Chưa bao giờ cảm thấy ban đêm lại dài như vậy, Tô Lan Thanh nhắm mắt, chỉ cảm thấy đêm nay trôi qua thật gian nan, y muốn trực tiếp tiêu diệt hang ổ thổ phỉ này ngay bây giờ nhưng chuẩn bị binh lực cùng bố trí lực lượng cần có thời gian, y phải cho Lạc tướng quân thời gian để chuẩn bị.
Rất lâu sau vẫn không ngủ được, Tô Lan Thanh hé mắt nhìn về phía Tiêu Quân Mặc ở bên kia, thân là Thái tử lại cùng y xâm nhập vào hang ổ thổ phỉ này đúng là một quyết định liều lĩnh mà, hy vọng hành động ngày mai sẽ thành công để bọn họ sớm ngày hồi kinh.
Đêm dần vào khuya, Tiêu Quân Mặc dồn khí vào đan điền, nghỉ ngơi dưỡng sức, lần tiếp theo mở mắt ra thì đã là ngày hôm sau, xuyên qua khe hở có thể thấy trời đã hơi ửng sáng, hắn thở ra một hơi, ánh mắt sáng ngời.
Tới gần trưa, trong lòng Tiêu Quân Mặc ngày càng nôn nóng, hắn nhìn Tô Lan Thanh, cách song gỗ mà nắm lấy tay y, an ủi nhau.
Cùng lúc đó, Lạc tướng quân ở dưới chân núi đã chuẩn bị xong, lặng lẽ để binh lực phân tán bốn phía, vây chặt sườn núi của cả ngọn núi, vừa đến giữa trưa, hắn lập tức phóng mũi tên truyền lệnh, một tiếng nổ vang trời, hắn mang binh tấn công trực diện lên núi, tiếng hô từ xa truyền tới khiến cho đám thổ phỉ chưa gì đã loạn trận tuyến.
“Giáo chủ! Có người tấn công lên núi! Giống như là người của quan phủ!” Nam tử canh cửa hổn hển xông vào, quỳ trên mặt đất.
“Cái gì? Đáng chết?” Rõ ràng bọn họ đã che dấu tốt như vậy cơ mà, còn có tình mua chuộc cả quan phủ, sao có thể bị tìm ra được. Nam tử nhảy dựng lên, quát lớn: “Ngươi, theo ta ra ngoài xem!”
Đến cửa, Lạc tướng quân đang dẫn binh xông vào quần chiến cùng với giáo chúng.
Bên ngoài đang đại loạn, bên trong lòng người cũng hoảng hốt, Tiêu Quân Mặc nghe thấy bên ngoài xảy ra chuyện thì biết đó là Lạc tướng quân đã mang binh đến, hắn đảo tròng mắt, ánh mắt liếc đến Tô Lan Thanh. Hiện tại hai người đã vô cùng ăn ý, chỉ bằng một ánh mắt lập tức có thể khiến đối phương hiểu mình đang nghĩ gì, hơn nữa còn vô cùng chuẩn xác.
Tô Lan Thanh nhếch mép, lảo đảo về một phía, làm bộ như bản thân đang khó chịu, vận nội lực để bản thân toát ra không ít mồ hôi, thống khổ chật vật, nữ tử bên cạnh lập tức tiến lại gần, Tiêu Quân Mặc ở bên kia lại cố tình hô hào gấp gáp gọi tên y.
“Chuyện gì đấy?” Vài tên canh gác bị hấp dẫn đến, mở cửa lao ra muốn xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Tô Lan Thanh bị kéo dậy, y nheo mắt lại, thừa dịp mấy tên đó kéo y về phía trước, ra tay nhanh như chớp, chém vào cổ vài tên nam tử phía sau khiến bọn họ ngất xỉu.
“Cô nương, ngươi…” Nữ tử cạnh y ngơ ngác đứng lên, liếc mắt nhìn những nam tử ngã đầy đất kia mà kinh ngạc thẫn thờ.
“Trước tiên đừng nói gì cả, mọi người đi nhanh lên.” Tô Lan Thanh mở cửa hai bên nhà lao, để Tiêu Quân Mặc dẫn đầu còn bản thân thì bọc hậu, phối hợp với nhau suốt quãng đường đi ra, xem ra việc phía trước giao chiến kịch liệt khiến cho nhân thủ lưu lại ở đây thiếu đi rất nhiều.
Đến một nơi kín đáo bên ngoài, ảnh vệ Lạc Thiên nhảy ra từ trong bóng tối, Tiêu Quân Mặc để hắn dẫn theo dân chúng đến nơi an toàn, Lạc Thiên phụng mệnh làm việc nhưng lại có một nữ tử chậm chạp không chịu đi, nán lại tận cuối, nàng đứng trước mặt Tô Lan Thanh, do dự hỏi ra: “Cô nương, rốt cuộc thì ngươi là ai?”
“Là người đã cứu mạng ngươi!” Tô Lan Thanh vội vàng trả lời, giúp nàng đuổi kịp Lạc Thiên, thấy dân chúng đã trốn được vào nơi an toàn, y cùng Tiêu Quân Mặc quay người đi giúp Lạc tướng quân một tay.
Binh lính đã bao vây tứ phía của ngọn núi, xung quanh đang chém giết kịch liệt, Tô Lan Thanh cùng Tiêu Quân Mặc xông thẳng về phía trước, Tiêu Quân Mặc liếc mắt một cái thấy tên nam tử hôm trước muốn khinh bạc Tô Lan Thanh, hắn phi thân tiến đến trước mặt gã, bắt lấy bờ vai gã ném sang một bên, tên kia đập vào nền cứng đau đớn kêu lên oai oái.
“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?” Hán tử kia nhìn Tiêu Quân Mặc đằng đằng sát khí tiến đến mà hoảng sợ, run rẩy đứng lên.
“Ngươi đoán xem?” Tiêu Quân Mặc hừ lạnh một tiếng, hung hăng tát mạnh vài bạt tay nhưng vẫn chưa thể nguôi giận, lại đá một cước vào mệnh căn của gã, khiến cho gã trực tiếp ngất luôn rồi mới trói lại ném sang một bên, liếc mắt ra hiệu cho ảnh vệ.
Tô Lan Thanh nhìn thấy hết thảy, chỉ có thể cười bất đắc dĩ, chỉ cần là chuyện liên quan tới y sẽ khiến cho Tiêu Quân Mặc nảy sinh lòng muốn trả thù sau nặng, y bước đến bên Tiêu Quân Mặc, cùng hắn đối phó đám thổ phỉ này.
Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước tầm mắt của y, Tô Lan Thanh nhíu mày cảm thấy người nọ rất đáng ngờ nên lén đi theo.
“Giáo chủ, đi mau.” Mấy người che giấu giúp nam tử kia trốn thoát từ lối nhỏ, lỗ tai cực thính của Tô Lan Thanh nghe rất rõ ràng bọn họ đang nói gì, giáo chủ? Tên kia chính là kẻ cầm đầu Hoa Liên giao? Thì ra chỉ là một kẻ sợ chết!
Y nhanh chân đi ra ngoài chặn trước mặt những kẻ đó, dáng vẻ ung dung mà nhìn bọn họ, cười hỏi: “Các vị huynh đài muốn đi đâu vậy?”
“Ngươi là kẻ nào?!” Chung Mộc Thức lui về phía sau một bước dài, cảnh giác nhìn người trước mặt.
“Ta là ai thì các ngươi có thể không biết, nhưng các ngươi là ai thì ta là rất rõ, các ngươi đừng mơ đến chuyện trốn thoát.” Vừa dứt lời, Tô Lan Thanh khẽ nhích thân mình, cùng những kẻ đó dây dưa.
“Ngăn y lại!” Chung Mộc Thức đứng ở phía sau trừng mắt nhìn nam tử có vẻ không có năng lực gì nhưng chẳng bao lâu đã đánh cho đám người hầu của gã tả tơi hoa lá. Gã tức giận lấy bột phấn độc trong ngực ra, định thừa lúc y không chú ý mà ném qua, đầu gối đột nhiên đau đớn kịch liệt, bản thân chưa gì đã bị người ta gạt cho ngã ra đất, độc phấn cũng rơi khỏi tay.
Gã quay đầu lại nhìn, là một nam tử có thân hình cao lớn, hai mắt hắn sáng rực nhìn chằm chằm gã một lúc lâu, dẫm một cước lên tay gã, lại còn dùng sức mà di đi di lại, xương tay bị tác động cực mạnh rất nhanh đã vang lên tiếng nứt gãy, vì ở trong rừng nên âm thanh đó càng đặc biệt rõ ràng.
“Lan Thanh, ta vốn tưởng giáo chủ Hoa Liên giáo này phải là một nhân vật vô cùng lợi hại, không ngờ chỉ là là một tên khống chế thuộc hạ bằng độc phấn, cái bản mặt đoản mệnh nhưng suốt ngày nghĩ cách để trường sinh, ngươi nói xem có nực cười hay không cơ chứ?” Tiêu Quân Mặc đối với người mà hắn không thích luôn có thể khiến cho đối phương tức chết không thèm đến mạng.
Tô Lan Thanh nghe hắn nói mà cười thành tiếng, vốn dĩ y cũng cho rằng tên giáo chủ này phải khó đối phó lắm, nhưng không ngờ không chỉ là một kẻ nhát gan lại còn dùng phấn độc để khống chế người khác, không vừa ý là hạ độc, làm cho tất cả giáo chúng đều nghĩ tên giáo chủ rất lợi hại, thực ra cũng chỉ là một cái thùng rỗng kêu to mà thôi.
Chung Mộc Thức chịu đựng đau đớn ở bàn tay mà quỳ rạp dưới đất, trong đầu thầm giật mình, Lan Thanh? Tô Lan Thanh! Không phải chính là vị tướng quân trẻ tuổi nhất, chiến công hiển hách hay sao! Vậy mà lại là y! Mà nam tử hủy bàn tay của gã, ánh mắt ngạo nghễ, không phải phú thì cũng là quý, Chung Mộc Thức cắn răng, xem ra lần này khó giữ được đầu rồi!
“Người đâu, bắt lại!” Tiêu Quân Mặc kêu vài binh sĩ lại đây, bắt tất cả những người ngã trên mặt đất lại, hai người đồng thời tiến về phía trước, bên ngoài đã bị quân lính của Lạc tướng quân dẹp yên, trên mặt đất lưu lại toàn là những dấu vết chém giết kịch liệt.
“Chờ một chút, giữ gã lại, ta còn có chỗ dùng.” Tô Lan Thanh suy nghĩ một chút, chỉ vào tên giáo chủ kia bảo mọi người thả gã ra, nội gián trong quan phủ còn chưa tìm được, giữ người này lại sẽ có chỗ dùng!
Tiêu Quân Mặc lập tức hiểu được dụng ý của y, để người cải trang cho Chung Mộc Thức, âm thầm áp giải gã đến chỗ quan phủ.
Đến cửa hông của phủ nha Chư Châu, Tô Lan Thanh nói nhỏ: “Bình thường các ngươi liên hệ với người bên trong bằng cách nào?”
Mới đầu Chung Mộc Thức không chịu nói nhưng sau khi bị Tiêu Quân Mặc bóp nát hai ngón tay thì ấp úng nói ra, thì ra là bọn họ dùng tiếng còi cùng ngôn ngữ ám hiệu giao tiếp với nhau, nếu đúng thì người bên trong sẽ tự đi ra.
Tô Lan Thanh lấy cái còi mà Chung Mộc Thức giấu trong ngực ra, ép gã thổi lên, không bao lâu thì bên trong truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ, một người giống như đang dán mặt vào cánh cửa nói nhỏ: “Túy nguyệt tần trung thánh.”
Chung Mộc Thức bị đẩy một cái thì không tình nguyện nói: “Mê hoa bất sự quân.”
Người bên trong không có động tĩnh, Tô Lan Thanh cùng Tiêu Quân Mặc lệnh cho mọi người ẩn nấp đi, ngay sau đó thì cửa hông bị hé ra một cách cẩn thẩn, một khuôn mặt cực kỳ bình thường ló ra, nhìn trái phải một hồi sau đó mới nhìn vào Chung Mộc Thức, nịnh nọt hỏi: “Hiện tại giáo chủ có gì phân phó?”
Tiêu Quân Mặc cười lạnh, nhiều dân chúng chết thảm như vậy mà tên này còn cười được! Hắn trừng mắt, người xung quanh rất nhanh đã bao vây lấy hai người bọn họ, nam tử kia hoảng loạn nhìn xung quanh, lúc này hắn mới nhàn nhã đi ra, nhìn chằm chằm người nọ một lúc rồi mới ung dung nói: “Có gì phân phó à, cái này thì hẳn là ngươi nên hỏi chúng ta.”
Nam tử nhìn xung quanh toàn người đeo mặt nạ cũng cảm thấy được tình huống không ổn rồi, nhưng ỷ lại vào việc mình là người của quan phủ, vẫn ngang bướng nói: “Ngươi là kẻ nào? Nơi này là phủ nha, những kẻ không phận sự mau cút!”
Tô Lan Thanh không nhịn được cười, lá gan người này cũng lớn thật đấy, dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Tiêu Quân Mặc cơ đấy, chán sống rồi chăng? Y tiến lên một bước, phất tay: “Bắt lấy!”
“Ai ai ai, các ngươi là ai, dựa vào cái gì mà dám bắt ta!” Nam tử kia giãy dụa không ngừng, bị binh sĩ áp đi đầu, đến một nơi không người, gã nhìn thấy rất nhiều giáo chúng Hoa Liên giáo đều bị bắt quỳ trên đất, mà nam tử cao lớn cầm đầu vừa rồi mà gã mắng lại chính là____
Thái tử điện hạ.
Cảnh Địch chỉ cảm thấy trong đầu bây giờ như mớ bòng bong, giống như vừa bị một trận bão tuyết thổi qua, giờ đây chân gã đã mềm nhũn không còn chút sức lực nào, người đang chỉ huy phía trước kia chính là Thái tử! Vậy mà gã lại dám mắng Thái tử!
Sau một hồi kiểm chứng thì cuối cùng chân tướng đã lộ rõ, phản bội dân chúng Chư Châu, đầu quân cho Hoa Liên giáo chính là gia sư Cảnh Địch, gã bị người của Hoa Liên giáo dùng thuật trường sinh bất lão mê hoặc nên đã đồng ý làm nội ứng trong quan phủ, không để cho quan sai tìm được tung tích của bọn chúng. Chỉ là không nghĩ tới chuyện này kinh động đến tận triều đình, còn phái cả Thái tử điện hạ đến, kết quả là bị một lưới bắt gọn.
Những tên giáo chúng cùng gia sư bị áp tải đến đầu chợ, xử trảm tập thể, bị dân chúng vừa được giải cứu đên vây xem, mọi người đồng loạt vỗ tay hô được lắm, đồng thời cũng biết được người đã cứu vớt tính mạng dân chúng lần này, không màng đến thân phận hoàng tộc tôn quý mà dấn thân vào hang ổ thổ phỉ, vì dân trừ hại chính là Bắc Địch Thái tử điện hạ, sau khi mọi việc kết thúc, câu truyện của Tiêu Quân Mặc được người ta kể đi kể lại vô số lần.
Chạng vạng, Tiêu Quân Mặc ra lệnh một tiếng, mấy chục binh sĩ vung tay chém xuống, lập tức xử quyết những người dưới tay ngay lập tức, tiếng hoan hô tràn ngập khắp nơi, sau đó mọi người dần tản đi, một thời gian sau, vết máu trên mặt đất cũng không còn nữa, Chư Châu thành sau mấy tháng vắng lặng cuối cùng cũng nhộn nhịp trở lại.
Sau khi hoàn thành trọng trách, Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh coi như trút được gánh nặng, đêm đó, Tô Lan Thanh qua cảm tạ Lạc tướng quân, sau đó cùng Tiêu Quân Mặc khởi hành về thẳng kinh thành.
Trong xe ngựa lại là một loại cảnh sắc đặc biệt. Tiêu Quân Mặc ghé vào bên người Tô Lan Thanh, cúi đầu cẩn thận mơm mớm cánh môi y, ngoài xe trời đông giá rét nhưng trong xe chẳng bao lâu độ ấm lại lên cao, ấm áp vô cùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT