Từ Kiêu không nói nên lời, hai mắt mở to, run rẩy chỉ vào Trang Dục, "Em em em em" một lúc lâu.
Thủ phạm biến anh thành như vậy lại trưng ra bộ dạng bình tĩnh thoải mái, khoanh tay trước ngực, thảnh thơi nhìn anh, "Làm sao vậy?"
Làm sao vậy?!
Còn hỏi ngược lại anh? Em mới làm gì bộ không biết sao? Em là cá vàng hả?!
Từ Kiêu mặt nóng bừng, lâm vào trầm mặc: "..."
Trông thấy Từ Kiêu lỗ tai đỏ bừng, Trang Dục càng cảm thấy vui vẻ, nghiêng đầu chỉ chỉ vào mình: "Đến lượt anh."
Từ Kiêu: "……"
"Sao không nhúc nhích?" Trang Dục nhướng mày, duỗi cái tay đang cầm đũa ra, "Nếu muốn em tiếp tục, cũng không phải không được."
Tới nữa?! Từ Kiêu nghe vậy, lập tức đè tay Trang Dục lại, hốt hoảng nói: "Anh làm! Anh làm! Đừng nhúc nhích!". 𝗥a chương nhanh nhất tại -- t r 𝐮 m t r 𝐮 𝘆 e n.𝐕N --
Đương nhiên là anh làm, Từ Kiêu run rẩy cầm chiếc đũa đưa tới.
Từ Kiêu ơi Từ Kiêu, mày nhất định phải bày ra khí chất của trưởng bối, nghe rõ không! Không thể mất mặt trước mặt Trang Dục, chỉ là chọc chọc hôn hôn thôi mà, mày cũng làm được!
Anh còn phải cho Trang Dục biết thế nào là mị lực, thế nào là mặt đỏ tim đập...
Sau đó, đũa gắp bún bị rớt.
Từ Kiêu: "."
Trang Dục: "......"
Lần thử thứ hai, Từ Kiêu hít sâu một hơi, vươn tay lần nữa cầm lấy chiếc đũa, run run kẹp một đũa bún.
Càng đến gần, tim Từ Kiêu càng đập kịch liệt.
Cố tình Trang Dục lại không chịu há miệng.
Từ Kiêu gấp gáp: "Em, em há miệng ra a!"
Trang Dục lười biếng gật gù: "Cầu xin em rồi em mới làm."
"?" Cmn kịch bản gì vậy?
Từ Kiêu thử nói: "...... Làm ơn?"
Trang Dục: "Không đủ cốt khí, không mở."
Từ Kiêu: "......" Vậy em có muốn anh đút nữa hay không.
"Có một cách khiến em há miệng." Trong mắt Trang Dục lóe lên tia giảo hoạt, bỗng nhiên nói.
"......", Từ Kiêu vẻ mặt hoài nghi, do dự nói, "Em lại muốn làm — —"
Hai chữ làm gì còn chưa nói xong, eo Từ Kiêu đột nhiên bị kéo lại, anh nghiêng người về phía trước, cằm bị nâng lên, môi bị cắn nhẹ một cái.
Sau đó có cái gì đó ướt át dò xét tiến vào, cạy mở hàm răng — — đó là một nụ hôn mang tính xâm lược, làm người ta không kiềm chế được mà trầm mê. Trong nháy mắt, khi vòm miệng bị cào nhẹ, vô số dòng điện nhỏ tê dại trào ra, lúc này Từ Kiêu cảm giác khí huyết tăng lên, toàn thân như trời đất quay cuồng, trước mắt như pháo hoa nổ đì đùng khiến anh choáng váng.
Một lúc lâu sau, Trang Dục mới buông Từ Kiêu ra.
Giờ phút này, Từ Kiêu dùng đôi mắt tròn ướt át nhìn y, ngẩng đầu, vẻ mặt trống rỗng, Trang Dục nhịn không được bật cười, nhưng bởi vì bộ dạng như bị bắt nạt của anh làm y lại muốn hôn thêm một cái.
Đương nhiên là y đã làm như vậy.
Trang Dục ôm lấy anh, cắn nhẹ lỗ tai của Từ Kiêu làm anh không khỏi run lên, sau đó thì nghe thấy giọng nói từ tính của Trang Dục vang lên bên tai.
"Đều tại chuyện tốt mà anh làm hồi trưa đó."
Từ Kiêu nháy mắt thanh tỉnh, tim đập loạn nhịp, cả người cứng đờ.
Nhưng giây tiếp theo, Trang Dục nói.
"Ai biểu hôm nay anh nói em là mẹ anh." Trang Dục vô lại ôm anh, "Biết rồi chứ, em là người đàn ông của anh."
Từ Kiêu: "…………"
Từ Kiêu: "."
Từ Kiêu ha ha một tiếng: "Tránh ra, rớt đồ ăn rồi."
Tóm lại, bởi vì Trang Dục lên cơn mà bữa cơm ăn tận hơn một tiếng mới xong. Sau khi ăn xong, Trang Dục tự giác đi rửa chén, Từ Kiêu bụm mặt ngồi trên sô pha.
Chuyện gì vậy a, rén nửa ngày trời, vậy mà Trang Dục lại không phải tức giận anh vì chuyện của anh và Nghiêm Thành Du.
Từ Kiêu thở ra một hơi, lòng vừa thấy nhẹ nhõm vừa buồn cười.
Hại anh run sợ cả buổi chiều, Trang Dục lại không để trong lòng.
Nhưng mà... Cảm giác Trang Dục không phải là người rộng rãi như vậy mà?
Anh lén nhìn bóng lưng Trang Dục rửa chén qua khe hở ngón tay, nhìn từ sau lưng là dáng người thẳng tắp, đẹp trai lạ thường, Từ Kiêu tức khắc nhớ đến nụ hôn vừa rồi, hơi nóng vừa lui bớt một chút lại xông lên mặt lần nữa.
Có lẽ cảm ứng được ánh mắt của Từ Kiêu, Trang Dục hơi nghiêng đầu, hỏi, "Anh không đi tắm trước hả?"
"... Tắm!"
Quên đi, Từ Kiêu quyết định không rối rắm chuyện này nữa.
Chuyện hôm nay đến đây liền kết thúc. Nếu Trang Dục không hỏi, vậy để sau này hẵng nói, dù sao bây giờ anh vẫn chưa nghĩ ra lý do nào hay cả.
Nhưng sau khi hai người tắm xong, Từ Kiêu phát hiện mình sai rồi.
Ngày hôm nay đã được định sẵn là một ngày dài...
Đợi Trang Dục tắm xong, Từ Kiêu hoảng hồn rúc vào trong góc tường, "Em em em em em em em" lại online.
Trang Dục: "Sao?"
Từ Kiêu sửng sốt: "Em, sao em không mặc quần áo?!"
"......" Trang Dục chỉ vào quần ngủ, "Cái này không phải hả?"
Vậy áo đâu?!!! Từ Kiêu quả thực muốn gào lên.
"Em vốn có thói quen ngủ như vậy."
Anh, anh không quen a! Ánh mắt Từ Kiêu dời lên chăn, thỉnh thoảng lại ngó qua bóng lưng rắn chắc của ai kia.
Từ Kiêu: "......" Sao lại thế này, hôm nay vì sao Trang Dục lại như thế... Như thế...
Lưu manh.
Đúng, chính là lưu manh.
Cố tình để trần nửa người trên thì thôi đi, Trang Dục cau mày, còn hỏi anh: "Anh trốn xa vậy làm gì."
"... Ách, anh sợ không đủ chỗ........."
Trang Dục trực tiếp kéo anh lại, bá đạo nói: "Không được, em muốn ôm anh ngủ." Nói xong, Trang Dục hung dữ nói tiếp: "Này, em là bạn trai của anh đó! Anh trốn bạn trai của mình xa như vậy làm gì?"
"......" Bạn trai này sao còn dính người hơn cả bạn gái vậy, còn đòi ôm ngủ.
Trang Dục tắt đèn, nằm xuống ôm anh.
Căn phòng chìm trong bóng tối, Từ Kiêu cũng không biết đã qua bao lâu rồi, anh vẫn không ngủ được.
Căn phòng tối om khiến ngũ quan của con người càng rõ ràng hơn, Trang Dục ôm anh rất chặt, tóc mái của y thỉnh thoảng xẹt qua vai anh, càng khỏi phải nói cánh tay y, Từ Kiêu cảm thấy tim mình đập nhanh khi anh dựa vào ngực y, anh không thể bình tĩnh lại được.
Xong đời, ngày mai còn có cuộc gặp mặt Let's Go, Từ Kiêu yên lặng nghe nhịp tim đập thình thịch của mình, này muốn anh ngủ kiểu gì a?!
Từ Kiêu giãy giụa muốn trở mình, lại bị cánh tay dài của Trang Du trực tiếp ôm lấy eo.