Đây là... Từ Kiêu thật sự không rõ trong đầu Trang Dục vừa nghĩ cái gì.
Không phải, đây không phải là trải chăn một chút sao?
Tiếp theo không phải nên nói là, anh đừng hiểu lầm, thật hắn hắn tìm em là vì blah blah... Em không có chút quan hệ nào với hắn hết blah blah - - sao lại nhảy vọt từ anh đừng hiểu lầm đến em chỉ cần một mình anh vậy?
Đây là logic gì?
Từ Kiêu cảm giác như mình đang đứng trên sân bóng chày, anh được đánh một quả bóng, lúc bắt đầu chạy, còn chưa chạy đến điểm số một và điểm số hai, anh đã dịch chuyển đến điểm số ba và bối rối không biết có nên giữ quả bóng lại hay vứt đi.
Cố tình người đối diện lại bất mãn cau mày, con ngươi hổ phách nhìn anh không chút xê dịch: "Này, sao anh không nói gì hết?"
Từ Kiêu mê mang nói: "Tôi... Tôi không biết a?"
Trang Dục như bị nghẹn họng, lúc lâu sau mới nói: "Em nói em chỉ cần một mình anh, anh không tỏ thái độ một chút sao?" Y hơi nhíu mày, "Nếu là người bình thường sẽ nói, anh cũng vậy, anh cũng chỉ cần một mình em a."
Từ Kiêu: "... Cậu tìm đâu ra cái người bình thường đó vậy?"
Ánh mắt Trang Dục lóe lên tia sáng nhỏ khó phát hiện: "Tóm lại chính là có, trong sách cũng nói có."
Y nói rất đúng lý hợp tình: "Em biểu đạt suy nghĩ của em, anh hẳn cũng nên đáp lại em chứ."
"........." Đáp cái gì a?
Đáp lại để cậu yên tâm, tôi cũng chỉ cần một mình cậu sao?
Từ Kiêu khẽ thở dài, vốn dĩ anh vẫn còn hơi lo lắng khi từ chối lời tỏ tình của Trang Dục, bây giờ xem ra, Trang Dục nói những lời này như một tiểu quỷ vậy - có lẽ Trang Dục không hề nói qua.
Anh từ chối là đúng.
"Trang Dục a," Từ Kiêu nhịn không được tận tình khuyên bảo, "Cậu còn nhỏ, cậu không phải thích tôi... Cậu chỉ là nhất thời đối với tôi có... Đối với tôi có hảo cảm mà thôi."
Trang Dục vừa nghe thấy chữ "nhỏ" liền cau mày, y nheo mắt: "Đây là lần thứ hai, anh chỉ lớn hơn có 3 tuổi."
"Hết cơ hội rồi."
Từ Kiêu bị y trừng làm cho chột dạ.
Thằng nhóc này cũng chỉ có lúc này mới không ấu trĩ, tính tình của một đứa nhỏ sao có thể lớn bằng người lớn.
"Hơn nữa, anh dựa vào cái gì mà nói em không thích anh?"
Đôi con ngươi hổ phách của Trang Dục nhìn lại đây: "Em muốn là muốn, không cần chính là không cần, thích thì là thích, không thích chính là không thích."
"Không giống anh," Trang Dục khoanh tay trước ngực, cười lạnh một tiếng, "khẩu thị tâm phi."
"... Cậu không hiểu."
Cái loại hứa hẹn như anh chỉ muốn ở cùng em, anh chỉ cần một mình em rất nặng nề.
Từ Kiêu thở dài trong lòng, nói không lại, chỉ có thể lái sang chuyện khác, "Không nói cái này nữa, cậu tìm tôi có việc gì?"
Trang Dục nói: "Em không có việc gì thì không thể tìm anh sao?"
"Không a, tôi không phải có ý này." Từ Kiêu thấy Trang Dục sắp tạc mao, hơi buồn cười, "Nhưng sao em không cho Chu Văn và Tiểu Trịnh đi vào?"
Trang Dục biết Từ Kiêu là muốn lảng sang chuyện khác.
Y càng không thuận theo.
"Đừng nói sang chuyện của người khác."
Trang Dục đi tới phía trước, đôi mắt hẹp dài của y hơi híp lại, vẻ mặt nguy hiểm: "Anh nói em nhỏ, anh mới là người thật sự không hiểu."
Bầu không khí kỳ quái, Trang Dục và anh chỉ cách nhau chưa đến một bước, Từ Kiêu không nhịn được lui về sau một bước, lòng bàn tay dán lên cánh cửa lạnh băng.
- - sao tự dưng lại muốn bỏ chạy thế này.
Trang Dục như biết anh đang nghĩ cái gì, bỗng giữ chặt cổ tay anh, ánh mắt y sáng như sao như đuốc, nhiệt tình sáng ngời.
Giây tiếp theo, Trang Dục từ giữ chặt sửa thành nắm, nắm tay anh kéo qua, áp lên sườn mặt y.
Ngón tay Từ Kiêu đột nhiên cuộn tròn, tim lệch một nhịp, lắp bắp nói; "Cậu, cậu, cậu... Cậu cậu cậu làm gì a??"
Trang Dục không trả lời, chỉ cứng rắn ép tay Từ Kiêu lên, tách ngón tay anh ra. Tay Trang Dục áp lên mu bàn tay Từ Kiêu, làn da y mát lạnh như ngọc, nhưng Từ Kiêu lại có cảm giác như mình đang sờ vào một cục than nóng.
Dọc theo sườn mặt, xẹt qua hầu kết, Trang Dục nắm tay anh sờ một đường từ trên xuống dưới, lướt qua xương quai xanh, đến cái dây chuyền bạc, cách một lớp vải, tay Từ Kiêu sờ đến lồng ngực rắn chắc.
Nơi này nóng rực.
"Này!... Trang Dục!"
Trang Dục mắt điếc tai ngơ, Từ Kiêu muốn tránh đi nhưng không được. Tay Trang Dục như có ma lực, không cho phép anh trốn tránh, chỉ có thể bị y nắm tay, sờ từ ngực bụng xuống phía dưới.
Tay anh đang đi loạn khắp người người khác.
Đây là chuyện mà cả hai kiếp Từ Kiêu chưa từng làm.
Rõ ràng là bị người ta cưỡng chế, nhưng Từ Kiêu lại cảm thấy như bị mê hoặc, giống như một ngọn lửa hung ác, thiêu đốt lòng bàn tay đến tận đáy lòng, lửa dâng lên hừng hực, một luồng nhiệt xông lên trán của anh, làm mặt anh đỏ bừng.
Nhịp tim của anh cũng nhanh như tiếng còi tàu xe lửa, âm thanh thình thịch tràn ngập bên tai anh.
Xuống chút... Xuống chút nữa chính là...
Trang Dục bỗng nhiên ngừng lại.
Y nhìn Từ Kiêu đang ngây ra, mặt đỏ như bốc lên hơi nước, cong khóe miệng.
Cái đồ háo sắc này, còn nói y không hiểu.
"Anh cũng sờ được cơ ngực cơ bụng rồi đấy." Giọng Trang Dục trầm và êm dịu, ngữ khí kiêu ngạo, mắt phượng quyến rũ, "Anh muốn sờ những chỗ còn lại không?"
"Em còn nhỏ không?"
Từ Kiêu ngẩn ra nhìn y.
... Gì cơ?
"Kẽo kẹt - - -"
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
Giọng Chu Văn vang lên: "Các anh trò chuyện đủ chưa... Á à ngại quá, làm phiền rồi làm phiền rồi, tôi đi nhầm phòng."
"Rầm!" Cửa bị đóng lại thật mạnh.
Trang Dục: "..."
Từ Kiêu: "..."
Mười lăm giây sau, cánh cửa run rẩy bị mở ra.
Giọng Chu Văn run lẩy bẩy: "Ha ha, em không đi nhầm a, ha, ha ha ha ha."
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: Chu Văn: Ha ha, tmlgb.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT