Mấy ngày trước hoàng hậu có thể tỉnh táo một lúc, còn nói được mấy câu với Thái Hòa đế, nhưng sau đó thời gian ngủ mê man ngày càng nhiều, thời gian tỉnh táo ngày càng ít.
Thái Hòa đế tức giận, chửi mắng tất cả ngự y nhưng chứng bệnh của hoàng hậu vẫn không tốt lên chút nào, một ngày nọ, mãi hoàng hậu mới tỉnh dậy, Thái Hòa đế ôm nàng vào ngực, cẩn thận bón cho nàng một chút nước.
“Hoàng thượng, thiếp đã ngủ bao lâu rồi?” Hoàng hậu yếu ớt tựa vào trong lồng ngực Thái Hòa đế, muốn cử động một chút nhưng vừa nhấc tay lên đã không còn chút sức lực nào, chỉ cảm thấy trong người như bị lửa thiêu, bí bách khó chịu, không nhịn được rùng mình một cái.
“Rất lâu rồi, thế nên nàng không thể ngủ tiếp nữa, nói chuyện với trẫm một chút được không?” Thái Hòa đế nén xuống sự run rẩy trong âm thanh, không để cho hoàng hậu trong ngực nghe được bất cứ sự bất thường nào, hắn vẫn chưa nói cho nàng biết rằng bệnh mà nàng nhiễm chính là đậu mùa, chỉ nói rằng hoàng hậu chỉ bị bệnh vặt, sẽ khỏe lại nhanh thôi, có thể cùng hắn ngắm hoa nói chuyện.
“Được, thiếp thân không ngủ nữa.” Hoàng hậu gắng nở nụ cười, lại hỏi: “Nhưng mà thiếp đây rốt cuộc là làm sao vậy, sao nhiều ngày qua rồi mà còn chưa khỏi hẳn, thiếp còn muốn tự tay làm bánh thơm cho hoàng thượng ăn nữa.”
Thái Hòa đế nghe xong suýt nữa đã rơi nước mắt, hắn nắm chặt hai tay, hít một hơi thật sâu rồi mới tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Chính vì nàng mải nghĩ làm bánh cho trẫm mới khiến bản thân mệt muốn chết như vậy, nếu không sao cứ bệnh mãi không khỏi chứ? Cho nên nhân dịp này nghỉ ngơi cho tốt đi, năm nay không làm được bánh thì để năm sau cũng được.”
“Ừm.” Hoàng hậu âm thầm thở dài, lại nói: “Hoàng thượng, trên người thiếp thân dính dính mồ hôi, khó chịu lắm, có thể để thẩn thiếp tắm rửa một chút rồi nói chuyện với hoàng thượng tiếp được không ạ?”
Đương nhiên là Thái Hòa đế không đồng ý, nếu để nàng đi tắm không phải sẽ khiến nàng phát hiện các vết ban hay sao? Hắn quả quyết không đồng ý, chỉ để vài thị nữ bên người tiến vào lau người cho nàng, giảm bớt khó chịu.
Nhân lúc Thái Hòa đế ra ngoài, hoàng hậu thẳng người dậy, hỏi: “Vũ Nhu, ngươi thành thật trả lời cho bổn cung, rốt cuộc bổn cung bị bệnh gì?” Nếu là bệnh vặt thì sao nhiều ngày vậy rồi mà nàng vẫn chưa khỏi, còn Thái Hòa đế không muốn nói nhiều hẳn là không muốn cho nàng biết sự thật đi?
“Nương nương lo lắng thái quá rồi, nương nương chỉ bị cảm lạnh thôi, không thành vấn đề.” Vũ Nhu đã được Thái Hòa đế dặn dò qua, tự nhiên biết không thể để một một chút sự tình nào, ngay cả vẻ mặt cũng tự nhiên thoải mái.
Nhưng nàng càng làm như vậy chỉ càng khiến cho hoàng hậu hoài nghi, nhân lúc Vũ Nhu ra ngoài, nàng chỉ vào một người khác, dùng hết sức lực mà nói: “Đi, lấy gương đến cho bổn cung!”
Cung nữ kia run lẩy bẩy, do dự rất lâu nhưng cuối cùng vì sợ nàng tức giận mà vẫn đi lấy một chiếc gương đồng đến. Hoàng hậu vừa nhận được gương đưa lên trước mặt mình thì cũng lập tức hiểu ra vì sao Thái Hòa đế không muốn nói sự thật cho mình biết, cũng hiểu vì sao hắn không muốn để cho mình tắm, rõ ràng là đang sợ nàng phát hiện ra mà.
Trên chiếc cổ nhắn nhụi, trên gương mặt trắng nõn kia trải đầy các vết ban đỏ, phá hỏng cả gương mặt vốn xinh đẹp nho nhã, cùng với việc bản thân bệnh ngày càng nặng, hoàng hậu chợt hiểu ra, bản thân không phải bị cảm lạnh mà là bị______
Bệnh đậu mùa.
Gương đồng rơi trên mặt đắt, mảnh vỡ trải đầy đất, đúng lúc Thái Hòa đế đi vào, nàng quay đầu nhìn hắn, hai mắt mơ hồ đẫm lệ.
Thái Hòa đế vừa thấy gương đồng thì hiểu rằng nàng đã biết tất cả, ngàn giấu vạn giấu cũng chẳng thể giấu kín mãi được, một cung nữ quỳ khóc dưới chân hắn, dập đầu không ngừng: “Hoàng thượng thứ tội! Hoàng thượng thứ tội! Nô tỳ không có ý đưa gương cho nương nương xem!”
“Ngươi đứng lên, ra ngoài đi.” Bỗng nhiên Thái Hòa đế cảm thấy bản thân dường như chẳng còn chút sức lực nào, tiến về phía trước một bước thôi cũng khiến hắn phải dốc toàn lực, hắn biết hoàng hậu của hắn tính tình bướng bỉnh, hẳn là chính nàng yêu cầu cung nữ đưa gương cho mình, có thể lừa gạt nhất thời chứ chẳng thể lừa cả đời được, sớm muộn thì nàng ấy cũng sẽ biết thôi.
Thái Hòa đế đi đến bên giường, ôm lấy hoàng hậu đang khóc như muốn ngất đi vào trong ngực nhưng lại bị nàng đẩy ra, thân thể hoàng hậu run rẩy, nước mắt như mưa: “Hoàng thượng, thân thể thiếp thân mang bệnh không thể trị, thỉnh Hoàng thượng tránh xa thần thiếp một chút, đừng để bị lây bệnh.”
“Nàng nói nhăng cuội gì vậy?” Trong lòng Thái Hòa đế như bị đánh một cái, lại càng ôm hoàng hậu chặt hơn: “Trẫm nhất định sẽ tìm ra cách chữa khỏi cho nàng, Uyển Oánh không cần lo lắng.”
“Thiếp tin tưởng Hoàng thượng.” Cơ thể vốn đã mệt mỏi lại thêm khóc một lúc lâu khiến hoàng hậu ngủ thiếp đi lúc nào không biết, Thái Hòa đế đỡ nàng nằm xuống, ánh mắt dừng lại trên những vết ban đỏ trải dài khắp cổ lên đến tận mặt nàng,trong ngực bỗng nhiên đau nhói, lệ cũng chực rơi.
Thái Hòa đế đã chẳng còn lòng dạ lo chuyện triều chính, chỉ một lòng muốn tìm cách chữa trị cho hoàng hậu, nhưng tấ cả ngự y trong cũng đều bó tay, hắn nhớ đến một ngôi chùa nghe nói cầu phúc vô cùng linh nghiệm, lập tức muốn xuất cung đi niệm kinh cầu phúc cho hoàng hậu.
Tiêu Quân Mặc cũng đi cùng, hắn đương nhiên biết mẫu hậu của hắn bị bệnh đậu mùa, hắn cũng khiếp sợ và đau lòng chẳng kém gì Thái Hòa đế, hai người đi vào chùa dốc lòng cầu khẩn, hắn quay đầu nhìn sang phụ hoàng hắn ở bên cạnh, nắm chặt tay ông nghiêm túc nói: “Phụ hoàng đừng lo lắng quá, bệnh của mẫu hậu nhất định sẽ khỏi thôi.”
“Trẫm trong lòng đã rõ cả.” Ánh mắt Thái Hòa đế dừng trên người Tiêu Quân Mặc, ý vị sâu xa.
Vừa từ chùa trở về đã có cung nữ vội vàng chạy tới nói, hoàng hậu cứ sốt cao mãi không giảm, Thái Hòa đế lập tức vội vàng chạy tới, tức giận tới mức suýt thì ban chết cho cả đám ngự y, mấy ngày tiếp theo, bệnh tình của hoàng hậu chuyển biến đột ngột, vốn dĩ có thể thanh tỉnh đôi lúc nhưng hiện tại cứ mê man bất tỉnh, đến chùa cầu phúc cũng chẳng được ích gì, bệnh của hoàng hậu ngày càng nghiêm trọng.
Thái Hòa đế đã hoàn toàn không còn quan tâm chuyện triều chính, bất kỳ vị quan viên nào cầu kiến cũng không tiếp, hai ngày sau các vị bá quan chẳng biết phải làm sao thực sự chỉ muốn xông tới, sau khi dịch góc chăn cẩn thận lại cho hoàng hậu Thái Hòa đế mới ra bên ngoài, đối mặt với các thần tử, thở dài một hơi: “Kể từ hôm nay, giao toàn quyền giải quyết chính sự cho Thái tử, các vị ái khanh mau trở về đi.”
Thế nên trọng trách xử lý chính vụ rơi xuống đầu Tiêu Quân Mặc khiến cho hắn ngày nào cũng vội vàng đến sứt đầu mẻ trán, ngay cả một chút thời gian nhàn rỗi để đi đến phủ tướng quân cùng Tô Lan Thanh nói chuyện cũng chẳng có.
Bỗng một ngày, Thừa tướng đến tìm hắn để thương nghị chuyện cửa sông phủ Nam Lương vỡ đê, Tiêu Quân Mặc suy nghĩ một chút rồi quyết định phái vài người của công bộ đến Nam Lương trước, sửa cửa sông, đắp lại đập lớn, trấn an nạn dân. Vất vả lắm mới xử lý xong chuyện phủ Nam Lương, Thừa tướng chần chừ một lúc mới không nhịn được hỏi: “Thái tử điện hạ, bệnh tình của hoàng hậu nương nương, đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Trong lòng Tiêu Quân Mặc biết hắn muốn moi một chút tin tức từ miệng mình, đương nhiên sẽ không cho hắn biết, chỉ trả lời qua loa lấy lệ rồi đuổi đi, bản thân thì tiếp tục vùi đầu vào đống tấu chương xếp cao như núi.
Tô Lan Thanh ở trong tướng quân phủ mấy ngày đều không thấy Tiêu Quân Mặc qua đây, trong lòng thấy là lạ nên tự mình vào cung tìm hắn, lúc này mới biết thì ra Thái Hòa đế đã giao toàn bộ việc triều chính cho hắn giải quyết, giờ hẳn là đang bận bịu đến tối tăm mặt mày nhỉ? Tô Lan Thanh tự hiểu trong lòng, cứ vậy trở ở bên ngoài cung Càn Thanh, cũng không để cung nhân đi vào thông báo.
Trước giờ không để ý, hóa ra cung Càn Thanh vẫn giống như lúc y còn bé vậy, ký ức thuở còn bé trong đầu Tô Lan Thanh dừng lại ở thời điểm còn cùng Tiêu Quân Mặc chơi đùa, khung cảnh tưởng như mới hôm qua mà chớp mắt một cái hai người họ đều đã trưởng thành rồi.
Tô Lan Thanh mỉm cười, dù sao cũng rảnh rỗi nên y đi dạo quanh quanh hoa viên một chút, cũng đồng thời gợi được không ít hồi ức. Còn nhớ mảng cỏ, tảng đá kia là chỗ hai người bọn họ từng ngồi, cây đại thụ kia bọn họ cũng từng trèo lên chơi, mỗi nhành cây ngọn cỏ đều vương vấn bóng hình bọn họ, giờ lại như hiện ra trước mắt.
Đến hồ nhỏ trong hoa viên, Tô Lan Thanh đứng bên hồ, nhớ lại y đã cùng Tiêu Quân Mặc bắt cá trong này, khi đó hai người họ còn nhỏ, mải chơi đến mức quên mất bản thân mình đang ở đâu, bản thân còn còn bất cẩn khiến cho Tiêu Quân Mặc suýt thì bay mất cái răng trong hồ, cũng vì vậy mà khi về nhà bị phụ thân đánh cho một trận.
Tô Lan Thanh xua đi hồi ức, trở lại trước của cung Càn Thanh, Tiêu Quân Mặc vẫn chưa đi ra, y cũng không vội, cứ đứng đó kiên nhẫn chờ đợi, đợi đến tận khi sắc trời tối dần mới thấy bóng dáng quen thuộc bước ra.
“Lan Thanh? Sao ngươi lại đứng chờ ở đây, đã chờ bao lâu rồi?” Tiêu Quân Mặc kinh ngạc vội bước đên trước mặt Tô Lan Thanh, trách mắng cung nhân bên cạnh: “Y đến mà sao không thông báo?”
“Là ta bảo bọn họ không cần thông báo, nghe nói ngươi đang xử lý chính sự, bận tới bận lui, ta không muốn làm phiền ngươi.” Tô Lan Thanh liếc mắt cho cung nhân để hắn mau rời đi, bản thân thì cùng Tiêu Quân Mặc xoay người đi về hướng hoa viên.
“Chỉ cần là ngươi sẽ chẳng bao giờ ta thấy phiền.” Nếu biết là Tô Lan Thanh đứng bên ngoài chờ hắn thì chắc chắn hắn sẽ để y vào, ít nhất còn có y để nói chuyện cùng. Hai người đến hoa viên, tìm một chỗ có bàn ghế để ngồi, cung nhân bưng đến hai chén trà nóng, đặt lên bàn.
“Bệnh tình Hoàng hậu nương nương sao rồi, đã đỡ hơn chút nào chưa?” Tô Lan Thanh nhỏ giọng hỏi, nhìn Thái Hoà đế đưa hết chính vụ cho Tiêu Quân Mặc, cũng không vào triều thì cũng có thể đoán e là có chuyện lớn rồi.
Y và Tiêu Quân Mặc đều có cùng suy nghĩ, hắn ngậm ngùi thở dài, nắm lấy tay Tô Lan Thanh, nhẹ nhàng vuốt phẳng, một lúc sau mới nói: “Lan Thanh, ta không biết nên nói với ngươi thế với ngươi nữa, sợ là mẫu hậu nàng…không tốt lắm.”
Tô Lan Thanh kinh ngạc, nắm ngược lại tay hắn an ủi: “Quân Mặc, mọi chuyện sẽ ổn thôi, ngươi đừng lo lắng quá.”
“Không, ta thực sự lo lắng.” Tiêu Quân Mặc cúi đầu, ánh trăng vương trên người hắn, phác lên bóng dáng lẻ loi, hắn suy nghĩ một hồi lâu mới quyết định mở miệng, nói mọi chuyện cho Tô Lan Thanh biết: “Bệnh mà mẫu hậu mắc chính là… đậu mùa.”
Cả người Tô Lan Thanh chấn động, suy nghĩ bị đình trệ nhất thời, há miệng thật lâu mới lấy lại tinh thần, kiếp sợ hạ giọng nói: “Đậu… đậu mùa?” Ai mà không biết bệnh đậu mùa cơ chứ, một khi bị nhiễm chẳng mấy người có thể cứu chữa được, hoàng hậu dịu dàng hiền thục như vậy, sao lại nhiễm phải loại bệnh này cơ chứ?
Tiêu Quân Mặc gật đầu, không nói lên lời.
Biết được chân tướng, Tô Lan Thanh lại không biết nên an ủi Tiêu Quân Mặc như thế nào, suy nghĩ một hồi mới nói: “Hoàng hậu nương nương hồng phúc tề thiên, chắn chắn sẽ tốt hơn thôi, ngươi phải tim tưởng nàng.”
“Ta tin.” Tiêu Quân Mặc xoay người ôm lấy Tô Lan Thanh vào trong ngực, hai tay xiết chặt lại, hắn vẫn cảm thấy trong ngực không yên, hắn ôm chặt lấy Tô Lan Thanh, vùi đầu vào hõm vai của y, rầu rĩ nói: “Lan Thanh, ngươi phải ở bên cạnh ta đấy.”
“Được, ta sẽ ở đây.” Tô Lan Thanh vỗ nhẹ lưng Tiêu Quân Mặc, rồi lại ôm lấy hắn, dù có xảy ra chuyện gì thì y cũng sẽ đứng bên Tiêu Quân Mặc, không bao giờ rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT