Phó Hành Chu mặc áo ngủ, hai nút trên cùng không cài, để lộ ra đường cong cơ bắp săn chắc và cường tráng——
Nhìn Tang Kiều đang ép chân bên cạnh.
Phó Hành Chu: "......"
Phòng tập nhảy làm riêng cho Tang Kiều được trang bị các thiết bị luyện tập và điều kiện ánh sáng bậc nhất, ngay cả giày nhảy cũng mua đầy một tủ.
Hiện tại.
Phó Hành Chu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tang Kiều, sau đó nhìn thoáng qua phòng luyện tập xa hoa hiện đại trước mặt, hiếm khi lâm vào trầm tư.
Lúc nãy Tang Kiều tập một lát rồi mới ăn cơm, cậu đã mở hông và kéo căng cơ.
Đặc biệt sau khi thoát khỏi lồng ngực Phó Hành Chu xong.
Cả người Tang Kiều tràn ngập vẻ tự hào, rất có loại khí thế sẽ không bỏ cuộc cho đến khi trời sáng.
Cuộc sống là gì chứ?
Cuộc sống chính là cống hiến năng lượng hữu hạn cho những việc có ý nghĩa!
Mà không phải là lãng phí thời gian ở trên giường!
Tang Kiều vô cùng nỗ lực đổi bên chân, sau đó khóe mắt trộm liếc sang Phó Hành Chu một cái, am hiểu lòng người nói: "Phó Hành Chu, nếu anh mệt thì đi ngủ trước đi."
Phó Hành Chu: "......"
Phó Hành Chu bị cắt mạch suy nghĩ làm thế nào để đóng cửa phòng luyện tập, bèn dựa vào trước gương, nghiêng người nhìn xuống Tang Kiều, trầm giọng nói: "Không sao, anh ở cùng em."
Ánh đèn sáng chưng trong phòng tập mang lại cảm giác an toàn cho Tang Kiều.
Hơn nữa trước khi tiến vào phòng, Tang Kiều đã thay bộ đồ ngủ tơ tằm trên người ra để mặc bộ quần áo rộng hơn tập nhảy.
Không nhìn thấy vòng eo cũng như các bộ phận khác, Tang Kiều cực kỳ hài lòng.
Sau khi cảm thấy mông mình đã được an toàn.
Tang Kiều hơi khoe khoang làm một vài động tác kéo duỗi trước mặt Phó Hành Chu, sau đó mũi chân chạm vào hắn một chút: "Anh chán à?"
Yết hầu Phó Hành Chu khẽ lăn: "Kiều Kiều muốn giúp anh tìm việc để làm không?"
Tang Kiều quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, suy nghĩ một chút: "Vậy anh có thể ra đây đỡ chân giúp em không? Cái cột này thấp quá, em không ấn được."
Đôi mắt màu trầm thâm thúy của Phó Hành Chu nhìn về phía Tang Kiều: "Được."
Mặc dù các cột trong phòng tập có độ cao khác nhau, nhưng Tang Kiều đã lâu không luyện tập, muốn giơ chân lên tai vẫn cần người bên cạnh hỗ trợ một chút.
Tang Kiều đứng trước gương, khoa tay múa chân miêu tả các bước làm cho Phó Hành Chu ở đằng sau, nghiêm túc hỏi: "Phó Hành Chu, anh hiểu được chưa?"
Phó Hành Chu đang dựa vào gương liền đi tới phía sau Tang Kiều.
Hình ảnh hai người phản chiếu lên gương, Tang Kiều chỉ đứng tới chóp mũi Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu trầm giọng, vươn tay phải đỡ lấy eo của Tang Kiều: "Đã hiểu, có thể bắt đầu rồi."
Tang Kiều: "......"
Tuy rằng thời điểm huấn luyện trong chương trình, lão sư cũng đỡ cậu như vậy.
Nhưng vì sao đổi sang Phó Hành Chu liền cảm thấy kỳ lạ như vậy chứ.
Bàn tay ấm áp của Phó Hành Chu rõ ràng cách một lớp quần áo, lại vẫn khiến cho làn da Tang Kiều như bị bỏng.
Có lẽ do từng có quan hệ thân mật nhất.
Tang Kiều thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở Phó Hành Chu quấn theo mùi hương sơn chi nhàn nhạt, giống như mỗi một phút mỗi một giây đều có thể nuốt chửng cậu.
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều khẽ run rẩy dưới bàn tay Phó Hành Chu, tình không ngay mạnh mẽ đưa ra yêu cầu: "Anh...... Anh lùi về phía sau một chút!"
