"Nói chuyện chính trước đi." Hắn đẩy đẩy mắt kính, sau đó mở máy tính ra, lấy ra một xấp văn kiện, "Đây là lịch trình kế tiếp."
Ngụy Cảnh Thăng nói được một hồi, Từ Kiêu mới nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói: "Nhiều như vậy?"
Lời mời tham gia tạp kỹ, phỏng vấn phát sóng trực tiếp, còn có vài kịch bản điện ảnh... Nguồn tài nguyên này, có phải tốt quá rồi không?
Chẳng lẽ nghệ sĩ bên Trang Dục đều có nhiều tài nguyên đến vậy?
"Nếu không phải..." Ngụy Cảnh Thăng vừa mở miệng đã bị Trang Dục liếc xéo, hắn dừng lại một chút mới nói tiếp, "Nhiêu đây là ít rồi đó."
"Mặc dù cậu đã yên hơi lặng tiếng gần một năm, nhưng nhân khí lúc trước vẫn còn đó," Ngụy Cảnh Thăng dùng đôi mắt mỏng như băng nhìn anh, tay gõ nhẹ lên bàn, nhàn nhạt nói: "Hơn nữa cậu cũng coi như là người thông minh, biết tìm Trang Dục xin tạp kỹ này, bây giờ ratings tập 1 là 1.2."
Từ Kiêu ha ha: "Vậy hả."
Lúc sashimi được dọn lên, Ngụy Cảnh Thăng đã giải thích hết những gì cần giải thích, hắn vốn là người ít nói, khi ba người ăn xong, Từ Kiêu xem lướt đám văn kiện đó.
"Mấy tài nguyên này đều cho tôi, bên Lâm Ý không thành vấn đề chứ?" Từ Kiêu nhìn Trang Dục, cười tủm tỉm nói, "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không cướp đồ của hắn."
Trang Dục không nói gì.
Ngụy Cảnh Thăng nhìn Trang Dục, lại nhìn sang Từ Kiêu, đẩy đẩy gọng kính.
Ngụy Cảnh Thăng: "Lâm Ý đã chấm dứt hợp đồng."
Từ Kiêu: "..."
Từ Kiêu: "???"
"Lâm Ý chấm dứt hợp đồng?" Từ Kiêu đột nhiên đứng lên, mở to mắt nhìn Trang Dục, "Sao cậu không nói cho tôi biết?"
Trang Dục nghe vậy, mắt phượng hơi nheo lại, "Vì sao tôi phải nói cho anh biết?"
Từ Kiêu bày ra vẻ mặt không thể chấp nhận được — — đương nhiên anh không cách nào chấp nhận được rồi, cốt truyện hình như bị đẩy nhanh tiến độ thì phải??
Dựa theo cốt truyện trong sách, bây giờ hẳn là thời điểm quan hệ giữa Lâm Ý và Trang Dục thân mật nhất, hai người ở tạp kỹ có vô số phân cảnh ngọt ngào, núi băng Trang Dục bị ngày xuân ấm áp Lâm Ý làm tan chảy...
Sao bây giờ lại chấm dứt hợp đồng?
Đây không phải là chuyện của năm sau sao???
Cái con bướm là anh đây chỉ mới múa vài đường thôi mà, mẹ nó sao lại thay đổi toàn thế giới rồi.
Từ Kiêu nản lòng thoái chí, quả nhiên lúc Lâm Ý rời tạp kỹ thì nên đi hỏi thăm một câu, bây giờ Lâm Ý đã chấm dứt hợp đồng, anh hợp tác hai người họ thế nào?
Hơn nữa, hợp đồng chấm dứt rồi, cốt truyện có thể đã bay đến phân cảnh nguyên chủ và Lâm Ý ân ân ái ái đi.
Vẻ mặt Trang Dục dần lạnh thêm, "Biểu tình này của anh là ý gì, anh cũng muốn chấm dứt hợp đồng đi theo Lâm Ý?"
Từ Kiêu giật nhẹ khóe miệng, "Ách... Đương nhiên không phải..."
Từ Kiêu chưa nói xong đã bị ngắt lời, mắt phượng của Trang Dục bắn ra hàn tinh: "Hay là nói, vốn dĩ anh ký hợp đồng cũng chỉ vì Lâm Ý?"
Không phải đâu, Trang Dục này nhạy cảm dữ vậy.
Từ Kiêu ngượng ngùng nói: "Cậu nghĩ sao vậy, không thể nào."
Ngụy Cảnh Thăng nhìn Trang Dục, đẩy đẩy mắt kính: "... Mấy ngày nữa tôi sẽ kêu trợ lý đến tìm cậu, tôi còn có việc, đi trước đây."
Còn chưa nói hết câu, Ngụy Cảnh Thăng đã phô bày tốc độ làm viện của người đại diện kim bài, chớp mắt mấy cái, tài liệu trên bàn đã không còn, bị hắn mang đi hết.
Chỉ là không hiểu vì sao, Từ Kiêu lại cảm thấy hắn như đang vội vã trốn thoát khỏi hiện trường.
Ngụy Cảnh Thăng đi rồi, trong phòng chỉ còn lại mỗi anh và Trang Dục, tiếng đàn tam huyền ngoài phòng truyền đến, như muốn phối hợp với bầu không khí lúc này, vô duyên vô cớ khiến người ta thấy căng thẳng.
Từ Kiêu cười cười lấy lòng, "Ông chủ Trang, cậu không sao chứ."
Trang Dục hiển nhiên là bộ dáng có chuyện rồi đó, vẻ mặt y còn lạnh lẽo hơn so với lần đầu tiên Từ Kiêu gặp mặt.
Trang Dục: "Lâm Ý chấm dứt hợp đồng, anh kích động như vậy làm gì?"
Từ Kiêu nghẹn họng, anh kích động như vậy, còn không phải vì nguyện vọng hợp tác hai người thất bại sao.
"Hắn chấm dứt hợp đồng, tài nguyên đều cho anh hết, người vui nhất không phải nên là anh sao,"Trang Dục lạnh giọng, "Bây giờ anh vậy là có ý gì?"
Từ Kiêu không biết vì cái gì mà Trang Dục đột nhiên lại tức giận như vậy, nụ cười trên mặt cũng không giữ nổi.
Từ Kiêu mê mang: "... Không phải, cậu làm sao vậy?"
Mấy ngày nay không phải y vẫn luôn rất vui vẻ sao, lúc nãy còn xin lỗi, trên đường đến đây tâm trạng cũng rất tốt, sao đột nhiên lại tức giận.
Nhất thời Từ Kiêu cũng không rõ, rốt cuộc là Lâm Ý chọc giận Trang Dục, hay là anh chọc nữa.
Trang Dục lạnh giọng: "Lần trước tôi đã nói một lần, có phải anh chú ý đến Lâm Ý hơi nhiều rồi không?"
Từ Kiêu cứng họng, anh nghe Trang Dục nói tiếp, "Nếu là đến vì Lâm Ý, thì cần gì phải vòng vo với tôi — —"
"Lâm Ý đã chấm dứt hợp đồng rồi," Trang Dục bỗng đứng dậy, giọng điệu lạnh băng, "Nếu anh cũng muốn bỏ chạy thì nói thẳng, đừng lòng vòng quanh co với tôi."
Trang Dục nói xong câu này liền bỏ đi, một mình Từ Kiêu ngồi yên tại chỗ.
Đại ca ơi, rốt cuộc người muốn bỏ chạy là ai a.
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: Mình là người thích ngọt văn (đỉnh nắp nồi).
Hôm nay viết hơi nhiều, chắc tối nay sẽ thêm một chương nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT