Edit: Raizel

Beta: Huỳnh Tử

Tô Lan Thanh yên lặng ngủ trong phòng, Tiêu Quân Mặc lại ở bên ngoài trừng hai mắt, hắn bắt đắc dĩ đỡ trán liếc nhìn căn phòng nhỏ một chút, dục hỏa trong người đang hừng hừng thiêu đốt lại bị gió lạnh thổi bay đi mất, không còn chút gì.

Mang theo một thân đầy khí lạnh bước vào phòng, Tiêu Quân Mặc ngây người bên lò sưởi một chút đến khi cơ thể ấm trở lại mới chui vào ổ chăn, Tô Lan Thanh đã ngủ say, cơ thể hắn ấm áp khiến y nhích lại theo bản năng, đầu gối lên vai hắn rồi không động nữa.

Tiêu Quân Mặc cười ôm lấy Tô Lan Thanh vào ngực, mái tóc đen dài tùy ý xõa trên bả vai cũng xô lại gần mặt hắn, hắn nâng một lọn tóc lên, trên từng sợi tóc còn ẩn ẩn mùi nước suối thơm ngát, hắn yêu thích mà đùa nghịch một lúc lâu mới nắm chặt lấy, ôm người đang yên bình ngủ vào ngực.

Trời còn chưa sáng `Tiêu Quân Mặc đã tỉnh, Tô Lan Thanh trong ngực hắn thấy động tĩnh cũng bừng tỉnh, xoa đôi mắt còn đang nhập nhèm rồi ngồi dậy, hai người ngầm tự hiểu mà bắt đầu mặc quần áo rồi rửa mặt, mặc thêm một chiếc áo khoác dày rồi cùng nhau đi lên đỉnh núi.

Tìm một chỗ bằng phẳng để ngồi xuống, sắc trời vẫn còn tối, Tiêu Quân Mặc để Tô Lan Thanh dựa vào bên cạnh mình, hỏi: “Hay là ngươi ngủ thêm một chút đi, một chút nữa ta gọi ngươi dậy.”

“Không, trời cũng sắp sáng rồi.” Tô Lan Thanh lắc đầu, y sợ nếu mình ngủ thì sẽ bỏ lỡ mất cảnh mặt trời mọc, hơn nữa y biết, nếu mình mà ngủ say thì Tiêu Quân Mặc sẽ không nỡ đánh thức y, vậy nên y không thể ngủ.

Hai người đợi chốc lát thì sắc trời đã sáng lên, vùng trời xám xịt dần biến thành màu xanh, phía chân trời cũng ửng lên vài tia sáng màu cam rồi dần dần cao lên, vụt qua khỏi đường chân trời mà tiến lên giữa không trung, ám quang vạn trượng, giống như đôi má mềm ửng đỏ của người thiếu nữ, đẹp đẽ vô cùng.

“Thật đẹp.” Tô Lan Thanh tựa vào lồng ngực Tiêu Quân Mặc phía sau, nheo mắt cảm thán, gió trên đỉnh núi rất lớn, thổi đến mức những ngọn tóc quấn quýt lại với nhau, Tiêu Quân Mặc thay y kéo chặt áo khoác, mặt trời càng lên cao thì ánh vàng phía chân trời càng rực rỡ, đến tận khi mặt trời mọc hết lên thì hai người mới cùng đứng dậy trở về phòng.

Xuống núi ngồi trên xe ngựa, trong xe ấm áp khiến cho Tô Lan Thanh vốn bị gió lạnh trên đỉnh núi làm cho tỉnh hẳn giờ lại bị hơi ấm bao quanh khiến cho hai mí mắt của y đánh nhau rồi, đành tựa vào vách xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tiêu Quân Mặc nhẹ nhàng nâng người vào trong lồng ngực mình, để y dựa vào người mình tránh cho xe xóc nảy làm y tỉnh, hắn cúi đầu đặt xuống trán y một nụ hôn nhẹ, xe ngựa từ từ lăn bánh, đến trước phủ tướng quân thì dừng lại, Tô Lan Thanh vẫn chưa tỉnh, màn xe bị xốc lên, Tiêu Quân Mặc đưa ngón tay lên chặn môi ra hiệu cho thuộc hạ chớ lên tiếng, bản thân thì xuống xe trước sau đó quay người ôm Tô Lan Thanh xuống, vững vàng bước vào trong phủ tướng quân.

Tô Lan Thanh bị động tĩnh đánh thức, mơ hồ mở hai mắt ra nhỏ giọng nói: “Đã tới chưa? Để ta xuống, ta tự đi.”

Tiêu Quân Mặc đành phải để y xuống, hai người cùng tiến vào sảnh trong, đúng lúc bụng Tiêu Quân Mặc réo lên, hắn xấu hổ, lại nhớ đến hứa hẹn của Tô Lan Thanh liền kéo y đến phòng bếp: “Lan Thanh, ta đói bụng, ngươi làm gì đó cho ta ăn đi.”

“Được rồi, ta làm nhưng ngươi không được phép chê.” Tô Lan Thanh vào phòng bếp, đẩy tay hắn ra, rửa sạch hai tay rồi bắt đầu đun nước, y không hiểu mấy cái này cho lắm nhưng chắc là sẽ ổn thôi.

Y thành thạo thái lát rồi bỏ mỳ vào trong nước sôi, đảo qua đảo lại cho mỳ chín đều. Hương thơm bắt đầu tản ra, Tô Lan Thanh đứng đó, thỉnh thoảng lại ngó xem lửa có còn cháy không, đột nhiên bên hông bị một cánh tay quấn lấy, y quay đầu lại nhìn, Tiêu Quân Mặc đứng ở phía sau, kề sát lồng ngực lại gần y.

“Thơm quá.” Tiêu Quân Mặc ôm chặt hai tay, khiến cho tai và tóc mai của mình chạm vào người trong ngực, rồi lại nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai mềm mại, mân mê bờ môi.

Đầu lưỡi Tiêu Quân Mặc linh hoạt như rắn tham lam xâm nhập vào miệng của y, hai người đứng trước nồi nước đang sôi mà nhiệt tình hôn môi, phía sau hơi nước đang bốc lên từng làn khói mỏng manh, Tô Lan Thanh cảm thấy bản thân thật nóng, không biết là do lửa quá lớn hay là do bị Tiêu Quân Mặc  trêu chọc cho bốc hỏa.

Khó khăn lắm mới chịu dừng lại, y đẩy người phía sau ra, vớt mỳ từ trong nồi vào trong hai cái bát trắng tinh, đặt lên trên bàn: “Ăn đi.”

Tiêu Quân Mặc đi theo y lại đây, hắn thực sự đói bụng, ăn mấy miếng lớn đã cho hết bát mỳ vào bụng, sợi mỳ nóng ấm khiến thân thể cũng ấm lên, tuy hương vị còn kém ngự trù trong cung nhưng Tiêu Quân Mặc lại cảm thấy đây nhất định là món ăn ngon nhất thiên hạ.

Vui vẻ ăn no xong Tiêu Quân Mặc lại kéo Tô Lan Thanh ra ngoài, để Như Nguyệt phân phó hạ nhân vào dọn dẹp bát đũa. Cuộc sống như này thực sự quá tốt, Tiêu Quân Mặc nắm chặt tay Tô Lan Thanh, bên môi nhếch thành một nụ cười thật dịu dàng.

Thái Hòa năm thứ ba mươi, quốc thái dân an, dân chúng an cư lập nghiệp, một ngày nọ khi lâm triều, đột nhiên Thái Hòa đế nổi hứng quyết định cải trang vi hành, mang theo thuộc hạ thân cận xuất cung du ngoạn, tiện thể trải nghiệm cùng quan sát dân tình.

Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh cũng cùng có trong danh sách đồng hành, ngày lành, trời cao ít mây, mọi người xuất phát từ trong cung, bắt đầu hành trình nam tuần, đến tối thì đến Phúc Châu, mọi người tiện thể đến nghỉ tạm một đêm trong phủ của tri phủ Phúc Châu.

Ban đêm, Thái Hòa đế đứng bên cửa sổ ngắm trăng sáng, hoàng hậu từ phía sau bưng một chén trà nóng tới: “Hoàng thượng, bên ngoài gió lạnh, vẫn nên đóng cửa thì hơn, cẩn thận không lại bị cảm, đây là trà nóng mà thiếp thân pha, Hoàng thượng uống vài ngụm cho ấm người.”

“Là trẫm không suy nghĩ chu toàn.” Thái Hòa đế đóng cửa sổ lại, nhận lấy chén trà rồi để sang một bên, bàn tay to lớn nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của hoàng hậu, dùng nhiệt độ ấm áp của cơ thể mình để ủ ấm hai bàn tay của nàng, cảm thấy vẫn không đủ lập tức ôm lấy nàng vào trong ngực, đợi người nàng ấm trở lại mới dìu nàng quay lại bên giường.

Cùng lúc đó, Tiêu Quân Mặc trở về từ phòng của Tô Lan Thanh, chân vừa bước vào cửa đối mặt với căn phòng yên tĩnh lại xoay người lại, con người chính là như vậy, có được rồi lại sợ hãi mất đi, đã quen hai người chung đôi sẽ sợ phải lẻ bóng một mình.

Đến phòng của y, đối mặt với gương mặt mỉm cười ôn hòa kia khiến cho tâm tình của Tiêu Quân Mặc đột nhiên tốt hơn, nhưng bởi vì Thái Hòa đế cùng mọi người đều ở đây, hắn không thể cùng phòng với Tô Lan Thanh được, cho dù không buông được thì hắn cũng phải trở về phòng mình, một mình đối mặt với cái bóng của bản thân.

Sáng hôm sau, Thái Hòa đế cùng mọi người tản bộ trong hoa viên thì nhìn thấy một vườn hàn mai, hắn nhất thời nổi hứng yêu cầu mỗi vị hoàng tử làm một bài thơ chủ đề hàn mai.

Tiêu Quân Mặc suy nghĩ một chút, không lâu sau đã có y tưởng nhưng hắn lại không lên tiếng, cẩn thận tỉ mỉ chau chuốt câu từ.

Vài vị hoàng tử đọc xong, mặc dù trên mặt Thái Hòa đế là vẻ tươi cười nhưng hắn lại chưa nghe được bài thơ nào khiến hắn hài lòng, trong lòng hắn tràn ngập chờ mong mà nhìn Tiêu Quân Mặc, hỏi: “Quân Mặc đã nghĩ xong chưa?”

“Đã xong rồi ạ, mời phụ hoàng nghe.” Tiêu Quân Mặc lộ ra nụ cười tự tin, bờ môi khẽ mở, đọc từng câu thơ ra.

Hắn vừa đọc xong, ý cười trên mặt Thái Hòa đế càng sâu, vẻ mặt kinh ngạc, vỗ tay hô ba tiếng hay, trong miệng lẩm nhẩm lại từng câu thơ: “U cốc na kham canh bắc chi, niên niên tự phân trứ hoa trì. Cao tiêu dật vận quân tri phủ, chính kỳ tằng băng tích tuyết thì. Hay, hay lắm! Văn thơ của thái tử đúng là rất hay, thái phó của Thái tử đúng là biết cách dạy, người đâu, thưởng!”

Hắn thưởng hai trăm lượng bạc trắng coi như là khen ngợi, nghĩ một chút, hắn lại hỏi Tiêu Quân Mặc một chút binh pháp, thấy hắn đối đáp trôi chảy thì cảm thấy rất vừa lòng, Tiêu Quân Mặc thân là Thái tử, có thể văn võ song toàn thì chính là phúc của lê dân, là phúc của Bắc Địch!

Sau giờ ngọ, Thái Hòa đế để tri phủ Phúc Châu mời gánh hát hàng đầu đến phủ hát hí khúc, Hoàng hậu thích nghe hí, Thái Hòa đế đương nhiên cũng vui vẻ cùng nàng ngồi xem.

Tiêu Quân Mặc ngồi ở phía sau Thái Hòa đế cách đó không xa, quay đầy nhìn Tô Lan Thanh đang mắt nhắm mắt mở giống như sắp ngủ gật nhưng lại cố gượng không để bản thân ngủ mất, bộ dáng đó thực sự rất đáng yêu. Hắn nhịn cười, nghĩ làm sao đi qua nhắc nhở y một tiếng.

Tiêu Quân Mặc đứng dậy ra ngoài đi bộ một vòng, lại giống như không có chuyện gì mà quay về, lúc đi qua Tô Lan Thanh, không dấu vết mà vỗ bờ vai của y, Tô Lan Thanh lập tức tỉnh dậy, ngẩng đầu dùng vẻ mặt mơ màng mà nhìn hắn, Tiêu Quân Mặc dùng sức nắm chặt tay mới có thể ngăn lại dục vọng muốn đẩy ngã y ngay trước mặt mọi người.

Trở lại chỗ ngồi, ánh mắt của Tiêu Quân Mặc vẫn không rời khỏi Tô Lan Thanh, trong lòng nhộn nhạo vô cùng, vất vả lắm thì tuồng kịch mới kết thúc, hắn kiếm cớ lôi kéo Tô Lan Thanh cáo lui trước.

Về đến phòng, Tiêu Quân Mặc quay người đóng cửa lại, sau đó lập tức đẩy Tô Lan Thanh lên ván cửa, cúi đầu gấp gáp không thể chờ mà hôn lên đôi môi của y, một hồi lâu mới chịu buông tha, hắn nắm lấy tay y, cười nói: “Lan Thanh, ngươi giỏi thật đấy, phụ hoàng ta ở đây mà ngươi cũng dám ngủ gật cơ đấy.”

“Ngươi rõ ràng biết ta không có hứng thú, lại nói ta cũng chưa ngủ gật, ta nhịn được.”  Tô Lan Thanh biện giải.

“Nếu ta không nhắc nhở thì chẳng bao lâu nữa là ngươi sẽ ngủ mất thôi.”’ Tiêu Quân Mặc nói xong thì không nhịn được cười, hắn nhớ tới một lần khác khi hai người họ cùng nhau đi nghe hí kịch, đang nghe thì hắn phát hiện người bên cạnh đã ngủ say từ lúc nào, người đang ngủ này không phải Tô Lan Thanh thì còn ai vào đây nữa? Hắn lớn giọng cười to, mắt đầy ý cười: “Ngươi nói xem, phải cảm tạ ta thế nào đây?”

“Rõ ràng ta không hề ngủ, công lao của ngươi ở đâu ra chứ?” Tô Lan Thanh gừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới hắn nữa, xoay người đi đến cạnh bàn, đột nhiên tay bị nắm lại, cả người lảo đảo mất cân bằng.

Tiêu Quân Mặc ôm chặt lấy người trước ngực, đặt y xuống bàn, đè lại hai tay y để trừng phạt không phép lộn xộn, hắn hạ người áp sát lại gần y, cúi xuống ngậm lấy cánh môi của y.

Một nụ hôn tưởng chừng như vĩnh cửu, Tiêu Quân Mặc vươn tay lau đi sợi chỉ bạc bên môi Tô Lan Thanh, Thụy Thụy đang đỏ mặt nằm dưới thân hắn khiến hắn hận không thể hóa thành lang sói, lập tức ăn y đến xương cốt không còn, nhưng thời cơ còn chưa thích hợp, cho dù hắn có muốn cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Tiêu Quân Mặc kéo người đứng dậy, yên lặng nhìn bóng lưng của y, yên lặng mà nuốt lại những lời nước miếng đầy miệng, ban đêm hai người phi thân lên nóc nhà, ngồi trên đó thưởng thức cảnh đêm.

Mùa đông trời đêm cuồn cuộn mà thăm thẳm, nhưng ngôi sao thưa thớt rải rác khắp khung trời, một vầng trăng sáng treo cao, hai người sóng vai ngồi cùng một chỗ, nhìn bầu trời đêm vô tận mà ngẩn người.

“Lan Thanh, có lạnh không? Nếu lạnh thì chúng ta trở về.”

Tô Lan Thanh lắc đầu, ra khỏi hoàng cung, ở cạnh Thái Hòa đế, hai người bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, chứ đừng nói là có cơ hội yên tĩnh cùng nhau ngồi ngăm trăng như vậy, y vươn tay vào trong áo khoác của Tiêu Quân Mặc, nắm lấy bàn tay của hắn.

Bàn tay của Tiêu Quân Mặc giống của hắn, đều là tập võ từ nhỏ nên có một lớp chai mỏng, sờ lên rất thích, y vuốt ve lòng bàn tay của hắn, đầu dựa lên bờ vai dài rộng của hắn, cảm thấy tháng năm yên tĩnh như vậy thật tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play