Vĩnh Hy công chúa gối đầu lên vai Vương Tử Ngọc, cả thân người nàng nằm trong vào lòng Vương Tử Ngọc. Y phục mỏng manh, da thịt ấm áp cọ xát vào nhau tạo nên không khí hết sức ái mụi.
Tay Vương Tử Ngọc bắt đầu không an phận, bàn tay nằm phía sau lần mò vuốt ve dọc sống lưng Vĩnh Hy công chúa, tay đang ôm thắt lưng cũng dời đến cái rúng xinh đẹp của nàng.
Vĩnh Hy ngẩng đầu hơi thở như có như không phả vào tai Vương Tử Ngọc, hơi thở Vương Tử Ngọc vốn đã không bình ổn lại càng thêm gấp rút. Tay nàng lại càng không yên, nhẹ nhàng xoa nắn bộ ngực đầy đặn của Vĩnh Hy.
Vĩnh Hy hơi thở cũng không còn bình tĩnh được nữa, cánh môi nàng bị môi Vương Tử Ngọc áp lên, nhẹ nhàng dây dưa. Đầu lưỡi Vương Tử Ngọc quét một vòng hai cánh môi nàng, sau đó nhẹ cậy mở hàm răng dùng đầu lưỡi mạnh mẽ tấn công.
Sau hồi lâu khi đã không còn thở nổi cả hai mới không đành tạm dứt ra đôi môi người kia, không biết từ khi nào y phục của cả hai đã thoát không còn một mãnh. Lúc Vương Tử Ngọc định thực hiện bước kế tiếp thì ngoài dự liệu, nàng bị Vĩnh Hy áp dưới thân.
Vương Tử Ngọc khó tin nhìn người nằm trên nàng, vẫn là dung nhan nghiên thành, lúc này đôi má ửng hồng, đôi môi hông nhuận c óchút sưng đỏ cộng với tóc trước trán bị ướt do mồ hôi càng thêm câu người.
Vương Tử Ngọc nuốt nuốt nước bọt, nhìn xuống bộ ngực đang phập phồng do thở gấp. N àngcảm thấy bản thân sắp chịu hết nổi rồi, cảm nhận được hạ thân tràn ra một chất âm ấm, nàng biết đó là gì, có chút khó chịu cần được giải phóng.
Vĩnh Hy cuối đầu hôn hôn chóp mũi nàng, nhẹ vương đầu lưỡi liếm nhẹ nơi chân mày đang nhíu lại của nàng, Vĩnh Hy nói khẽ bên tai nàng "Khó chịu? "
Vương Tử Ngọc hừ nhẹ bằng giọng mũi. Vĩnh Hy nghe thấy thì môi khẽ cong, tiểu nhím con lại xù lông nhím.
Ngày hôn từ trán đến cái cổ trắng thon dài của Vương Tử Ngọc, nhẹ nhàng từ tốn, bàn tay đặt nơi đầu ngực nhào nặn vuốt ve. Vương Tử Ngọc thở gấp cong lên thân người hòa hợp với nàng.
Vĩnh Hy hôn lên đầṳ ѵú đang căng tràn của Vương Tử Ngọc, đầu lưỡi lướt qua lướt lại nơi nhô lên, tay còn lại dần hạ xuống hạ thân nàng.
Tay nàng như có như không vuốt ve ngoài vùng cấm kỵ kia. Lại một tiếng hừ nhẹ bằng giọng mũi từ Vương Tử Ngọc, Vĩnh Hy nằm hẳn lên người nàng, môi nàng đặt kế bên tai Vương Tử Ngọc cười nói "Nàng rất muốn sao? "
Vương Tử Ngọc cảm giác lúc này Hy Nhi của nàng rất xấu xa, nàng ấy dường như đang cố tình trêu ghẹo nàng, hối hận, hối hận đã nghĩ rằng nàng ấy mềm nhẹ khi ở trên giường. Bây giờ người mềm nhũng lại là nàng.
"Hy Nhi, ta khó chịu, rất khó chịu".
Vĩnh Hy cười cười, tay đang đặt ở hạ thân Vương Tử Ngọc từ từ vén mở khu rừng đang bảo vệ nơi thánh địa thần thánh kia. Từ lần trước Vương Tử Ngọc cực kỳ cẩn thận sợ làm nàng đau, cho nên nàng đã có kinh nghiệm cho lần phá thân này của nàng ấy.
Ngón tay vào được một nữa, Động tác chợt dừng lại, lúc Vương Tử Ngọc nhíu mày, lúc nàng đang chuẩn bị nghênh đón sự đau đớn lẫn kɦoáı ƈảʍ thì nàng ấy lại dừng lại. Thật là muốn mạng nàng mà.
"Vương đại tiểu thư, hôm nay thϊếp sẽ đòi lại sự ủy khuất của mình".
Vương Tử Ngọc khẽ mở đôi mắt mơ màng của mình, khó hiểu nhìn người nằm trên mình, bây giờ lại ai đang chịu ủy khuất là ai đang bị khi dễ đây.
Vĩnh Hy không đợi nàng trả lời lại cuối người hôn dọc xuống hạ thân, lúc hôn đến nơi tư mật nhất Vương Tử Ngọc cố dùng chút sức lực còn sót lại ngẩng đầu nói với nàng "Hy Nhi, không cần, rất bẩn".
Vĩnh Hy ngẩng dậy khỏi hai chân màng, khóe môi lại cong lên độ cong mê người "Không bẩn, lần trước nàng cũng đâu chê thϊếp".
Nàng lại lần nữa cuối đầu, đầu lưỡi nhanh chóng xâm nhập vào nơi thần bí, lúc đầu lưỡi vừa chạm vào Vương Tử Ngọc khẽ nâng thân mình, rên nhẹ một tiếng. Xúc cảm xa lạ lần đầu nếm trãi.
Đầu lưỡi Vĩnh Hy không dừng lại nơi ngoài mà tiến thẳng vào trong, mạnh mẽ khuấy động. Mật dịch từ hạ thân tiết ra ngày một nhiều, Vương Tử Ngọc cảm thấy đầu lưỡi nóng ấm kia như thứ mê dược khuấy đảo tận sâu cơ thể nàng.
Rất nhanh nhân dinh chào đón vị khách đầu tiên, cơ thể nàngrun rẩy căng cứng. Vĩnh Hy ôm chặt nàng vào lòng, đợi đến khi cơn khoái cản qua đi. Chưa đợi màng lấy lại nhịp thở đôi môi Vĩnh Hy lại lần nữa áp xuống môi nàng.
Lần nữa dây dưa, tay Vĩnh Hy vuốt ve vùng da thịt non mịn nơi hai chân của nàng. Ngón tay Vĩnh Hy lại lần mò vào nơi tư mật kia. Từng đốt từng đốt xâm nhập vào trong. Vương Tử Ngọc cảm nhận rõ ràng ngón tay kia đang dần tiến vào sâu cơ thể nàng.
Vĩnh Hy không ngừng cho ngón tay ra ra vào vào, Vương Tử Ngọc nâng thnâ người nghênh hợp đầu ngón tay kia. Lớp màng mỏng manh bị phá đi, đau, nhưng là có thể chịu đựng được.
Sau cơn đau kia là từng đợt kɦoáı ƈảʍ ập đến, tay Vĩnh Hy vẫn ra vào đều đặn rồi chợt tăng tốc độ. Mỗi lần ra vào nàng sẽ nói bên tay Vương Tử Ngọc một câu. Tiếp sau câu nói của nàng là tiếng rên khẽ của Vương Tử Ngọc.
"Là Vương tiểu thư nhưng lại lấy thân phận Vương công tử mà lấy tâm thϊếp"
"Ưmmmmmm"
"Nghe nói Vương đại tiểu thư có tận hai thanh mai trúc mã "
"Ưmmmmmm"
"Nghe nói nàng còn muốn kiếp sau sẽ có nhân duyên cùng tiểu hầu gia"
"Không, không, ta ____Ưmmmmmmmmm"
"Nghe nói Vương đại tiểu thư muốn thú vị cô nương nào đó về phủ "
"Ưmmmmmmmm"
Mật dịch từ hạ thân Vương Tử Ngọc chãy ra ướt lớn một mãnh chăn nệm. Làm ngón tay Vĩnh Hy hoạt động trong thân nàng rất dễ dàng.
Sau vài lần ưm a không thành tiếng, Vương Tử Ngcj lại lần nữa chào đó lần thứ 2 lên đỉnh nhân sinh. Nàng sụi lơ nằm dựa vào lòng Vĩnh Hy, nhưng mà tam công chúa đã muốn tính sổ thì làm sao nhẹ nhang chỉ cho nàng 2 lần như vậy.
Đợi nàng qua đi cơn cực lạc kia Vĩnh Hy khẽ động ngón tay còn đang đặt trong cơ thể nàng, rất mẫn cảm. Sau đó là những tiếng âm thanh mà tiểu hài tử không thể nghe.
Hai người dây dưa, nói đúng hơn là một mình Vương Từ Ngọc bị áp thê thảm đến gần sáng. Lúc nàng bò lên đỉnh lần thứ 6, thân thể vô lực xin tha. Vĩnh Hy công chúa lúc này mới chịu buông tha, tay nàng lúc này cũng đã mỏi nhừ.
Nước ấm nàng sai người chuẩn bị cũng đã nguội mất, nàng vắt khô khăn lau thân thể đã đầy rẫy vết hồng ngân của nàng ấy, hai người tâm linh tương thông. Nàng cũng làm giống như Vương Tử Ngọc, thu tấm khăn chứa vết máu đỏ thẫm lại vào một chiếc hộp, mang cất thật kỹ.
Cảm nhân được chính bản thân mình cũng đã ướt, dịch nơi đó cũng không ít hơn Vương Tử Ngọc chút nào. Nhưng người nọ đã say giấc, nàng nghĩ nếu nàng ấy còn thức chắc cũng không còn sức lực thỏa mãn nàng.
Nàng cũng không đủ mặt dày đến nỗi tự thân, nghĩ đnế đây mặt nàng bất giác đỏ lên, ôm Vương Tử Ngọc vào lòng, cuối đầu hôn lên môi nàng ấy một cái. Người nọ như bất mãn chép chép môi một cái. Vĩnh Hy nhẹ mỉm cười, không trêu chọc nàng ấy nữa chỉ vuốt nhẹ lưng để nàng ngủ ngon hơn.
Nữ tử xinh đẹp câu nhân này bây giờ đã là nữ nhân của Lý Vĩnh Hy nàng. Từ nay trở đi sẽ không một ai được chạm đến nàng ấy, nếu không _____ nghĩ đến đây nụ cười trên môi Vĩnh Hy công chúa có chút xấu xa.
Nếu không người chịu khổ sở sẽ là người đang say ngủ vì kiệt sức trong lòng nàng. Lần sau nếu nàng ấy lại làm nàng tức giận ghen tuông thì không chỉ là 6 lần như lần này đâu. Sẽ là một tháng không xuống nổi giường.
Cổ nhân nói không sai, không nên đắc tội với nữ nhân. Nhất là nữ nhân vừa xinh đẹp, tài giỏi lại còn cực kỳ thông mình. Ta sẽ không biết bản thân sẽ rơi vào cái bẫy nàng ấy vạch ra mà không hay. Tỉ như đại tiểu thư Vương Tử Ngọc lúc này.