Phó Hành Chu hơi cụp mắt xuống, rất phối hợp lui về phía sau một bước, dịu dàng nói: "Như vậy được chứ?"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều quờ quạng trái phải không tìm ra vấn đề, đành phải tạm thời buông tha chuyện này, mũi chân duỗi thẳng dùng sức hướng về phía trước, cố gắng giơ chân tới vị trí bên tai.
Sau đó vội vàng hô với Phó Hành Chu phía sau: "Phó Hành Chu Phó Hành Chu giúp em đỡ tí!"
Phó Hành Chu dễ dàng dùng tay trái ấn vào bắp chăn của Tang Kiều, lại trượt xuống dưới, thấp giọng hỏi: "Được không?"
Tang Kiều nghiêm túc sửa đúng tư thế mình trong gương: "Được rồi! Đừng cử động!"
Phó Hành Chu khẽ ừ một tiếng.
Tang Kiều đang cố ép chân cũng không thể để ý được rằng Phó Hành Chu có phải đã tiến lên một bước, có phải đã dán vào người mình, bàn tay đang đỡ trên eo có phải đã di chuyển rồi không.
Cũng không để ý đến việc quần áo vốn dĩ đã rộng thùng thình trên người lại bởi vì tư thế luyện tập, phần từ cổ đổ xuống sau lưng đã hở một khoảng to, lộ ra một mảng da thịt trắng mịn.
Cùng xương cánh bướm tinh tế.
Tầm mắt Phó Hành Chu lưu luyến trên vị trí đôi cánh bướm một hồi lâu, khẽ hỏi: "Kiều Kiều, cần giữ bao lâu?"
Duỗi người ở cái tư thế này phải nói là rất đau, toàn bộ trọng lượng cơ thể chỉ có thể dồn lên chân đứng, lại còn phải dùng sức để đảm bảo hai chân thành một đường thẳng tắp.
Trên mặt Tang Kiều gần như lập tức đỏ bừng.
Cậu cắn cắn môi: "Mười phút."
Phó Hành Chu không nói gì.
Chẳng mấy chốc, vệt ửng hồng vốn dĩ chỉ nằm trên mặt dần dần kéo dài đến cổ Tang Kiều, rồi lại từ cổ lan xuống sau lưng.
Phần da thịt lộ ra trông mềm mại mà tinh tế, cực kỳ giống bộ dạng Tang Kiều mỗi khi được yêu.
Hai tay Phó Hành Chu đặt bên hông Tang Kiều hơi siết chặt, tầm mắt khóa chặt trên người Tang Kiều còn âm u hơn lúc trước.
Tuy nhiên Tang Kiều vẫn không thể giữ nguyên tư thế này trong mười phút.
Bởi vì vừa mới bắt đầu không bao lâu.
Điện thoại Tang Kiều tiện tay nhét trong quần áo liền vang lên.
Tang Kiều: "......"
Tiếng chuông điện thoại mà Tang Kiều cài đặt là bài hát mở đầu của một bộ phim hoạt hình, nghe vừa trẻ con vừa ngốc nghếch.
Khi tiếng nhạc vang lên trong phòng tập nhảy.
Tang Kiều cố gắng giữ vững tư thế được mấy phút liền sập, trực tiếp trượt xuống cột múa trước gương.
Tang Kiều nửa sống nửa chết thở hổn hển.
Đúng lúc Phó Hành Chu đang đặt tay lên người mình rụt lại, cả người Tang Kiều liền dựa vào lồng ngực Phó Hành Chu ở phía sau.
Phó Hành Chu nắm tay Tang Kiều, hôn lên đỉnh đầu cậu: "Điện thoại ai vậy?"
Tang Kiều tùy ý để cho Phó Hành Chu ôm ấp hôn hít, kéo dài hơi tàn thở ra hai hơi, héo rũ sờ soạng túi áo trên người mình, mới lấy điện thoại ra: "Không biết ai...... Hở, Trang lão sư?"
Hai người gần như sát vào nhau.
Phó Hành Chu nhìn theo tầm mắt Tang Kiều xuống điện thoại——
Trang Huy lão sư.
Để tên khá là tôn trọng.
Phó Hành Chu duỗi tay nhẹ nhàng nhéo nhéo đầu ngón tay của Tang Kiều: "Muộn vậy rồi, anh ta gọi điện thoại làm gì?"
"Chắc là chương trình có gì đó cần thông báo......"
Tang Kiều có chút ngây ngốc lắc lắc đầu, nhưng vẫn nhanh chóng tiếp điện thoại, lễ phép chào hỏi, "Chào buổi tối Trang lão sư."
Phó Hành Chu: "......"
Trả lời cũng rất tích cực.
Điện thoại của Tang Kiều là loại giá rẻ dành cho người già, một ngàn tệ, là sản phẩm sớm đã bị thị trường đào thải.
Đã dùng nhiều năm, mang đầy đủ đặc điểm của một chiếc điện thoại cũ.
Các tiếng và âm thanh to.
Vẫn bị rò rỉ ra ngoài.
Cho nên Phó Hành Chu có thể nghe thấy giọng của Trang Huy một cách rõ ràng từ đầu bên kia.
Rốt cuộc thì Trang Huy cũng xuất thân từ thế gia ca kịch, từ nhỏ đã lớn lên với đủ loại lễ nghi, nói chuyện luôn luôn mang theo lễ độ nho nhã: "Tang Kiều, làm phiền cậu rồi sao?"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều tròn mắt nhìn bản thân trong gương, rồi lại nhìn sang Phó Hành Chu đang ôm mình, thành thật đáp lời người bên kia điện thoại: "Có một chút, em đang luyện tập ép chân."
Trang Huy cười cười: "Tang Kiều, tôi phát hiện có một điểm cậu không bao giờ thay đổi."
Tang Kiều không hiểu: "Cái gì ạ?"
Thanh âm Trang Huy dịu dàng: "Không vòng vo, cho nên nói chuyện với cậu sẽ không mệt."
Tang Kiều: "......"
Rất xin lỗi khi không thể theo kịp mạch não vòng vo bình thường của mấy người......
Tang Kiều có chút vô tội mở miệng lần nữa: "Nếu như có thể vòng vo thì em cũng muốn vòng vo một chút. Trang lão sư, thầy tìm em có chuyện gì sao?"
Trang Huy ở đầu bên kia điện thoại ừ một tiếng: "Hôm nay cậu phát sóng trực tiếp rất tốt, không cần quan tâm mấy lời đồn trên mạng, cũng đừng để nó ảnh hưởng."
Tang Kiều giờ mới nhớ ra lúc phát sóng trực tiếp hôm nay Trang Huy có tặng quà cho mình, vội vàng gật đầu: "Em biết rồi, Trang lão sư, cảm ơn thầy hôm nay tặng quà cho em, lúc em cảm ơn thầy thì thầy đã rời khỏi phòng phát sóng mất rồi!"
Trang Huy lại cười: "Không cần khách sáo, tôi tặng quà cho cậu cũng không hoàn toàn vì chuyện này."
Tang Kiều: "Vậy......"
Phó Hành Chu đang nghe lén: "......"
Tang Kiều đang cố gắng nhớ lại xem mình còn làm chuyện gì đáng giá để Trang Huy cố ý tặng quà cho cậu hay không, đột nhiên cảm thấy dây lưng bên hông của đồ tập nhảy bị cái gì đó kéo ra.
Tang Kiều tức khắc cứng đờ, theo bản năng cúi đầu xuống.
Bàn tay Phó Hành Chu trước đó còn đang an phận ôm eo cậu đột nhiên nổi loạn.
Hai nút được thắt kĩ bị bung ra, đai lưng rơi xuống mặt đất.
Bộ quần áo tập nhảy vừa vặn trên người nháy mắt liền tuột hơn nửa.
Tang Kiều: "......"
Cố tình tay Phó Hành Chu còn không yên phận, ngón tay thon dài từ từ luồn vào dọc theo bộ quần áo khó khăn lắm mới coi như che khuất được da thịt bên trong.
Sau đó vẽ một vòng tròn trên lưng Tang Kiều.
Tang Kiều: "......"
Cả người Tang Kiều nhất thời sững lại vài giây, đột nhiên dùng tay còn lại nắm lấy tay Phó Hành Chu đang làm loạn.
Mà Trang Huy ở một đầu khác không biết đến cảnh tượng đang diễn ra ở bên này.
Hắn hơi dừng một chút, rồi tiếp tục nói: "Tang Kiều, thật ra hôm nay tôi tặng quà, là vì chuyện lúc trước, muốn nói xin lỗi với cậu."
Tang Kiều: "......"
Bởi bàn tay Tang Kiều đang dùng để nắm lấy tay kia của Phó Hành Chu không thể tìm được vị trí tốt nhất ngay được, ngón tay Phó Hành Chu lại tự do làm loạn trong quần áo của Tang Kiều một lúc.
Mà Phó Hành Chu còn hiểu biết cơ thể Tang Kiều hơn chính cậu.
Chỉ là vài cái đụng nhẹ thôi, cũng khiến cho tiếng hít thở của Tang Kiều lập tức rối loạn.
Thậm chí Trang Huy cách một cái điện thoại còn nghe ra Tang Kiều không ổn lắm: "Tang Kiều, cậu có chỗ nào không thoải mái sao?"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều cuối cùng cũng trấn áp được bàn tay lộn xộn kia, khó khăn tìm được khoảng trống để hít thở giữa hàng loạt động tác của Phó Hành Chu, đồng thời trong gương dùng ánh mắt siêu hung dữ cảnh cáo Phó Hành Chu đừng làm loạn.
Sau đó gian nan chuyển sự chú ý sang trả lời điện thoại: "Không có gì ạ, chẳng qua là thầy vừa mới nói...... Xin lỗi?"
"Đúng vậy, xin lỗi."
Giọng của Trang Huy khác với Phó Hành Chu.
Thanh âm Phó Hành Chu vĩnh viễn mang theo vài phần trầm thấp mà lạnh lẽo, mà Trang Huy thì dường như sinh ra đã có sẵn lịch sự cùng ôn hòa.
Trang Huy nhẹ giọng nói: "Lọ thuốc tôi nhặt được lúc trước...... Sau khi cậu nhập viện, tôi đã nghĩ đi nghĩ lại, lúc ấy trực tiếp đưa thuốc cho cậu ở chương trình, dù thế nào cũng đều rất không ổn."
...... Lọ thuốc kia.
Đối với bệnh nhân tâm thần mà nói, thuốc là một chuyện vô cùng vô cùng vô cùng riêng tư.
Kể từ lúc Trang Huy nhặt được lọ thuốc kia thực ra đã qua rất lâu rồi, ngay cả Tang Kiều cũng suýt quên mất.
Lúc này lại bị nhắc tới, Tang Kiều vô thức nhíu mày một chút.
Đang định phủ nhận lần nữa.
Đã thấy Trang Huy mở miệng trước: "Tang Kiều, cho dù lọ thuốc kia có phải của cậu hay không, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho người thứ hai, xin cậu yên tâm."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều hơi hơi hé miệng, lại không biết nên nói cái gì, đành phải đào ra một chữ: "À."
Trang Huy dường như cũng thấy Tang Kiều mất tự nhiên, cũng không hỏi thêm gì nữa: "Tôi có một người bạn là chuyên gia trong lĩnh vực này, nếu cậu cần, có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."
Tang Kiều: "Ừm......"
Trang Huy mỉm cười nhẹ nhàng: "Vậy đi, không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa. Nếu trong quá trình luyện tập vũ đạo cậu có nghi vấn hoặc vấn đề gì, hoan nghênh cậu gọi điện tìm tôi."
Bây giờ Tang Kiều mới có thể tìm được từ ngữ thích hợp để trả lời: "Dạ, cảm ơn Trang lão sư! Trang lão sư ngủ ngon!"
"An."
Trang Huy nhẹ giọng nói, "Đúng rồi, chiếc áo sơmi dệt kim mà cậu đưa, tôi rất thích, cảm ơn cậu."
Tang Kiều: "???"
Tang Kiều: "!!!"
Tang Kiều thậm chí còn không kịp giải thích.
Trang Huy đã cúp máy.
Tang Kiều lập tức theo bản năng nhìn qua Phó Hành Chu.
Mà biểu hiện của Phó Hành Chu hết sức dịu dàng.
Tang Kiều: "......"
Một tay của Tang Kiều còn cầm điện thoại, chỉ có thể nắm chặt hơn cổ tay của Phó Hành Chu, khẩn trương nói: "Hắn nói là cái kia! Trước đấy em đã thẳng thắn với anh rồi!"
Phó Hành Chu như trẻ con chơi đồ hàng buông Tang Kiều ra, trở tay nắm lấy hai cổ tay của cậu trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nói: "Thẳng thắn qua cái gì, Kiều Bảo nói lại cho anh nghe đi?"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều liếc mắt nhìn qua ánh đèn chói lọi, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh: "Là, lúc trước em không cẩn thận làm đổ trà sữa vào áo sơmi của hắn, sau đó đền cho hắn một cái, em đã nói với anh rồi mà."
"Phải không."
Phó Hành Chu nhướng mày, nửa tin nửa ngờ, "Sao anh lại không nhớ có chuyện như vậy nhỉ."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều tức giận đến nghẹn giọng, đang tự hỏi làm thế nào để giảng giải đạo lý sự thật cho Phó Hành Chu nghe.
Lại thấy Phó Hành Chu giống như vô cùng thấu tình đạt lý cúi xuống, hôn bên tai Tang Kiều một cái: "Nhưng mà không sao, Kiều Bảo ngoan như vậy, đôi khi làm chuyện xấu một chút, hoàn toàn có thể tha thứ."
Tang Kiều: "......"
Tuy rằng mặc dù.
Chính là......
Cứ cảm thấy Phó Hành Chu như vậy có chút nguy hiểm, Tang Kiều vẫn quyết định không cần dây dưa chuyện này với Phó Hành Chu nữa.
Bỏ qua bỏ qua!
Coi như không có gì xảy ra đi!
Tang Kiều lại vào tư thế lần nữa, đặt chân lên trên cột múa, hít một hơi thật sâu, kéo kéo vạt áo ngủ của Phó Hành Chu: "Đỡ chân."
Mượn việc gọi điện thoại tranh thủ nghỉ ngơi một lát, lần này động tác của Tang Kiều so với lúc nãy còn đúng chuẩn hơn vài phần, một phát liền giơ chân thẳng lên tai.
Bàn tay cùng khớp xương rõ ràng dường như lập tức giữ lấy chân Tang Kiều.
Tang Kiều khá là hài lòng với tư thế tiêu chuẩn lần này của mình.
Đang định kêu Phó Hành Chu từ từ buông tay ra để cậu tự giữ vững, trong gương lại nhìn thấy bàn tay vốn đang đặt trên đùi mình chậm rãi di chuyển, xuống, xuống dần.
Từng bước chuyển từ vùng an toàn sang vùng nguy hiểm.
Sau đó.
Không chờ Tang Kiều phản ứng lại, cái tay kia liền nhẹ nhàng mà tràn ngập ý vị chiếm hữu xoa xoa lên bạn nhỏ của Tang Kiều hai lần.
Tang Kiều: "......"
Trong nháy mắt.
Đừng nói là giữ nguyên động tác, cả người Tang Kiều mềm nhũn trong lồng ngực Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu cũng không buông tay, mà dựa theo tư thế này ôm Tang Kiều vào lòng, vô cùng dịu dàng mở miệng: "Nếu anh đã tha thứ cho Kiều Bảo làm chuyện xấu, Kiều Bảo cũng sẽ tha thứ anh, đúng không?"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều giãy giụa vài cái trong ngực Phó Hành Chu như cá mặn, cảm thấy không thể cứ go die dễ dàng như vậy được, cực lực tìm cách vớt vát lại: "Không được, em phải chăm chỉ huấn luyện, phải về ghi hình chương trình, em còn muốn ép chân......"
Phó Hành Chu cúi người chặn lại đôi môi của Tang Kiều, ngắt lời cậu nói: "Được, ép chân. Chồng dạy em ép ở tư thế khác, Kiều Bảo nhìn gương, ngoan ngoãn học, hửm?"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều nhìn gương bốn phía, cả người tức đến phát khóc.
Và sau đó.
Tang Kiều được dạy từ phòng tập nhảy về đến phòng ngủ, lại từ phòng ngủ dạy đến phòng tắm, lại từ phòng tắm dạy về phòng ngủ.
Cuối cùng.
Tang Kiều khóc đến mức khóc không ra tiếng nữa, mê mê man man bị Phó Hành Chu quấn chăn, ôm vào trong lòng ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại đã đến giữa trưa.
Lại lần nữa lãng phí thời gian luyện tập một buổi sáng làm Tang Kiều tức thành cá nóc, chờ Phó Hành Chu dỗ ăn cơm xong liền lập tức kêu hắn đến công ty.
Rồi tay chân đau nhức khắp người leo xuống giường, hùng hổ vọt vào phòng làm việc lấy máy in ra, đánh một bản giấy in A1 màu rõ nét.
Cộp cộp trèo lên tầng 3, đứng trước cửa lớn của phòng tập nhảy, hung dữ dán tờ giấy kia lên trên cửa.
Chỉ thấy bảy chữ in to chỉnh tề trên tờ giấy cỡ lớn——
Phó Hành Chu không được đi vào!
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Vợ mình măm ngon thật.
Phó Hành Chu: Tình địch của tôi thật đáng ghét.
______
Mây: Chương này bận nên edit xong là đăng luôn, không kịp check chính tả beta lại. Nếu thấy lỗi mong mng thông cảm lúc rảnh mình sẽ sửa sau nghen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT