Edit + beta: Iris
Nhưng Hà Tử Chiêu hiểu lầm rồi.
Từ Kiêu đương nhiên không thể mở miệng kêu một cô gái nhường chỗ cho anh, là Triệu Y Nhiên nhìn thoáng qua Trang Dục rồi nói: "Ai da, nhân vật chính đóng máy hôm nay tới rồi," cô che miệng cười nói, "Vẫn nên để hai nhân vật chính ngồi cùng nhau thì hơn."
Từ Kiêu thấy Triệu Y Nhiên đứng dậy nhường chỗ, anh hơi do dự một chút, cảm thấy cứ đẩy qua đẩy lại chỗ ngồi thì có chút kỳ quái, thế là mỉm cười ngồi xuống.
Anh không hề biết, khi anh ngồi xuống đã khiến các nhân viên công tác thì thầm với nhau.
"Từ Kiêu dám để Triệu Y Nhiên nhường chỗ? Cái này... Mặc dù gần đây hắn nổi tiếng thật, nhưng vậy thì quá cuồng vọng rồi..."
"Cuồng cái rắm, cậu không thấy Triệu Y Nhiên nói à, rõ ràng là cô ấy tự nhường."
"Nhưng người ta là ảnh hậu nha, cho dù cô ấy có nhường chỗ cũng không thể nói ngồi là ngồi như vậy dược."
"Ầy, tức là Triệu Y Như coi trọng hắn, cậu thì hiểu cái gì."
"......??"
"Đậu? Thiệt hay giả."
Nhân viên công tác nói lời vừa nãy nhún nhún vai: "Cô ấy rất tinh tế, cậu cứ nhìn đi."
Trên bàn tròn.
Ba người đạo diễn Ninh, đạo diễn Lưu và Bạch tổng trò chuyện với nhau, bọn họ một người là đạo diễn tạp kỹ, một người là đạo diễn phim điện ảnh nổi tiếng, có thể trò chuyện với nhau thì còn hiểu được. Nhưng không biết ai mời vị tôn đại Phật Bạch tổng này đến đây, hắn chỉ là doanh nhân, không có dính dáng xíu nào tới văn hóa. Nói thế nào nhỉ, Bạch tổng không hổ là người tạo ra Tinh Quang, có thể trò chuyện vui vẻ như cá gặp nước với hai đại đạo diễn, ngay cả đạo diễn Ninh luôn luôn nghiêm túc cũng bị hắn chọc cười.
Trang Dục cũng gia nhập trò chuyện với mấy ngọn núi lớn kia, còn Từ Kiêu thì tất nhiên không chen vào được, dù sao thì Từ Kiêu cũng chỉ là người mới vừa quay lại nhận chức, phần lớn cuộc trò chuyện đều không có liên quan đến anh, trừ khi có người nhắc đến anh thì anh hơi gật đầu, phối hợp nói vài câu, những lúc còn lại thì không nói gì.
Lúc này, vai Từ Kiêu bỗng bị ai đó vỗ, anh quay đầu lại thì thấy Triệu Y Nhiên mỉm cười mong chờ nhìn anh: "Chương trình của các cậu, tôi cũng có xem, thật sự rất thú vị."
Triệu Y Nhiên ngón tay đặt ở cằm, hơi mím môi, mặc dù tuổi cô cũng không nhỏ, nhưng khi làm ra động tác này trông vẫn rất ngây thơ: "Đúng rồi, có một tập, hình như cậu mặc bikini..."
"... Cái tập Disney kia hả?" Từ Kiêu khụ một tiếng, "Không phải bikini, là đồ của tiểu mỹ nhân ngư."
Triệu Y Nhiên "phụt" cười: "Nói thế nào thì cũng là nữ trang, cậu mặc vậy rất đẹp nha."
Từ Kiêu cười ha ha một tiếng: "Quá khen rồi, tôi còn thấy bản thân hơi khó coi, Trang Dục mặc đẹp hơn."
"Không có a — —" Triệu Y Nhiên kéo dài chữ a, cô rót đầy ly, giơ bàn tay mềm mại lên cạn ly với anh, cười nói, "Mời cậu một ly nhé?"
Tuy Triệu Y Nhiên đột ngột mời rượu, nhưng Từ Kiêu vẫn phải đáp lại. Thấy ly rượu của Triệu Y Nhiên đã đầy, anh cũng vội rót đầy ly của mình, chỉ là vừa đưa ly rượu lên miệng thì bỗng bị ngăn lại.
Ngón tay thon dài của Trang Dục gõ nhẹ ly rượu, con ngươi hổ phách yên lặng nhìn Triệu Y Nhiên một hồi mới nói: "Anh ấy không uống được, tôi uống giúp anh ấy."
Triệu Y Nhiên nhướng mày: "Nếu Trang lão sư đã muốn uống giúp, tôi không có ý kiến gì." Cô đảo đôi mắt mê người, che miệng cười nói, "Chỉ là tôi thấy anh bạn nhỏ Từ cũng muốn uống một ly."
"A."
Tiếng cười nhạo rất khẽ, khiến Từ Kiêu tưởng là mình nghe lầm, anh ngạc nhiên nhìn Trang Dục một cái, chỉ là người này vẫn bày ra dáng vẻ mọi thứ đều bình thường.
Trang Dục nhàn nhạt nói: "Chị nghĩ nhiều rồi, anh ấy không thích uống rượu." Vừa dứt lời, y liền uống một hơi cạn sạch.
Từ Kiêu không biết rốt cuộc hai người đang chơi trò gì, đành ho khan một tiếng, cười gượng với Triệu Y Nhiên: "Do tôi quên mất, tôi không giỏi uống rượu lắm."
Triệu Y Nhiên nghiêng đầu nhìn anh, dường như có chút tiếc nuối: "Vậy được rồi." Triệu Y Nhiên cười híp mắt nhìn anh, "Khi nào cậu muốn uống thì cứ đến tìm tôi."
Lần này, Từ Kiêu đã tỉnh táo lại.
Đây... Đây là muốn ngâm* anh sao?
*Ngâm (泡): Hán Việt là "phao/bào", nếu chỉ có mỗi từ này thì nghĩa bong bóng, bọt, ngâm, kéo dài thời gian. Nhưng khi nói "tôi muốn phao (我想泡)" nghĩa là muốn hẹn hò/quan hệ tình dục.Từ Kiêu nhất thời cảm thấy bối rối, chính anh cũng không biết vận đào hoa của mình lại tốt như vậy từ khi nào.
Nhưng cái gì nên từ chối thì cần phải từ chối, Từ Kiêu mỉm cười, quay đầu chỉ vào Trang Dục: "Vậy phải nói một tiếng xin lỗi với Triệu tỷ rồi, ông chủ của chúng em nói em không uống rượu được, kêu em uống ít thôi."
Cuối cùng Triệu Y Nhiên không cười nữa, cô hừ một tiếng quay đầu đi, không thèm để ý Từ Kiêu không biết thức thời nữa.
Còn người bên cạnh Từ Kiêu lại hài lòng cong khóe miệng.
Trang Dục không rảnh nói chuyện với Từ Kiêu, chỉ là vẫn thường xuyên nghiêng đầu nhìn Từ Kiêu một cái, ánh mắt sáng ngời như một con mèo lớn vừa được vuốt lông, Từ Kiêu có thể thấy rõ vài phần đắc ý dưới vẻ kiêu ngạo tự phụ kia của y.
Có chút đáng yêu, nghĩ đến đây, Từ Kiêu nhịn không được mỉm cười.
Vào cuối bữa ăn, mọi người gần như đã ăn xong hết, đầu tiên là mấy người Hà Tử Chiêu Trần Ngũ bên Let's Go đi kính rượu.
Đạo diễn Ninh uống rất nhiều ly, mặt đỏ hết lên, nói cũng nhiều hơn bình thường, hắn nhìn Trần Ngũ một hồi rồi huơ tay hai cái: "Cậu... Không tồi!"
Trần Ngũ khờ khạo gãi đầu, đạo diễn Ninh nói xong thì quay sang nhìn Hà Tử Chiêu.
"Cậu..."
Hà Tử Chiêu thấy bản thân được gọi thì hưng phấn muốn chết.
"Ngài, ngài nói!"
Đạo diễn Ninh nhìn hắn một cái, Hà Tử Chiêu càng hưng phấn hơn, còn tưởng mình có thiên phú dị bẩm, đại đạo diễn nổi danh phát hiện ra kỹ thuật diễn tiềm tàng trên người hắn, thế là chớp chớp mắt chờ đạo diễn Ninh nói hết.
Đạo diễn Ninh: "... Cậu hôm nay, biểu cảm hôm nay, hức
(ổng nấc cụt á), không được." Đạo diễn Ninh nói xong còn tả lại cái vẻ mặt sinh động lúc đó của hắn, lắc đầu, "Nào có ai đi giết người mà như đi thanh lâu kiểu đó, không được!".
Truyện Điền VănHà Tử Chiêu "A" một tiếng, tức khắc khí thế xẹp xuống, đạo diễn Ninh cau mày nhìn Sở Nhiên đứng sau lưng hắn, lại lắc đầu.
"Mặc dù diễn được, nhưng lại quá đẹp," đạo diễn Ninh nghiêm túc nói, "Cũng không được."
Hạ Minh Viễn nghe vậy, liền bật cười vui vẻ khi người gặp họa.
Nhưng không sao, chiến hỏa lại tiếp tục dời trận địa.
Đạo diễn Ninh cau mày, ngón tay chỉ vào Hạ Minh Viễn: "Cậu..."
Hạ Minh Viễn còn đang cười tươi rói thì nghe đạo diễn Ninh quẳng một câu: "Hành động không có suy nghĩ, đi đánh người ta mà làm như mình bị người ta đánh, cậu không được! Không được!"
Giọng hắn to như chuông, dư âm vang vọng khiến nhân viên đoàn phim Nhiếp Chính Vương và diễn viên trực tiếp bật cười.
Hạ Minh Viễn: "................"
Nhưng nhờ có mấy người bọn họ mở đầu, không khí sinh động hơn rất nhiều.
Sau đó, mọi người liên tục tới mời rượu, đều bị Trang Dục lấy lý do "Anh ấy không giỏi uống rượu" "Anh ấy không uống được nhiều" để chặn lại.
Nhưng điều Từ Kiêu thắc mắc chính là, sao càng nói lại càng có nhiều người tới mời rượu vậy?
Cho đến khi một nhân viên nữ hai má đỏ bừng đứng trước mặt anh, tay cầm ly rượu không nhìn Từ Kiêu mà lại thẹn thùng nhìn Trang Dục.
Lúc này Từ Kiêu mới bừng tỉnh.
Người xưa không lừa anh — — ý của Túy Ông không phải ở rượu*, thì ra là ý này.
*Trong bài 《Túy Ông đình ký》, để giải thích rõ câu này thì hơi dài, lời thơ "Túy Ông chi ý bất tại tưởu, tại hồ sơn thủy chi gian dã", trong bối cảnh quan thái thú và khách khứa đến uống rượu, uống thì ít mà đã say sưa, hơn nữa tuổi tác ông lại cao nhất trong số những người uống ở đây nên tự đặt hiệu cho mình là Túy Ông, tâm của Túy Ông không nằm trong rượu mà nằm trong cảnh núi sông, thú vui sơn thủy, cảm nhận nó trong tâm, lĩnh hội nó trong lòng, gởi gắm nó trong rượu.Có lẽ là vì quan hệ hữu nghị, cảm xúc của mọi người đều dâng trào, một vòng nhân viên tạp kỹ và nhân viên điện ảnh trò chuyện rất sôi nổi, Từ Kiêu ngồi bên cạnh Trang Dục, từ xa nhìn thấy Lục Kỳ mặt mày hớn hở nói chuyện với đoàn phim Nhiếp Chính Vương, cùng cô gái lần trước chụp ảnh cho anh và Trang Dục, không biết các cô ấy đang nói gì mà thỉnh nguyện cười to một trận.
Bọn họ thì phấn khích, nhưng đạo diễn đã mệt, ba ngọn núi lớn lần lượt được trợ lý dẫn đi nghỉ ngơi.
Từ Kiêu ngồi bên cạnh Tranh Dục, ngáp một cái.
Anh có hơi buồn ngủ, Trang Dục không nói gì, thoạt nhìn vẫn bộ dạng thờ ơ không quan tâm.
Những người đã ngủ ở trên xe, bây giờ đều rất có tinh thần.
Sở Nhiên đi tới, tay cầm chai dầu — — và cả Hạ Minh Viễn đang say mèm treo trên người hắn.
Sở Nhiên: "Tên này không xong rồi, tôi dẫn hắn lên lầu trước."
Bởi vì Từ Kiêu đóng máy, ngày mai Trang Dục cũng quay xong, nên buổi tối bọn họ phải bắt đầu ghi hình 《Let's Go》 tập cuối, vì vậy trợ lý đều không có ở đây, bọn họ trực tiếp đặt phòng ở khách sạn, đợi Trang Dục quay xong thì hôm sau liền bay đến thành phố C.
Sở Nhiên Hạ Minh Viễn rời đi, Hà Tử Chiêu xua tay kêu Trần Ngũ đi trước đi.
Hà Tử Chiêu: "Em lên trước đi, anh lên liền."
Trần Ngũ đi rồi, Hà Tử Chiêu liền ngồi xuống bên cạnh Từ Kiêu, vẻ mặt rối rắm.
Từ Kiêu không hiểu nhìn hắn một cái: "Sao vậy?"
Hà Tử Chiêu lén nhìn xung quanh, thấy không có ai ở gần đây mới hận sắt không thành thép trợn mắt nhìn Từ Kiêu, nhỏ giọng nói: "Kiêu ca, anh nên ngồi cùng với tụi em, sao lại đi trêu chọc Triệu Y Nhiên làm gì!"
"Anh không có a." Từ Kiêu không hiểu, "Là cô ấy kêu anh ngồi mà."
Hà Tử Chiêu nghe vậy, hít sâu một hơi: "Đệt!"
Hà Tử Chiêu thò đầu qua, khom người, cẩn thận ghé vào tai Từ Kiêu rồi nói: "Kiêu ca, anh phải cẩn thận đấy, em nghe các sư huynh của em nói, Triệu Y Nhiên, cô ấy... Cô ấy rất thích tiềm quy tắc người khác."
"Anh nghe em, cách xa cô ấy chút," hắn nói xong thì vỗ vai Từ Kiêu, nhỏ giọng nói, "Mặc dù ảnh hậu rất đẹp, nhưng ba mẹ em có nói, phụ nữ đẹp luôn ăn người không nhả xương."
Đúng thật.
Hà Tử Chiêu vừa nói xong, Triệu Y Nhiên liền vứt mị nhãn như Bạch Cốt Tinh qua, Từ Kiêu nhịn không được cười một cái.
Hà Tử Chiêu tưởng Từ Kiêu không tin, vội la lên: "Thật đó, em không có lừa anh."
Từ Kiêu cũng nghiêng người, nhỏ giọng nói: "Anh biết."
"Em yên tâm, anh đã từ chối cô ấy." Từ Kiêu xoa đầu Hà Tử Chiêu, "Cảm ơn Tử Chiêu."
Lúc này Hà Tử Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt em bé má lúm đồng tiền thả lỏng ra: "Em đã nói mà."
"Nói thế nào cũng có Trang ca ở đây, anh chắc chắn không sao!" Hà Tử Chiêu đứng giữa hai người, cười hỏi, "Đúng không Trang ca?", nói xong còn đẩy đẩy vai Trang Dục.
"Rầm!" Dáng ngồi thẳng băng của người nào đó ngã rầm xuống bàn.
Hà Tử Chiêu: "............"
Từ Kiêu: ".................."
"Đậu xanh!!! Trang ca sao tự nhiên lại xỉu!!!" Hà Tử Chiêu sợ tới mặt trắng bệch.
Ngay khi Trang Dục ngã xuống, Từ Kiêu gần như lập tức đứng dậy, cẩn thận đỡ Trang Dục lên, nhìn y ngủ say, rồi vén tóc mái của y sang một bên, cũng may, trán chỉ hơi đỏ một chút.
Từ Kiêu nói: "Không sao, hắn ngủ rồi."
"Làm em sợ muốn chết! Em thấy Trang ca vừa rồi đang ổn, tự dưng xỉu ngang!" Hà Tử Chiêu vỗ ngực thuận khí, gương mặt hoảng sợ cuối cùng cũng mỉm cười, "Em còn tưởng xảy ra chuyện gì."
Trang Dục say thành như vậy, Hà Tử Chiêu và Từ Kiêu đỡ y vào thang máy, dìu y vào phòng.
Hà Tử Chiêu mở điện thoại: "Phòng Trang ca hình như là phòng 1603, em xem mật khẩu, ừm... 9908170."
Cửa mở ra, hai người đặt Trang Dục lên giường.
Hà Tử Chiêu lại nhìn điện thoại, bỗng nhiên "A!" một tiếng, nói: "Kiêu ca, ví tiền của em hình như để ở dưới lầu..."
Từ Kiêu hiểu ra, gật đầu: "Em đi mau đi, anh sửa sang lại giúp hắn một chút rồi đi."
Trang Dục nằm trên giường, Từ Kiêu cởi giày y ra, ngồi ở mép giường, bắt đầu lải nhải: "Cậu cái thằng nhóc này, còn nói tôi không thể uống."
Trang Dục đang ngủ cũng là bất khả xâm phạm, hành động của Từ Kiêu làm y nhíu mày lại. Từ Kiêu làm nhẹ lại, không muốn đánh thức y, sau một lúc lâu y mới giãn mày ra, bình tĩnh lại.
Từ Kiêu lẩm bẩm: "Ngủ mà cũng bá đạo như vậy, thật đúng là."
Anh ngồi ở mép giường ngây ra nhìn chằm chằm Trang Dục ngủ một lát. Thật ra anh có thể đi rồi, nhưng không biết vì sao anh lại không muốn đi chút nào.
Hửm? Trang Dục đổ mồ hôi.
Từ Kiêu đơ ra hai giây, bỗng nhiên phấn chấn hẳn lên, vén tay áo lên.
Cậu nhóc này ngày mai còn phải đóng phim, phải giúp y dọn dẹp lại một chút.
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: Vế trên: Cô nam quả nam ở chung một phòng
Vế dưới: Củi khô bốc lửa chạm vào nổ ngay
Hoành Phi: Đùa à
Hôm nay hơi dài nha ha ha
Tiểu thiên sứ rất có mới a! Lợi hại, phong ngươi làm Haruna xe vương ( đầu chó)