Bệnh viện, nơi mà chẳng có ai muốn đến nhưng lúc nào giờ nào lượng người cũng vô cùng đông đúc. Cố Thanh Hàn tay dắt Cố Tiểu Mạc chờ đến lượt đóng viện phí, trầm mặc nhìn tấm thẻ đen trong bóp.
Nó là của Thẩm Tư Đằng đưa cho nàng. Thật ra Cố Thanh Hàn cũng không phải là chưa từng dùng, chỉ là lần này liên quan đến sức khoẻ và tính mạng của em gái nàng, lại nói số tiền cũng không hề nhỏ, nàng không muốn mình phải mắc nợ hay mang ơn Thẩm Tư Đằng, càng là lo sợ bản thân sẽ vì vậy mà trở nên lệ thuộc vào hắn. Nhưng Cố Thanh Hàn hiện giờ thật sự túng quẫn. Trong túi chỉ còn vài trăm tệ, công việc ở quán nước thì mới vào làm được có một tuần, cho dù có ứng trước tiền lương cũng không đủ. Nàng lại càng không thể cứ mượn tiền Tần Dư mãi được, bạn bè thì bạn bè, đụng đến chuyện tiền nong thì rất dễ bị rạn nứt, nàng không muốn vì những thứ không đáng mà khiến tình bạn của cả hai trở nên gượng gạo. Cố Thanh Hàn chỉ đành cắn răng rút tiền trong đây, sau này sẽ cố gắng dành dụm rồi trả lại cho Thẩm Tư Đằng.
Đứng trước quầy thu ngân, Cố Thanh Hàn lấy ra chứng minh nhân dân và sổ khám bệnh của Cố Tiểu Mạc đưa cho y tá, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Tôi phải đóng bao nhiêu?"
Y tá xem hồ sơ rồi ngước lên nhìn nàng, "Tổng cộng 6 nghìn tệ"
"Hả?", Cố Thanh Hàn trố mắt nhìn.
Nhiều như vậy?
"Chi phí phẫu thuật khoảng 5 nghìn 7 trăm tệ, cộng thêm vài phí phát sinh khác nữa. Bất quá cô không cần phải lo lắng, đã có người giúp cô thanh toán viện phí rồi"
Câu này còn khiến Cố Thanh Hàn kinh ngạc hơn gấp năm lần.
"Đã có người đóng rồi sao? Vậy chị có biết người đó là ai không?"
Thẩm Tư Đằng còn đang đi công tác, lại nói hắn bình thường cũng đâu có để Tiểu Mạc vào mắt, Trình Vân Y và Tiêu Vũ Huyên thì đang kẹt tiền, họ cũng chỉ là sinh viên, 6 nghìn tệ là quá lớn, nàng cũng không có nói chuyện Tiểu Mạc phẫu thuật cho Tần Dư, vậy nên càng không phải là do cô làm.
Y tá lật sổ ghi chép tìm kiếm, rồi lại dùng ánh mắt khó xử nhìn Cố Thanh Hàn, "Thật xin lỗi, chúng tôi cũng không biết, cô ấy không nói tên, chỉ bảo là họ Triệu"
Sau đó lại quay sang nói với y tá, "Cảm ơn chị đã giúp tôi thông báo, vậy bây giờ tôi có thể đưa em gái tôi vào phòng được rồi đúng không?"
Y tá gật đầu, "Phòng 207, mời cô đi lối này"
Cố Thanh Hàn cầm tay Cố Tiểu Mạc đi đến phòng khám, nàng hiện tại chỉ cầu mong ca phẫu thuật sẽ diễn ra suôn sẻ, những cái khác không còn quan trọng, nàng sẽ hỏi chuyện Triệu Lam sau.
Cầm tờ giấy được chẩn đoán sức khỏe bình thường trên tay, Cố Thanh Hàn trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cả ngày hôm qua Cố Tiểu Mạc liên tục than đau đầu làm nàng lo sốt vó, may mà cuối cùng vẫn ổn. Bất quá hiện tại đã hết giờ bệnh viện làm việc, hơn nữa Tiểu Mạc cũng không xảy ra chuyện gì, bác sĩ liền bảo sáng ngày mai rồi hãy phẫu thuật, nếu không yên tâm thì có thể cho con bé nhập viện đêm nay để theo dõi. Cố Thanh Hàn suy đi nghĩ lại, dù sao viện phí cũng đã cao rồi, sức đề kháng của Tiểu Mạc lại yếu, bệnh tật là thứ không thể lường trước được, thôi thì phẫu thuật xong cũng phải nhập viện, tốn thêm một khoản tiền nhưng sức khoẻ em gái mình được đảm bảo an toàn, nàng cũng không cảm thấy tiếc.
Sáng hôm sau, vừa mới mở mắt thức dậy thì Cố Thanh Hàn đã tức tốc chạy đi gọi y tá đến kiểm tra lại tình trạng của Cố Tiểu Mạc lần cuối, sau đó cùng họ đẩy giường bệnh của con bé đến phòng phẫu thuật. Trải qua hai giờ mà Cố Thanh Hàn như chờ tận hai thế kỉ, ngay khi đèn phòng được sáng lên, bác sĩ bước ra ngoài với tâm thế thoải mái thì nàng mới cảm thấy yên tâm được đôi chút, như trút bớt tảng đá lớn trên người. Cố Tiểu Mạc cũng được đưa tới phòng hồi sức.
Cố Thanh Hàn đẩy cửa phòng bệnh, nhìn thấy Cố Tiểu Mạc đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ từ giường bệnh. Nàng đặt túi đựng thức ăn lên bàn, con bé vẫn không quay đầu lại, không biết là do không nghe thấy hay là trong lòng buồn bực không muốn phản ứng, Cố Thanh Hàn liền đi đến bên giường, đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ, "Tiểu Mạc tỉnh rồi? Còn bị đau ở chỗ nào không?"
Cố Tiểu Mạc hơi nghiêng đầu sang nhìn nàng, lắc đầu, rồi lại nhìn về hướng cũ.
Có lẽ tâm trạng của con bé không thật sự tốt.
Đây vốn là tình trạng bình thường của Cố Tiểu Mạc, trước đây mỗi khi phẫu thuật xong con bé đều trở nên thế này. Chẳng ai có thể vui vẻ khi cứ dăm ba bữa lại phải dùng thuốc, sơ hở là phải đến bệnh viện, rồi mổ xẻ, rồi truyền dịch, truyền nước biển, đến độ có một khoảng thời gian Cố Tiểu Mạc không thể đến trường, dây nhợ gắn đầy người trông vừa vướng víu vừa đau đớn. Cố Thanh Hàn quả thật không biết phải làm gì ngoài việc để em gái mình được yên tĩnh, nếu bây giờ mà có Tần Dư ở đây thì tốt quá rồi.
Cố Thanh Hàn vớt cháo ra một cái chén, còn có một ít rau và thịt cá, tất cả đều là do nàng tranh thủ chạy về nhà đích thân làm. Thật ra gần bệnh viện có không ít quán ăn nhưng Cố Thanh Hàn lại không an tâm về chất lượng, cũng sợ không đủ vệ sinh, vẫn là do chính mình nấu là chắc ăn nhất. Nàng bày hết mọi thứ ra bàn, sau đó lại gọi Cố Tiểu Mạc, "Em đã đói chưa? Ăn một ít cháo cho khỏe nè"
Cố Tiểu Mạc im lặng một lúc rồi mới trả lời, "Tiểu Mạc muốn ăn cá"
"Có cá đây", Cố Thanh Hàn vừa giúp em gái lấy xương ra vừa trả lời, sau đó bỏ vào chén cháo, ngồi xuống bên cạnh, ôn nhu nhìn con bé, "Tiểu Mạc làm sao vậy? Chỗ nào không được khỏe sao? Nói chị nghe đi"
Cố Tiểu Mạc cầm chén cháo bằng hai tay, lắc đầu, "Không có", rồi lại chần chừ, nhẹ giọng gọi nàng, "Tiểu Thanh Hàn"
"Ân?"
"Tiểu Mạc...còn bao lâu nữa mới hết bệnh?"
Cố Thanh Hàn mỉm cười chạm tay vào gương mặt có phần thiếu sắc của em gái, không nhanh không chậm trả lời, "Bác sĩ đã nói sức khỏe của Tiểu Mạc hiện tại rất tốt, có lẽ bệnh sẽ không bị tái phát nữa, vậy nên em không cần phải lo lắng, được không?"
"Vậy...Tiểu Mạc muốn được đi biển giống các bạn, Tiểu Mạc có đi được không?"
"Đương nhiên là được rồi"
"Nói xạo"
"Hả?"
Cố Tiểu Mạc nhăn nhó, "Lần trước Tiểu Thanh Hàn đã hứa sẽ dẫn Tiểu Mạc đi chơi đu quay, xong rồi im luôn tới giờ..."
Cố Thanh Hàn đơ người.
Nàng cư nhiên lại quên mất chuyện này.
Mấy ngày vừa qua toàn lo chuyện tiền bạc rồi tham gia thử kính đủ thứ, không nghĩ tới Cố Tiểu Mạc thật sự để lời nói của mình ở trong lòng, Cố Thanh Hàn không khỏi có chút chột dạ, cười gượng, "Xin lỗi Tiểu Mạc nhé, dạo này bận quá nên chị quên mất, bất quá chị em vừa mới tham gia một buổi tuyển chọn, nếu có thể may mắn vào đoàn phim thì sẽ kiếm được rất nhiều tiền, lúc đó chị sẽ mua cho Tiểu Mạc tất cả những món mà em thích"
Cố Tiểu Mạc nghe xong liền có hơi bất ngờ, nhưng biểu cảm lại không vui vẻ là mấy, thậm chí là có phần không hài lòng, "Tiểu Thanh Hàn muốn đi đóng phim sao?"
Để quay một bộ phim nhanh lắm cũng phải mất ba đến bốn tháng, trước đây khi Cố Thanh Hàn vào đoàn thì đều gửi Cố Tiểu Mạc cho Tần Dư và mẹ cô chăm sóc, như vậy đồng nghĩa với việc con bé sẽ không được gặp chị mình trong từng ấy thời gian, điều này khiến Cố Tiểu Mạc không vui. Lại nói quay phim thật sự rất cực, mỗi lần coi cảnh hậu trường Cố Thanh Hàn phải hi sinh cho vai diễn như thế nào rồi lại bị cắt xén đi hết, cảnh quay lên phim ít đến thảm thương, Cố Tiểu Mạc liền thay nàng cảm thấy bất bình. Con bé không ngốc đến nỗi không biết được chị mình đã vất vả và bị người ta chèn ép như thế nào. Vậy nên Cố Tiểu Mạc không muốn Cố Thanh Hàn phải chịu cảnh như thế nữa.
Nếu như mình không bị bệnh, nếu như mình không phải là một đứa ngốc, vậy thì Tiểu Thanh Hàn đã không phải một mình vật lộn với cuộc sống như vậy rồi. Mình vốn dĩ có thể giúp cho chị ấy, có thể đỡ đần cho chị ấy, nhưng thực tế thì mình lại chẳng làm được gì, lại còn tạo thêm gánh nặng cho nàng.
Càng nghĩ, tâm trạng Cố Tiểu Mạc lại càng trở nên u ám, con bé không biết phải nói gì, chỉ cúi đầu ăn cháo.
"Sao vậy, Tiểu Mạc không muốn chị quay phim hả?", Cố Thanh Hàn cũng nhận ra em gái mình có chút không đúng.
Cố Thanh Hàn trầm ngâm nhìn đứa nhỏ đang ngoan ngoãn cho từng muỗng cháo vào miệng. Cố Tiểu Mạc ngày càng hiểu chuyện, đó là một diều tốt, nhưng như vậy thì con bé sẽ biết cách chịu đựng hơn, sẽ học được cách chôn những thứ khó chịu ở trong lòng, rồi sẽ dần cảm nhận được sự tàn khốc của cuộc sống, sẽ không còn sự ngây thơ, vô ưu vô lo của tuổi thơ nữa. Nàng thật sự hi vọng con bé đừng lớn nữa, cứ mãi là đứa trẻ ở trong vòng tay bảo bọc của mình là được rồi, bởi Tiểu Mạc sinh ra đã không được khỏe mạnh như người khác, phong ba bão táp bên ngoài xã hội làm sao con bé có thể trụ vững được đây?
"Tiểu Mạc nghe chị nói, sau này dù cho có bất cứ chuyện gì thì chị cũng đều sẽ bên cạnh em, bảo vệ em, vậy nên em không cần phải sợ điều gì cả, biết chưa?"
Cố Tiểu Mạc gian nan gật đầu, mũi vẫn là không ngăn được sự chua xót.
Cửa phòng bệnh lại một lần nữa được mở ra, một vài người đi vào, đó là gia đình của Viên Vĩnh Hi, cô bé cũng mang căn bệnh giống Cố Tiểu Mạc. Không ngờ lần này hai đứa lại tiếp tục ở chung phòng hồi sức.
"A, chào cháu, đưa em gái đến khám bệnh sao?"
Mẹ Viên chủ động bắt chuyện với Cố Thanh Hàn, dì ấy là một người khá thân thiện, lại rất hiền từ, cũng luôn lạc quan, vui vẻ. Có lẽ vì lẽ đó mà Viên Vĩnh Hi mới có thể hoạt bát như vậy. Cố Thanh Hàn cũng lập tức cười đáp lại, "Vâng ạ, Tiểu Mạc vừa mới phẫu thuật cách đây hai tiếng"
"Tiểu Hi nhà cô cũng vậy", mẹ Viên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc con gái, "Lần này lại được gặp Tiểu Mạc, xem ra bọn trẻ cũng rất có duyên"
"Ân, cháu cũng hi vọng hai đứa có thể kết bạn"
Cố Thanh Hàn từ sâu trong thâm tâm vẫn luôn mong muốn như vậy. Tuy nàng luôn sợ em gái mình bị "người nào đó" cuỗm mất, nhưng dù sao con bé có thể có bạn thì vẫn tốt hơn là luôn ở một mình. Cái cảm giác cô đơn, lạc lõng khi không có bạn bè kề bên nó kinh khủng đến mức nào, nàng hoàn toàn có thể hiểu rõ, lại càng không muốn Tiểu Mạc sẽ lại trở thành bản sao thời cao trung của mình.
"Cháu có gọt sẵn một ít trái cây, dì và Tiểu Hi cũng ăn một ít đi nhé"
"Cảm ơn cháu, Tiểu Hi, con mang một ít bánh kẹo của con cho bạn đi"
Viên Vĩnh Hi chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn mẹ mình, rồi lại nhìn sang Cố Tiểu Mạc nãy giờ vẫn luôn im lặng, ngoan ngoãn đáp, "Vâng ạ"
Cô bé mở ra túi nilon trên giường, hì hục chọn lựa một hồi, cầm lên hai hộp bánh và một gói kẹo mút chạy qua bên giường của Cố Tiểu Mạc, "Bạn gì ơi, cho cậu nè"
Cố Tiểu Mạc chỉ lẳng lặng nhìn, không lên tiếng cũng không nhận lấy.
Viên Vĩnh Hi không hề tỏ vẻ khó chịu, ngược lại còn cười rất tươi với con bé, "Trong hai hộp bánh này còn có tặng kèm đồ chơi nữa đó, cậu xem"
"..."
"Tiểu Mạc...", Cố Thanh Hàn nhẹ giọng nhắc nhở.
"C...cảm ơn..."
Cố Tiểu Mạc chậm rãi cầm lấy bánh kẹo.
"Tiểu Mạc có hơi rụt rè, mong dì và em thông cảm"
Cố Thanh Hàn tuy rằng không hài lòng với biểu hiện của Cố Tiểu Mạc nhưng nàng hiểu, con bé ắt hẳn phải tự ti và sợ hãi lắm mới trở nên như vậy. Nếu Tiểu Mạc có thể khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác, hoặc ít nhất là có được sự lạc quan như Viên Vĩnh Hi thì thật tốt biết mấy.
"Ai, không sao, mỗi đứa trẻ đều sẽ có tính cách riêng biệt, miễn chúng thấy thoải mái là được"
Mẹ Viên vẫn luôn là một bậc phụ huynh rất tinh tế, quả nhiên, một đứa trẻ được sinh ra trong môi trường tốt như vậy thì tâm lý vững mạnh là một điều dễ hiểu. Chỉ mỗi cái tên thôi thì cũng đủ biết, gia đình đã đặt hết tất thảy niềm hi vọng lên người cô bé xinh xắn này rồi.
Viên Vĩnh Hi từ đầu tới cuối vẫn luôn quan sát Cố Tiểu Mạc, bỗng dưng lại chìa tay ra trước mặt con bé, "Chào cậu, mình tên là Viên Vĩnh Hi, Vĩnh trong vĩnh hằng, Hi trong hi vọng, cậu tên là gì?"
"Cố...Tiểu Mạc"
Cô bé hớn hở cười, "Vậy mình gọi cậu Tiểu Mạc được không?"
Cố Tiểu Mạc gật đầu.
"Cậu cũng sẽ gọi mình là Tiểu Hi nhé?"
Gật đầu.
"Tốt quá rồi, Tiểu Mạc, ngày mai chúng ta cùng đi siêu thị nha"
Lại gật đầu.
Cả hai đứa vui vẻ trò chuyện với nhau. Ừm, thật ra thì là một đứa nói còn một đứa thì gật, hoặc là lắc đầu, thỉnh thoảng lại chêm thêm vài chữ, nhưng nhờ có tiếng nói tíu tít của Viên Vĩnh Hi mà căn phòng cũng lập tức trở nên nhộn nhịp hơn hẳn.
...
Cố Thanh Hàn đứng dựa người vào lan can nhìn ra ngoài đường lớn, xe chạy đông đúc cùng những tiếng rao bán hàng inh ỏi làm nàng suýt chút nữa là không nghe tiếng chuông điện thoại. Lạ thật, ai lại gọi cho mình giờ này?
"Cố tiểu thư, xin chào"
Giọng nói đều đều của Nghiên Vy vang lên bên tai.
"Là Nghiên tiểu thư sao?"
"Ân, tôi có việc nên trễ như vậy mới gọi cô được, sẽ không làm phiền cô chứ?"
"À không đâu", Cố Thanh Hàn vội phủ định. Nàng biết Triệu Lam cực kỳ bận rộn, thân là quản lý của cô như Nghiên Vy cũng khó mà có thời gian rảnh rỗi được.
"Nghiên tiểu thư gọi tôi có chuyện gì sao?"
"Ân, là muốn thông báo cho cô một tin mừng"
"Tin mừng?"
"Ừm, cô đã được chọn vào vai Từ Cảnh Di, chúc mừng"
Cố Thanh Hàn nghe xong liền kích động, âm lượng tăng lên hết cỡ, "Thật hả?"
Trông bộ dáng nàng hiện giờ không khác gì vừa được nghe tin trúng số.
Một y tá đi ngang liền nhắc nàng nhỏ tiếng lại.
"Ân, thật vậy"
Nghiên Vy đưa điện thoại ra xa để bảo vệ màng nhĩ, đến cả người đang trong phòng thay đồ như Triệu Lam cũng bị tiếng hét oanh liệt làm cho hiếu kỳ, ló đầu ra nhìn.
"Cố tiểu thư, cô còn ở đó không?"
"Ân, tôi đây", Cố Thanh Hàn phấn chấn đáp.
Nghiên Vy lật xem sổ sách, hướng nàng nói, "Nếu ngày mai cô rảnh thì hãy đến Hoan...Ơ, này?", còn chưa dứt câu, điện thoại đã bị Triệu Lam cầm lấy.
"Sáng mai cô có đến <> làm việc không?"
"À...không"
Gì đây? Một câu chào hỏi cũng không có? Đừng có ỷ chị lớn hơn tôi mà làm tới nhá, hừ, đáng ghét!
"Vậy chín giờ có mặt ở nhà tôi", Triệu Lam bỗng dừng đột ngột, quay sang nhìn quản lý của mình một cái rồi nói tiếp, "Nghiên Vy sẽ đến đón"
Nghiên Vy kinh ngạc tột độ chỉ vào mặt mình.
Alo, ngày mai không phải ngày nghỉ của tôi sao? Sao lại có "Nghiên Vy" dính tới vụ này nữa?
Vậy nhưng Triệu Lam hoàn toàn làm lơ, vờ như không nhìn thấy.
"Đến nhà của chị sao?", Cố Thanh Hàn ngờ vực hỏi lại. Nàng không có nghe nhầm đó chứ?
Triệu Lam chỉ dõng dạc đáp lại một tiếng, "Ừ", rồi cúp máy.
Này này này, chị ra lệnh cho ai thế hả?!
Cố Thanh Hàn trong lòng phun tào. Hừ, nếu không phải vì đang cần tiền thì nàng đã khô nước bọt với cô luôn rồi. Lửa giận không biết trút vào đâu, Cố Thanh Hàn bèn mở danh bạ và tặng cho Triệu Lam một biệt danh đầy yêu thương - "Nữ nhân đáng ghét".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT