Trái hẳn với Vương Tử Ngọc chăm chỉ luyện tập, nhưng chẳng ra hồn. Vĩnh Hy lại không động vào chúng, mỗi ngày nàng ngoài việc luyện công thì chỉ ngồi ngẩn ngơ.
Sáng sớm hoàng thượng đã truyền khẩu vụ thông truyền nàng vào cung. Từ lúc nàng trở về chỉ đến vấn an một lần, hoàng đế vẫn là rất nhớ nàng.
Khác với trang phục thường ngày, khi vào cung Vĩnh Hy vận lên người hoàng phục màu vàng, búi tóc đơn giản trâm phượng sáng lấp lánh.Tam công chúa một thân y phục không xa hoa nhưng khí chất hoàng thất vẫn không thể che lấp, uy nghi lên kiệu tiến thẳng vào hoàng cung.
Vào đến hoàng cung nàng trước tiên đến thăm mẫu hậu của nàng, hoàng thượng vẫn còn đang thượng triều.
Lễ nghi hậu cung mỗi buổi sáng các phi tầng sẽ đến thỉnh an hoàng hậu, hiện tại chính sãnh cung hoàng hậu đang tiếp đoán rất nhiều phi tầng, đi cùng còn có cung nữ hầu hạ vì thế đội hình người rất hùng hậu.
Do cung quy quy định chỉ những phi tử có cấp bật từ tầng trở lên mới có thể đến thỉnh an, nếu không phải dùng cả hoa viên mới có thể tiếp đủ người.
Ta công chúa đã 3 tháng không vào cung, mọi người từ phi tầng đến cung nữ đều chú ý lắng nghe động tĩnh, xem khi nào tam công chúa sẽ thượng cung.
Vĩnh Hy bước vào chính sãnh thì đồng loạt có hàng trăm cặp mắt nhìn đến nàng. Nàng cũng đã quá quen thuộc với những ánh mắt dò xét này, nàng ưu nhã mỉm cười cuối người thỉnh an hoàng hậu " Vĩnh Hy thỉnh an mẫu hậu"
Hoàng hậu cười sáng lạng vội đi xuống nắm lấy tay nàng, ân cần nói " Hy Nhi mau đến để mẫu hậu xem "
Sau khi Vĩnh Hy đến các phi tầng cung nữ lần lượt cáo lui. Bọn họ đều biết chỉ cần tam công chúa này xuất hiện thì trong mắt hoàng thượng hay hoàng hậu đều chỉ có nàng.
Một phen hàng huyên đến trưa có cung nữ vào thông truyền hoàng thượng đến. Vừa lúc đến giờ dụng ngự thiện bữa trưa. Bàn ăn lớn có đến 30 món ăn, bình thường nếu chỉ c ómột mình hoàng hậu người chỉ cho làn 15 món vì người không thích lãng phí thức ăn, khi hoàng thượng đến cũng chỉ làm 20 món.
Hôm nay vì có Vĩnh Hy mới làm đến 30 món, hai người đế hậu đều sợ nữ nhi bảo bối ăn không hài lòng. Thật ra Vĩnh Hy nàng không kén ăn, chỉ là ăn rất ít.
Dùng bữa xong cùng nhau đi dạo ngự hoa viên. Một đoàn người hùng hổ, đến lương đình đã có cung nữ chuẩn bị trà nước, hoa quả.
Ngồi xuống ghế đệm êm ái, lúc này hoàng thượng mới từ ái hỏi " Hy Nhi, suốt mấy tháng nay đã đi ngao du đến nơi nào? "
Vĩnh Hy dâng lên tách trà cho hai người, nàng mỉm cười trả lời " Nhi thần là đến Tô Châu ngắm một ít phong cảnh"
" À, ngắm phong cảnh đến tận hai tháng, xem ra Tô Châu cảnh đẹp rất không tầm thường nha!!! ". Hoàng đế cười cười nàng.
Vĩnh Hy hơi khựng người sau đó nhanh chóng nói " Là Hy Nhi gặp được một số chuyện và một vài bằng hữu nên chậm trễ trở về, mong phụ hoàng không trách phạt"
Hoàng thượng cười từ ái nhìn nàng " Phụ hoàng làm sao có thể trách Hy Nhi đây. Nhưng ta có một việc muốn Hy Nhi giúp ta phụ trách "
Vĩnh Hy hơi hơi nhíu mày " Không biết là việc gì thưa phụ hoàng? "
Hoàng thượng vuốt vuốt chòm râu, dù chỉ mới tứ tuần nhưng râu của người đã rất ra dáng.
" Vương tướng quân chiến thắng trở về. Đoán chừng đến kinh thành là rầm tháng sau, cùng lúc sứ thần Tây Vực đến tham kiến. Ta muốn Hy Nhi cùng thài tử thay ta tổ chức một buổi tiệc thật tốt chào đón. Có được không? "
Vĩnh Hy nhẹ thở ra một hơi, nàng cữ tưởng phụ hoàng sẽ nhắc đến chuyện chọn phò mã cho nàng, nếu chỉ là tiếp đón sứ thần nàng sẽ không nặng tâm.
" San sẻ gánh nặng cùng phụ hoàng là chuyện con và thái tử ca ca nên làm "
Hoàng thượng và hoàng hậu nhìn nhau cười cười. Thật ra đi sứ lần này là đại hoàng tử Tây Vực, cùng lúc sẽ mời vào một số vương tôn công tử. Để xem Vĩnh Hy vừa mắt ai, họ sẽ chọn ra một người xứng đáng làm phò mã cho nàng.
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
Vương Hằng dẫn Vương Tử Ngọc đến tửu lầu nơi bọn họ thường đến, chủ quán thấy liền ân cần tiếp đãi. Hai vị Vương gia nhi tử này là khách quen, không ít lần cùng người đánh nhau ở chỗ này. Nhưng mỗi lần đều bồi thường thỏa đáng cho hắn, vì thế hắn rất vui vẻ tiếp đón.
" Vương tiểu thư, Vương thiếu gia hai vị dùng món gì? "
" Như cũ là được rồi, cho ta thêm một bình Nữ Nhi Hồng". Cưng Hằng khoát tay nói với hắn, chủ quán mặt tươi cười hơn hở " Đực được, ta sẽ cho nhà bếp làm ngay".
" Tỉ thấy kinh thành có gì khác không?
Vương Tử Ngọc nhìn nhìn xung quanh nhàm chán nói " Ta thấy ít náo nhiệt hơn". Nàng luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
" Tử Ngọc". Đột nhiên có người từ sau vỗ lên vai nàng một cái, kèm theo âm thanh vang dội quen thuộc. Vương Tử Ngọc đã nhớ ra thứ mà nàng cảm thấy thiếu đó là gì.
Là hắn Đường Khinh, tiểu hầu gia An Định Hầu Phủ. Ông nội hắn là khai quốc công thần nên được tiên đế ban tước vị hầu tước ngang hàng với các vương gia. Phụ thân hắn cùng với phụ thân Vương Tử Ngọc là huynh đệ cùng chiến trận tháp tùng hoàng đế chiến đấu giành giang sơn.
Cho nên rất được đế vương coi trọng. Thuận theo đó thái tử Lý Vĩnh Hiên, tiểu hầu gia Đường Khinh cùng tỉ đệ Vương Tử Ngọc có thể nói là thanh mai trúc mã. Còn các hoàng tử công chúa khác ít khi xuất cung nên cũng không biết tỉ đệ họ.
Thái tử Lý Vĩnh Hiên mấy năm nay do phải học các loại văn thư triều chính nên cũng rất hiếm khi gặp bọn họ, chỉ có tiểu hầu gia Đường Khinh là một mực bám theo nàng. Hắn và thái tử đều một mực yêu thích dung túng Vương Tử Ngọc.
" Tử Ngọc, mấy tháng này muội đi đâu, còn không nói với ta. Ta tìm muội rất vất vả đó".
Vương Tử Ngọc chép miệng " Tìm ta làm gì? "
Kinh thành thiếu tiểu bá vương như muội, tiểu hầu gia như ta rất nhàm chán nha!!!
" Còn thiếu gì các tiểu thư nhà quan lại muốn thân cận huynh, cần chi một mực bám theo ta"
Hắn cười hì hì, lời tuyệt tình như thế suốt những năm nay hắn đã nghe đến chai tai rồi, nên dù nàng có nói đến mức nào cũng không làm hắn tức giận hay nhục trí.
" Bọn họ làm sao tốt đẹp được như muội. Ta chỉ một mực chung thủy với muội thôi “
Đường Khinh thâm tình ngồi đối diện nhìn vào mắt nàng, Vương Tử Ngọc rùng mình một cái, nàng xoa xoa cánh tay liếc nhìn hắn " Câm miệng, còn nói thêm lời vô nghĩa nào thì đừng trách ta vô tình"
Vương Hằng thấy thế liền giải vây cục diện " Khinh ca đừng trách. Hôm nay tỉ ấy không được thoải mái "
Đường Khinh khoát khoát tay ra vẻ không cò gì " Tính tình của muội ấy ta chẳng lẽ không hiểu, không chấp nhất"
Từ nhỏ đến lớn hắn dung túng nàng đã thành quen rồi.