Cố Thanh Hàn đạp lên đôi giày cao gót 10cm đi trên hành lang, gót giày chạm vào mặt sàn tạo nên âm thnah "cộc cộc" dồn dập, nghe thôi cũng đã cảm nhận được chủ nhân của nó gấp gáp đến mức nào. Nàng cắn chặt răng, trong lòng nóng như lửa đốt.
Sau khi nhận được điện thoại từ Tần Dư, Cố Thanh Hàn ngay lập tức báo một tiếng với Tiêu Vũ Huyên sau đó cùng Tần Dư đến trường, một phút cũng không dám chậm trễ.
Cố Tiểu Mạc từ nhỏ đã mắc bệnh về não. Khi con bé đi học Cố Thanh Hàn đã rất lo lắng, sợ con bé theo bài không kịp, sợ bị giáo viên làm khó dễ, sợ bị bạn bè tẩu chay, xa lánh. May thay suốt thời gian qua không xảy ra sự việc bất trắc nào, bản thân Cố Tiểu Mạc cũng nghiêm túc học hành và rất ngoan ngoãn. Đừng xem con bé ở nhà với nàng mà nghĩ nó hung dữ, thật ra Cố Thanh Hàn biết rõ ở trường Cố Tiểu Mạc đã nhiều lần chịu uất ức nhưng không dám nói ra. Một đứa trẻ hiền lành như vậy, sao có thể đánh nhau với bạn được chứ?
Cố Thanh Hàn cùng Tần Dư một trước một sau băng qua các phòng học trên hành lang hướng phòng hiệu trưởng đi tới. Cả đoạn đường hai người không nói với nhau câu nào, biểu cảm của Tần Dư cũng không mấy tốt đẹp, ngay cả áo blouse cũng chưa kịp cởi. Văn phòng hiệu trưởng hiện ra ở cuối đường, Cố Thanh Hàn cầm tay nắm cửa, ngày xưa đi học nàng cũng từng tới đây không ít, không ngờ bây giờ đi làm rồi vẫn phải quay lại đây, nhưng giờ không phải là lúc bàn tới mấy cái này, nàng muốn biết tình trạng của em gái mình hiện tại như thế nào.
Văn phòng làm việc của hiệu trưởng không lớn lắm nhưng đã thay đổi rất nhiều so với lúc trước. Cố Thanh Hàn đã từng học ở đây vài tháng khi mới lên thành phố, lúc ấy thầy hiệu trưởng chính là chủ nhiệm của nàng, không nghĩ tới giờ lại phải gặp thầy trong tình huống này.
Ba người trong phòng khi nghe có tiếng động đều đồng loạt hướng ra cửa, chỉ có mỗi Cố Tiểu Mạc là đang mặc đồng phục, bạn học còn lại thì không thấy. Người phụ nữ trung niên nghiêm mặt liếc nhìn Cố Thanh Hàn và Tần Dư, ánh mắt tràn đầy giận dữ, xem ra là phụ huynh của em học sinh kia, vừa thấy hai cô gái trẻ trung tiến vào lập tức xả ra một tràng, "Cái gì đây? Phụ huynh đâu? Ba mẹ đâu? Kêu hai con nhóc này tới đây làm gì?"
Tần Dư giận dữ tiến lên một bước, "Này dì, dì lớn tuổi rồi không có nghĩa là dì có quyền xem thường chúng tôi, ít nhất cũng phải tôn trọng chúng tôi một chút chứ"
Người phụ nữ kia quay đầu liếc Cố Tiểu Mạc một cái, càng tỏ vẻ khinh thường, "Lũ thất học, ngu dốt bọn bây thì có gì đáng để tôn trọng?"
"Bà...bà không thấy tôi đang mặc trang phục gì sao?", Tần Dư nghiến răng nghiến lợi. Từ lúc ra trường đến giờ chưa từng có ai nghi ngờ năng lực của cô, bản thân cũng chưa từng bị xúc phạm đến như vậy.
"Hừ, bác sĩ thì có gì hay ho? Toàn lũ ăn chặn tiền người khác"
"Đủ rồi, hai người đừng làm ồn nữa, các phòng khác vẫn còn đang học"
Hiệu trưởng Trần ngồi ở bàn làm việc thở dài. Tình trạng của em học sinh này ông hiểu rất rõ. Cố Tiểu Mạc không phát triển bình thường như những học sinh khác, vậy nên ông luôn đặc biệt chiếu cố và dặn dò rất kỹ các giáo viên quan tâm em ấy nhiều một chút, dù sao chị gái em ấy cũng từng là học trò cũ của ông. Cố Tiểu Mạc tuy tư duy không vững mạnh nhưng ý thức lại rất tốt, bình thường vẫn luôn lễ phép, ngoan ngoãn hiền lành. Ngoại trừ những lúc được giáo viên hỏi ra thì chưa từng thấy em ấy lên tiếng, vì vậy lúc mới nhận được thông báo em ấy đánh nhau với bạn học ông đã không tin. Nếu đổi lại là Cố Thanh Hàn thì may ra còn thuyết phục.
"Trước hết mời các vị ngồi xuống ghế, chúng ta từ từ giải quyết", thầy hiệu trưởng chậm rãi mở miệng, chỉ vào hai chiếc ghế đối diện, "Cố Thanh Hàn, em đến xem em gái một chút đi"
Từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng Cố Thanh Hàn bây giờ mới khẽ lên tiếng, âm thanh nhỏ như muỗi kêu, "Vâng ạ"
Cố Thanh Hàn đi về phía góc phòng, thật từ từ, thật cẩn thận, như là sợ phát ra tiếng động lớn sẽ doạ Cố Tiểu Mạc sợ hãi chạy mất. Nàng ngồi xổm xuống trước mặt em gái, chậm rãi vươn tay xoa lên gò má trắng nhợt đang dần đỏ lên vì thở gấp, rất nhiều câu hỏi trong lòng muốn được giải đáp nhưng lại không cách nào nói ra được, chỉ nặng nề bật ra ba chữ, "Có đau không?"
Cố Tiểu Mạc hơi ngẩng mặt nhìn ánh mắt tràn đầy lo lắng của của chị gái, đôi mắt ngấn nước, cái gì cũng không nói, chỉ gật đầu, rồi lại lắc đầu, tiếng thút thít nức nở cũng ngay lập tức tràn ra.
Cố Thanh Hàn càng nhìn càng đau lòng. Những vết trầy xước tuy không lớn nhưng chắc chắn sẽ khiến Cố Tiểu Mạc vô cùng hoảng sợ. Nàng đưa tay ôm Cố Tiểu Mạc vào lòng, vụng về vuốt tóc em gái, nhẹ giọng an ủi: "Không sao, không sao rồi, đừng sợ nữa. Có chị ở ở đây, chị sẽ bảo vệ Tiểu Mạc..."
Giọng nói Cố Thanh Hàn run run, Tần Dư nhìn liền biết chính nàng cũng sắp gượng không nối rồi, vội đứng dậy khỏi ghế đi tới vỗ vai nàng.
"Khóc lóc cái gì? Gọi người tới đây là để bồi thường cho con trai tôi, không phải để mấy người ôm nhau khóc", người phụ nữ vừa liếc qua hướng ba người vừa cất giọng khinh bỉ.
Cố Tiểu Mạc nghe thấy vậy càng cúi đầu thấp hơn, Cố Thanh Hàn dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, từ từ đứng lên, dùng giọng nói hết sức lịch sự hỏi bà ta, "Cháu là chị của Tiểu Mạc, cho cháu hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tôi không có thời gian nhiều lời với cô, mau gọi ba mẹ tới đây"
Cố Thanh Hàn trầm mặc, "Ba mẹ cháu đều đã mất"
"Hừ, tôi biết ngay mà", người phụ nữ đó lại bắt đầu chửi rủa, "Cái thứ không có ba mẹ dạy dỗ mới đánh bạn học ra nông nỗi vậy, con gái con đứa, đã học ngu mà còn học theo ba cái thói côn đồ"
Từng câu từng chữ đều như mũi dao đâm thẳng vào trái tim đang rỉ máu của Cố Thanh Hàn. Nàng đã từng bị bạo lực học đường, những lời mắng chửi lời nào mà chẳng từng nghe qua, nhưng bị người ta lôi cả cha mẹ và em gái ra sỉ nhục như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Tần Dư lúc này đã nhịn không nổi nữa, xông lên đứng trước người Cố Thanh Hàn, nghiêm giọng đáp trả lại: "Nè, bà đừng có thấy bạn tôi hiền mà ức hiếp nha. Còn nữa, bà nói chuyện bình thường không được hay sao mà thở ra câu nào là xúc phạm chúng tôi câu đó vậy?"
Không chỉ mỗi Tần Dư, ngay cả hiệu trưởng Trần ngồi một bên cũng chịu không được những lời nói của bà ta, "Cô Trương, tôi mời cô lên đây là để giải quyết sự việc ổn thoả, không phải để cô lăng mạ người khác, đặc biệt là học sinh của tôi"
"Mấy người như vậy là sao đây? Ỷ đông hiếp yếu à? Thầy hiệu trưởng, thầy không thấy con trai tôi bị đánh tới cỡ nào sao? Giờ thầy còn bênh chúng nó à?"
"Tôi không phải có ý đó. Em Cố Tiểu Mạc là một học sinh rất ngoan ngoãn, cũng rất ít khi giao tiếp với bạn bè. Tôi nghĩ sự việc lần này có thể có chút hiểu lầm", bản thân ông cũng gặp qua Cố Tiểu Mạc vài lần khi còn dạy Cố Thanh Hàn, đứa trẻ này không phải kiểu người nói muốn đánh là đánh.
"Hiểu lầm cái gì? Đánh người là đánh người, tôi không cần biết, mau đền tiền đi"
Người phụ nữ lúc này bắt đầu lớn tiếng, chuông báo ra chơi vừa vang lên, Cố Thanh Hàn sợ người bên ngoài sẽ nghe thấy, sau này nhất định sẽ gây khó dễ cho Cố Tiểu Mạc, vội mở túi xách lục tiền thì bị Tần Dư dùng tay chặn lại.
"Khoan đã, còn chưa chắc chắn lỗi hoàn toàn là do Tiểu Mạc, phải xem ai là người gây sự trước"
"Ý cô là sao vậy? Cô là ai mà xen vào việc này?", người phụ nữ hậm hực, từ nãy đến giờ bà ta luôn khó chịu với sự có mặt của Tần Dư, vì trông cô lý trí hơn Cố Thanh Hàn rất nhiều.
"Tôi là bác sĩ tâm lý của Cố Tiểu Mạc, chắc dì cũng nghe qua tình trạng của em ấy. Trở lại với vấn đề, không có lửa làm sao có khói? Còn nữa Tiểu Hàn, cậu quên em gái cậu nhút nhát đến mức nào à? Bây giờ người ta nói nó đánh người cậu ngay liền lập tức liền tin là nó đánh người?"
Cố Thanh Hàn đương nhiên không muốn tin. Trước đây nàng chắc chắn sẽ không hoài nghi, nhưng kể từ lần tiểu phẫu gần đây nhất trạng thái của Cố Tiểu Mạc thường không ổn, hay có những hành động và lời nói mất kiểm soát. Bác sĩ giải thích một phần do ảnh hưởng của khối u làm giảm khả năng điều khiển của não bộ, một phần là do di chứng để lại sau khi phẫu thuật.
"Mình chỉ là sợ..."
"Bất cứ cái gì cũng có lí do hết, cậu đang mất bình tĩnh, đến an ủi Tiểu Mạc đi, ở đây để cho mình", Tần Dư thừa biết Cố Thanh Hàn muốn đề cập đến điều gì, nhưng Cố Tiểu Mạc cũng là một bệnh nhân của cô, cô hiểu rõ bệnh trạng của con bé như thế nào. Tần Dư nhìn người bạn thân của mình cùng đứa trẻ mà cô luôn xem như em gái của mình, quyết tâm hôm nay nhất định phải đòi lại được công bằng cho họ.
"Thầy hiệu trưởng cho em hỏi, nãy giờ sao em không thấy bạn học kia đâu cả?"
"Em ấy đang ở trong phòng y tế để kiểm tra vết thương, lát nữa sẽ đến đây ngay"
Người phụ nữ vội chen vào, "Gọi con tôi đến đây làm gì? Nó đang bị thương nặng lắm, không đi đâu hết"
"Nhưng tôi muốn đích thân xem qua vết thương của em ấy. Với lại muốn mọi việc được giải quyết ổn thoả cần có em ấy ở đây, chúng ta ba mặt một lời nói chuyện"
Người phụ nữ còn muốn phản biện thì bị thầy hiệu trưởng ngăn lại. Rất nhanh, cô giáo chủ nhiệm đã dắt con trai bà ta đến, Tần Dư không nói hai lời liền tiến đến kiểm tra, "Vết xước tuy nhiều nhưng cùng lắm cũng chỉ rách da, cũng không có nhiễm trùng. Vết thương nông và không hề bị ứ máu, cái này ước chừng 2 đến 3 tuần là khỏi hoàn toàn. Còn vết thương ở đầu theo tôi thấy không ảnh hưởng đến bên trong, chỉ cần uống thuốc giảm đau liền không có việc gì. Vậy cho tôi hỏi, nặng ở chỗ nào?"
Dừng một chút, Tần Dư lại nói tiếp, "Tôi muốn biết nguyên nhân của cuộc ẩu đả này. Bạn học, em có chắc chắn mình không lỡ lời hay có hành động quá khích nào không?"
Từ Chấn Nam nghe được câu hỏi này chân mày lập tức nhíu lại, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, "Tôi không có nói gì bậy bạ hết, tôi chỉ nói sự thật thôi"
"Em đã nói gì?"
"Hừ, còn gì ngoài chuyện chị gái cậu ta được bao nuôi?"
Câu nói của Từ Chấn nam ngay lập tức khiến cả căn phòng rơi vào sự tĩnh lặng đáng sợ, ngay cả Tần Dư cũng không biết phải tiếp lời như thế nào. Chuyện của Cố Thanh Hàn và Thẩm Tư Đằng cô đương nhiên biết rõ, cũng từng khuyên Cố Thanh Hàn đừng nên chơi với lửa. Cái kim trong bọc lâu ngày sẽ lòi ra, một khi bị Cố Tiểu Mạc biết được sẽ vô cùng phiền phức, nhưng Cố Thanh Hàn quyết không từ bỏ, Tần Dư chỉ còn cách tận lực giúp nàng che giấu.
Sắc mặt Cố Thanh Hàn lúc này đã tái nhợt, đôi môi run lên vì hoảng loạn, nàng đã dự liệu trước rồi cũng sẽ có ngày này, không nghờ nó lại ập tới nhanh như vậy, nàng vẫn chưa đủ dũng khí nói cho Cố Tiểu Mạc.
"Cậu nói bậy", Cố Tiểu Mạc kích động, từ trên ghế bật dậy, "Tiểu Thanh Hàn không phải...chị ấy không có..."
Từ Chấn Nam không chịu nhượng bộ, tiếp tục lớn tiếng, "Tôi nói bậy? Chính mắt tôi nhìn thấy, chị cậu đi với một người đàn ông ở công viên, còn khoác tay nhau cười nói, không phải yêu đương thì là gì? Trên tay anh ta còn đeo cả nhẫn cưới, đừng nói là tôi, ngay cả Tiểu Hải và Ninh Ninh cũng ở đó. Không tin cậu hỏi bọn họ đi. Chẳng phải cậu luôn khoắc lác rằng chị cậu là một người tốt sao? Nhưng thực chất lại là tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia định người khác. Ghê tởm"
"Không phải như vậy"
Cố Tiểu Mạc hét lớn, Cố Thanh Hàn vội nắm chặt cổ tay em gái, giọng nói run rẩy như van xin, "Tiểu Mạc, bình tĩnh...đừng kích động được không? Sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em..."
"Tiểu Thanh Hàn, không có...cậu ta nói bậy, đúng không? Cậu ta...nói bậy"
Cố Tiểu Mạc mặt đầy nước mắt ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Hàn, mong muốn nghe thấy lời phủ định của chị gái, muốn nàng mắng cái tên ăn nói bậy bạ kia một trận, nhưng Cố Thanh Hàn ngược lại cái gì cũng không có làm, chỉ cúi gằm mặt.
Biểu hiện của Cố Thanh Hàn như là thay cho lời khẳng định những gì Từ Chấn Nam nói là đúng. Cố Tiểu Mạc cũng không ngốc đến mức không hiểu được ý của chị mình, trong phút chốc, toàn bộ sự sùng bái dành cho nàng vỡ tan tát. Đây không phải là người chị gái mà mình luôn ngưỡng mộ và yêu thương, không phải...
"Aaaa...", Cố Tiểu Mạc như một con thú dữ muốn được phát tiết lao thẳng ra phía cửa, còn đẩy Từ Chấn Nam một cái suýt ngã, mẹ cậu ta vội bước tới đỡ lấy, ánh mắt đầy căm phẫn liếc nhìn Cố Tiểu Mạc, cũng không quên buông vài câu khinh thường Cố Thanh Hàn, "Có tiền mướn bác sĩ tâm lý sao không ném nó vào bệnh viện tâm thần đi? Đã không có ba mẹ rồi còn làm mấy cái chuyện xấu hổ này. Thầy hiệu trưởng, học sinh cũ của thầy đây sao?", rồi đưa Từ Chấn nam rời khỏi.
"Tiểu Mạc...", Tần Dư toan định đuổi theo, chợt nhớ ra hiện tại tình trạng của Cố Thanh Hàn cũng rất bất ổn, nhất thời không biết nên đi hay nên ở.
Cố Thanh Hàn như đọc được suy nghĩ của Tần Dư, cắn môi run rẩy, "Mau đuổi theo Tiểu Mạc đi, mặc kệ mình"
"Vậy cậu ở đây đợi đi, mình tìm được Tiểu Mạc sẽ quay lại đây đón cậu"
Cố Thanh Hàn im lặng không hé răng, không biết là đã nghe hay là chưa, Tần Dư cũng không có nhiều thời gian để đợi nàng phản hồi, bằng không sẽ bị lạc mất Cố Tiểu Mạc, chỉ có thể để nàng ở lại với thầy hiệu trưởng.
"Em không cần phải xin lỗi, em không có lỗi gì với thầy cả, người mà em nên nói câu này là em gái của em. Thầy không rõ em đang suy nghĩ gì, hay có dự tính gì, thầy biết em là người tốt, nhưng em nên dừng lại, đừng để mọi chuyện đi quá xa, lúc đó em sẽ không thể quay đầu được. Sự việc hôm nay hãy coi như một điều may mắn vì nó chính là hồi chuông cảnh báo để cho em thức tỉnh"
"Vâng, em biết rồi thưa thầy"
Cố Thanh Hàn đưa mắt nhìn ra cửa sổ, bên ngoài các học sinh đang nô đùa rất vui vẻ vô ưu vô lo, hệt như chính con người nàng trước khi quen biết và đem lòng yêu Thẩm Tư Đằng. Cố Thanh Hàn càng ngưỡng mộ chúng càng cảm thấy hận chính mình.
Tần Dư mất tận mười lăm phút mới tìm được Cố Tiểu Mạc, may mà con bé chỉ mới chạy vào nhà kho ở sân sau trường, hơn nữa cô cũng từng học ở đây, nên việc tìm kiếm không gặp quá nhiều khó khăn. Có điều hiện tại Cố Tiểu Mạc đang rất kích động, có lẽ phải mang đến bệnh viện kiểm tra một chút. Tần Dư nắm tay Cố Tiểu Mạc cùng trở lại phòng hiệu trưởng nhưng đã đóng cửa, cũng không nhìn thấy Cố Thanh Hàn đâu, hỏi cô lao công gần đó mới biết nàng đã sớm rời đi rồi.
Cố Thanh Hàn cầm đôi cao gót trên tay, ngoài trời đang mưa rất lớn, nàng lại vừa bị ngã khi nãy, không còn cách nào khác chỉ có thể đi chân trần. Bàn chân không có đồ vật bảo vệ ma sát với mặt đường khiến da bị rách, vài giọt máu nhỏ li ti loan xuống đường theo mỗi bước chân của Cố Thanh Hàn. Bộ dáng nàng hiện tại cực kì thảm hại, ngay cả người đi đường xung quanh cũng hiếu kỳ nhìn về phía nàng. Một cô gái xinh đẹp nhưng không có sức sống, như bị rút hết tinh lực, như một đoá hoa dại bị người ta nhẫn tâm vứt bỏ, giẫm đạp chỉ vì nó đã không giữ được sự tươi đẹp lúc ban đầu. Nàng đã cố tình đi đường khác xa hơn để không phải gặp Tần Dư và Cố Tiểu Mạc trên đường. Hơn nữa nàng biết Cố Tiểu Mạc hiện tại không muốn nhìn thấy nàng, mà nàng cũng không còn mặt mũi nào để đối mặt với con bé.
Cố Thanh Hàn cứ thế đi, đi mãi, nàng không biết đi hướng nào, cũng không biết mình đang đi về đâu. Suy nghĩ "Hay là để cho xe tải đâm chết quách cho rồi" hiện ra vô số lần trong đầu, nhưng rồi đều bị Cố Thanh Hàn gạt bỏ.
Thứ nhất, không thể liên luỵ đến người khác, mọi người đã cực khổ với miếng cơm manh áo lắm rồi, không thể vì bản thân mà đạp đổ chén cơm người khác.
Thứ hai, Cố Tiểu Mạc chỉ còn mỗi nàng là người thân duy nhất, nàng không còn, sau này con bé sẽ dựa vào ai? Ai có thể bảo vệ cho con bé cả đời ngoại trừ nàng?
Cố Thanh Hàn cảm thấy mệt mỏi, cũng không còn sức lực để đi nữa, trực tiếp ngồi thụp xuống bên lề đường, mặc cho những giọt mưa nặng hạt rơi vào trên người, như sự trừng phạt của thiên nhiên dành cho nàng. Đau thì có đau, nhưng ít nhất nó khiến Cố Thanh Hàn cảm thấy bản thân được gột rửa. Nếu cơn mưa này có thể cuốn trôi sự ghê tởm mà nàng đã dành cho chính bản thân mình thì nàng luôn sẵn sàng đắm mình vào nó một lần, rồi lại một lần nữa.
Năm phút, mười phút, mười lăm phút,... ba mươi phút trôi qua, cơn mưa vẫn không dừng lại. Ngay cả cái điện thoại để trong túi cũng bị thấm nước đến hỏng rồi, Cố Thanh Hàn trực tiếp ném nó ra ngoài đường. Chiếc điện thoại rơi "lộp cộp" trên mặt đường bỗng không còn tiếng động, cứ như va phải vật gì đó và bị cản lại. Tiếp đến, cơ thể bỗng nhiên không cảm nhận được nước mưa rơi vào dù cơn mưa vẫn chưa dứt, Cố Thanh Hàn hiếu kỳ nâng lên tầm mắt, phát hiện một gương mặt quen thuộc đang từ trên cao nhìn xuống thẳng vào đôi mắt nàng.
Triệu Lam tay cầm một cây dù lớn, nhìn cái con người ngạo mạn kia giờ này đang run lên bần bật vì lạnh. Không biết nàng đang làm trò gì, hay trong đầu có bệnh gì mà trời mưa to thế này cũng không kiếm chỗ mà núp, không biết bỏ vài tệ ra mua một cây dù mà che, cứ mặc cho bản thân bị giội ướt sũng như vậy. Ngu ngốc.
"Còn ngồi đó làm gì? Muốn tôi đứng đây che cho cô luôn à?"
"Ha, nếu cô không muốn...có thể...có thể đi, không ai mượn cô...làm..."
Giọng nói của Cố Thanh Hàn liên tục bị ngắt quãng, xem ra là lạnh đến thấu xương rồi, vậy mà vẫn còn mạnh miệng.
"Tôi chỉ là tiện đường ngang qua mà thôi, cô không phải nghĩ nhiều. Cô chính là loại người mà tôi căm ghét nhất, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi. Đây cũng sẽ là lần cuối cùng tôi giúp đỡ cô"
Triệu Lam nhìn đồng hồ đeo tay, còn hai mươi phút nữa Thẩm Tư Đằng sẽ lên máy bay đi công tác. Thật ra không phải cô yêu thương hay quan tâm gì hắn mà đích thân đưa tiễn, chỉ là lần này hắn đi thời gian tương đối dài, ba tháng hơn mới trở về. Hơn nữa ba mẹ chồng cũng đang ở sân bay, tiễn Thẩm Tư Đằng xong phải ở lại bồi bọn họ. Dù Triệu Lam đang có ý định li hôn Thẩm Tư Đằng nhưng Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân không có lỗi, cô vẫn là nên làm tròn trách nhiệm của một người con dâu.
"Cầm lấy"
Triệu Lam không hỏi qua ý của Cố Thanh Hàn, trực tiếp nhét cây dù vào tay nàng, sau đó đội mưa chạy về phía xe của mình. Cố Thanh Hàn vội đứng dậy muốn đuổi theo trả lại nhưng có lẽ do ngồi quá lâu mà hai chân bị mất thăng bằng, Cố Thanh Hàn lảo đảo, đầu gối đập mạnh xuống đất, vết thương khi nãy bị té vừa mới khô lại một lần nữa rách ra, máu tuôn thành từng dòng trông rất đáng sợ. Triệu Lam nhìn cũng không nhìn một cái đóng sầm cửa, lái xe rời đi. Cố Thanh Hàn thừa biết cô đang định đi đâu. Suy cho cùng, dù đối phương là Thẩm Tư Đằng hay Triệu Lam thì cả hai người họ đều sẽ vì người còn lại mà bỏ rơi nàng.
Tại sao lại giúp đỡ tôi? Cô nên bỏ mặc tôi, nên mặc kệ sống chết của tôi mới phải. Tại sao nói ghét tôi mà hết lần này đến lần khác lại đối tốt với tôi? Có thể đừng làm cho tôi càng cảm thấy tội lỗi thêm có được không?
Biển số xe của Triệu Lam dần dần rời khỏi tầm mắt, đến khi cả hình dạng của chiếc xe cũng không còn, nó không chỉ đơn thuần là kéo dài khoảng cách địa lí mà còn để lại cả khoảng trống vô tận trong trái tim đang rỉ máu của Cố Thanh Hàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT