Khuôn mặt nghiêm túc của Phó Trung cũng đơ ra vài giây khi nghe Tang Kiều hỏi vậy, bước chân dừng lại, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Tang Kiều hồi lâu: "Cháu không biết Hành Chu vẫn luôn tìm cháu?"

Tang Kiều: "......"

Tang Kiều đọc được một loại cảm giác bản thân có tội ác tày trời từ trên vẻ mặt Phó Trung.

Cậu lúng túng rụt rụt cổ, nhanh chóng hồi tưởng ngày tháng trước khi kết hôn của mình, vẫn không nhớ ra mình đến cùng là có thể quen biết Phó Hành Chu ở chỗ nào.

Chẳng lẽ cậu thời niên thiếu không hiểu chuyện từng đắc tội qua Phó Hành Chu?

Sau đó Phó Hành Chu định kết hôn với cậu trước rồi lại ly hôn để trả thù?

Tang Kiều: "......"

Nhưng Phó Hành Chu là người rất tốt, không giống người xấu.

Tang Kiều nghĩ tới nghĩ lui, thành thật lắc đầu.

Mà sắc mặt Phó Trung càng khó coi hơn, ngay cả bộ râu cũng giống như tức giận đến mức muốn dựng đứng.

Hai người giằng co trong chốc lát.

Phó Trung rốt cuộc chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn trà: "Ngồi xuống, đứng thành cái dạng gì."

Tang Kiều: "......"

Tang Kiều lập tức nghe lời ngồi xuống.

Phó Trung lại liếc nhìn Tang Kiều một cái: "Hành Chu chưa từng nhắc với cháu về chuyện của mẹ nó?"

Tang Kiều lại lắc đầu lần nữa.

Phó Trung: "Cũng không hỏi cháu có nhớ nó hay không?"

Tang Kiều im lặng một lát, đầu cũng không dám lắc, nhỏ giọng nói: "Không có, Phó gia gia."

Phó Trung: "......"

Giờ đến lượt Phó Trung trầm mặc.

Sau khi trầm mặc một lúc.

Không biết là xuất phát từ hiểu biết của mình đối với cháu trai, hay vì để bảo vệ mặt mũi cho Phó Hành Chu.

Phó Trung thở dài, giơ tay gõ gõ vào cốc nước trên bàn: "Thôi, nhóc Tang, rót cho ông cốc nước nữa đi."

Năng lực đồng cảm của Tang Kiều vẫn luôn không tốt, suy nghĩ nửa ngày cũng chưa biết Phó Trung đang chuẩn bị mắng hay chuẩn bị đánh cậu, đành đứng lên rót thêm một cốc nước đầy, đặc biệt ân cần đẩy đến trước mặt Phó Trung: "Phó gia gia, đây ạ! Ông uống nước đi!"

Phó Trung nhìn cốc nước như sắp tràn ra trước mặt: "......"

Thật đúng là một đứa trẻ.

Phó Trung không uống nước, thay đổi chủ đề: "Cháu cho rằng, cháu hiểu rõ Hành Chu sao?"

Tang Kiều: "......"

Tang Kiều thấy cảnh tượng trước mặt này có loại cảm giác quen thuộc không thể hiểu nổi.

Như vài lần cậu quay phim truyền hình lúc trước, xảy ra trong cảnh nào đó của nam nữ chính.

Tang Kiều cúi đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy hẳn là bản thân có chút khổ sở, bởi vì cảm giác chua xót trong ngực đang chậm rãi lên men, làm cho cậu có chút không nói nên lời.

Nhưng Tang Kiều vẫn hít hít mũi, cẩn thận nhìn Phó Trung phía đối diện, thấp giọng nói: "Phó gia gia...... Ông đến đưa cháu chi phiếu, để cháu ly hôn với Phó Hành Chu đúng không?"

Phó Trung: "......"

Phó Trung hơi kinh ngạc: "Cái gì?"

Tang Kiều lâm trận bỏ chạy, lắc đầu như trống bỏi: "Không có không có, gia gia, cháu không nói gì cả!"

Phó Trung chỉ cho là mấy lời nói vui đùa của người trẻ tuổi, nói qua liền qua, mở miệng nói: "Mẹ của Hành Chu thời điểm theo ba nó vừa mới 22 tuổi, vẫn là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi, nghiên cứu sinh năm nhất."

Tang Kiều an an phận phận ngồi ở cái ghế vuông nhỏ đối diện bàn, ngây thơ mờ mịt gật đầu.

Phó Trung nói: "Chuyện này ông cũng là về sau mới biết được...... Năm con bé chuẩn bị tốt nghiệp, hai đứa nó có Hành Chu. Kết quả đêm hôm đó vừa mới sinh xong, vợ của Phó Tranh liền tìm đến cửa."

Tang Kiều: "À......"

Tang Kiều nghe cực kỳ nghiêm túc, ngẩng đầu nói: "Nhưng mà Phó Tranh là ai ạ?"

Phó Trung: "......"

Phó Trung lại tức giận đến mức râu dựng cả lên: "Phó Tranh chính là ba của Hành Chu! Thằng con không biết cố gắng của ông! Rốt cuộc cháu gả cho Hành Chu kiểu gì vậy?"

Tang Kiều vẫn luôn không dám nói dối ông lão, chột dạ gục đầu xuống: "Tang Trọng Đức nói chỉ cần cháu kết hôn cùng Phó Hành Chu, sẽ cho cháu 800 vạn."

Phó Trung: "......"

Tang Kiều thành thật nói: "Lúc ấy một người ông ở trong cùng tiểu khu với cháu mắc bệnh nằm viện, phải tốn rất nhiều tiền. Hơn nữa công ty kia mãi cũng không có thông cáo gì, cháu sắp không có cơm ăn, liền đáp ứng Tang Trọng Đức."

Phó Trung: "......"

Biểu tình trên mặt Phó Trung có thể nói là biến hóa muôn vàn: "Cho nên, cháu vì 800 vạn, kết hôn cùng Hành Chu?"

Tang Kiều: "......"

Tuy rằng nói như vậy nghe không có vấn đề gì.

Nhưng vẫn thấy có chỗ nào không đúng lắm......

Tang Kiều hiếm khi có thời gian tự hỏi về mấy vấn đề tình cảm.

Còn chưa kịp nghĩ thông suốt.

Đã nghe Phó Trung bồi thêm một câu: "Chẳng lẽ cháu không thấy cháu trai ông ưu tú như vậy, bất kể là diện mạo hay năng lực đều vượt xa người ta một khoảng lớn, không thấy nó rất có...... Mấy người trẻ tuổi các cháu gọi là gì nhỉ, nhân cách mị lực sao?"

Tang Kiều lập tức hiểu ý của ông, gật đầu như giã tỏi: "Dạ dạ không sai! Phó Hành Chu vô cùng tốt! Có giá trị nhan sắc, có năng lực, có tiền, tài mạo song toàn! Tuy rằng tuổi hơi lớn một chút, nhưng không thành vấn đề!"

Phó Trung: "......"

Phó Trung không vui: "Hành Chu năm sau mới 30, nam tử hán trạc 30, độ tuổi vừa phải."

Tang Kiều hơi chần chừ, vẫn miễn cưỡng đồng ý: "Dạ dạ, đúng là vừa phải!"

Phó Trung: "......"

Thời điểm còn trẻ Phó Trung có đi lính cùng ba mình, sau này lại từ bỏ chính trị dấn thân vào kinh doanh, đã gặp qua ngàn vạn gương mặt, chỉ chưa từng gặp được ai có thể lạc đề được như Tang Kiều.

Ông xụ mặt kéo chủ đề lại: "Cho đến tận ngày hôm đó, mẹ Hành Chu mới biết được quan hệ giữa con bé và Phó Tranh vẫn luôn là tình cảm ngoài giá thú. Liền chịu đả kích lớn, hơn nữa sau đó vì vợ của Phó Tranh lại tới cửa náo loạn mấy lần, thân thể mẹ Hành Chu dần dần trở nên không tốt."

Thế giới tình cảm của Tang Kiều vẫn luôn không phong phú, càng khó lý giải nỗi thống khổ khi bị phản bội cùng thương tâm mà tình cảm ngoài giá thú tạo thành.

Chỉ đành nhìn chằm chằm Phó Trung, tận lực nghĩ ra một cái kết quả có khả năng: "Vậy...... khi còn nhỏ Phó Hành Chu, có phải không quá tốt không ạ?"

"Ngược lại."

Gương mặt lạnh lùng của Phó Trung hiếm khi lộ ra vài phần khen ngợi khó thấy, "Đứa nhỏ Hành Chu này có thể nói là do một tay ông nuôi dưỡng, thông minh, chăm chỉ, năng lực rất mạnh. Ông nhìn nó từ thời tiểu học lên tới tiến sĩ."

Không biết đột nhiên nghĩ tới cái gì, Phó Trung ngừng lại.

Tang Kiều ở đầu bên kia bàn thốt ra cảm thán kinh ngạc đến từ học tra: "Woa...... Tiến sĩ! Nhưng mà vì sao trên Bách Khoa Baidu chỉ liệt kê bằng tốt nghiệp của Phó Hành Chu ạ?"

Chắc do vấn đề mà Tang Kiều hỏi thật sự chọc thẳng vào chỗ đau.

Biểu tình Phó Trung vất vả mới hòa hoãn được bỗng đông cứng lại.

Phó Trung dừng một chút, mở miệng nói: "Bởi vì Hành Chu chưa học xong tiến sĩ."

Tang Kiều: "......"

Quào.

Này giống chuyện từng trải——

Chẳng qua một người là trung học cơ sở, một người là học lên tiến sĩ.

Tang Kiều sờ sờ chóp mũi, thử an ủi Phó Trung: "Phó gia gia, ông đừng buồn mà. Tuy Phó Hành Chu chưa học xong tiến sĩ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện hắn kiếm tiền, ông xem bây giờ hắn vẫn siêu tuyệt vời, vừa là hào môn vừa là......"

Phó Trung nói: "Cháu biết vì sao Hành Chu không học nữa không?"

Tang Kiều bị cắt ngang rắm cầu vồng cũng không tức giận, ngoan ngoãn lắc đầu.

Phó Trung cầm cốc nước nhấp một ngụm: "Đoạn thời gian ấy, thân thể mẹ nó không tốt, nằm viện. Mỗi ngày nó chạy giữa hai bên bệnh viện và phòng thí nghiệm, thường xuyên phải nửa đêm mới có thể về trường học."

Tang Kiều nhanh chóng tiếp lời Phó Trung, duỗi dài cổ hỏi: "Gia gia, sau đó thì sao ạ?"

Phó Trung: "Lúc đấy ông đi khảo sát ở nước ngoài. Vợ của Phó Tranh đến bệnh viện gây rối, cuối cùng mẹ Hành Chu chắc là không chịu nổi nữa, một buổi tối nọ chờ Hành Chu ra khỏi phòng bệnh liền mở cửa sổ nhảy xuống."

Tang Kiều ngẩn người.

Từ khi hai người kết hôn tới nay, Phó Hành Chu chỉ đề cập đến mẹ mình với cậu đúng một lần.

Còn là chuyện bịa ra, nói cái gì mà mẹ hy vọng cậu dọn vào biệt thự khu Ung Thủy, hai người cùng sống chung.

Trừ chuyện này ra, Phó Hành Chu không nhắc bất kỳ chuyện gì liên quan đến mẹ hắn nữa.

Mà Tang Kiều cũng không chủ động hỏi.

Hôm nay đột nhiên nghe thấy tin tức này, trong lòng Tang Kiều nhất thời không biết nên làm ra phản ứng gì.

Cậu không có một người mẹ yêu thương mình, cũng không có tuổi thơ nỗ lực học tập tích cực hướng về phía trước.

Càng không có kinh nghiệm gì trước kia có thể cho cậu tham khảo.

Nhưng Tang Kiều nghĩ.

Phó Hành Chu nhất định là rất khổ sở.

Bởi vì Phó Hành Chu tốt như vậy, mẹ của hắn nhất định cũng sẽ là một người rất rất tốt.

Tang Kiều há miệng, vẫn không thể nghĩ ra nên trả lời Phó Trung như thế nào.

Cũng may Phó Trung dường như cũng chỉ nhắc tới chuyện này mà thôi, cũng không hy vọng Tang Kiều nói thêm gì.

Phó Trung nặng nề thở dài một tiếng, nói tiếp: "Đứa nhỏ Hành Chu này tính tình từ bé đã lạnh lùng rồi, cũng không biết là giống ai. Mẹ nó hy vọng thằng bé đừng học tài chính, cách xa công ty Phó Tranh một chút, thằng bé liền đăng kí vào ngành công nghiệp hạt nhân của đại học."

Tang Kiều: "......"

"Mẹ nó thân thể không tốt, hầu như là nó lớn lên bên cạnh ông. Nhưng mà tính cách nó như vậy, cũng rất ít khi giao tiếp với ông, nếu ông không chủ động đi tìm nó nói chuyện thì một ngày nó cũng sẽ không nói quá mười câu với ông đâu."

Phó Trung có chút bất đắc dĩ, "Ông lúc đầu cho rằng ở nhà nó mới như vậy, liền phái người đến trường xem thế nào. Kết quả thì hay rồi, thằng nhóc thúi này ở trường học đức hạnh cũng y như vậy, mắt mọc trên trời, nói mấy câu là có thể khiến mấy cô bé đưa thư tình cho nó khóc luôn."

Tang Kiều: "......"

Nữ sinh thích Phó Hành Chu cũng thảm quá......

Tang Kiều âm thầm công kích Phó Hành Chu trong lòng.

Phó Trung lại nói: "Nhưng tính cách thằng nhóc này vốn như vậy mà, ông sợ nó cứ tiếp tục thế sẽ thành thói quen xấu, cho nên mỗi ngày đều nói chuyện với nó."

"Từ khi nó có ký ức, tiểu học cho đến đại học, vẫn luôn là ông chủ động tìm nó nói chuyện."

Phó Trung tính tính, "Sau này nó lớn, chuyển tới trường học. Hơn nữa ông cũng bận, thường chỉ có thể đến cuối tuần mới gọi nó về ăn cơm được."

"Một ngày trước khi mẹ nó xảy ra chuyện."

Chắc cũng vì già đi, biểu tình trên mặt Phó Trung có phần buồn bã, "Ngày hôm đó thằng bé vốn dĩ sẽ từ bệnh viện đến phòng thí nghiệm, kết quả không biết vì lý do gì, không về trường học, trực tiếp trở về nhà."

Tang Kiều quả là một người nghe rất đủ tư cách, lập tức đặt câu hỏi: "A, sao vậy ạ?"

"Hôm đó lúc thằng bé về thì ông đã ngủ rồi. Nó vẫn chờ mãi ở dưới phòng khách, buổi sáng hôm sau ông vừa mới xuống tầng liền hỏi ông một chuyện."

Giọng điệu của Phó Trung ngưng vài giây, rồi không biết vì sao lại nhìn Tang Kiều một cái, "Nó hỏi ông, nếu nó đột nhiên cực kỳ để ý một người cùng giới nhỏ hơn nó rất nhiều. Liệu đối phương có cảm thấy rằng nó là quái vật không?"

***

Gió mạnh mùa đông của buổi sáng ở Bắc thành không lọt qua nổi bê tông cốt thép vững chắc.

Phó Trung vẫn chưa từ chức chủ tịch, vừa đáp chuyến bay trở về từ công ty chi nhánh nước ngoài đêm hôm qua, máy bay trễ giờ miễn cưỡng ngủ được mấy tiếng.

Thời điểm xuống tầng ăn cơm, liếc mắt một cái đã thấy Phó Hành Chu đứng trong đại sảnh.

Sinh hoạt của Phó Trung phẩm chất rất cao, tất cả trang trí trong phòng đều do những nhà thiết kế bậc nhất làm riêng, ngay cả phòng trưng bày nhỏ bên hành lang cũng tốn rất nhiều công sức.

Mà Phó Hành Chu đứng trong phòng, quần áo lại đơn giản.

Áo sơmi quần dài, đứng cạnh cửa sổ, trầm mặc nhìn sương mù bên ngoài.

Giúp việc bưng cà phê tới rồi đặt lên bàn, nhỏ giọng nói cho Phó Trung: "Nửa đêm hôm qua thiếu gia về không đánh thức ngài, đã đợi hơn 4 tiếng rồi ạ."

Phó Trung gật đầu.

Chờ người giúp việc đi xuống.

Ông nếm thử cà phê, không nhanh không chậm nói: "Lên tầng thay quần áo trước đi, rồi xuống ăn cơm."

"Không được."

Có vẻ đêm qua trời mưa, quần áo của Phó Hành Chu vẫn còn ướt.

Hắn tránh tấm thảm lông cừu đi vòng đến bên cạnh bàn, không chút do dự mở miệng: "Gia gia, cháu rất xin lỗi vì sớm như vậy đã tới làm phiền. Nhưng cháu có một chuyện muốn nói với ông."

Ông cháu hai người ở chung nhiều năm, hình thức cũng không thay đổi, cách nói của Phó Hành Chu luôn ngắn gọn mà đơn giản, thêm một chữ cũng không thêm.

Lạnh lùng, kiêu ngạo, tách biệt, khô khan.

Nhưng trừ cái này ra, từ đầu đến chân Phó Hành Chu, không có chỗ nào không ưu tú.

Dần dà.

Phó Trung chỉ có thể buộc phải quen với tính cách của Phó Hành Chu: "Chuyện gì?"

Phó Hành Chu dừng một lúc: "Cháu muốn sắp xếp cho một đứa trẻ đi học."

Đối với gia đình như bọn họ mà nói.

Đây thật sự là một chuyện nhỏ.

Phó Trung thậm chí cảm thấy loại việc nhỏ này căn bản không đáng để Phó Hành Chu nửa đêm phải đến đây, đứng bên cửa sổ tới rạng sáng, chỉ vì nói với ông một câu như vậy.

Phó Trung nói: "Không thành vấn đề, muốn vào trường học nào?"

Đây là một vấn đề đơn giản.

Mà Phó Trung phát hiện, Phó Hành Chu từ trước đến nay làm việc lưu loát, năng lực hơn người lại do dự ở vấn đề này.

Phó Hành Chu trầm mặc một lúc lâu: "Em ấy nói, em ấy không đi học."

Phó Trung chưa bao giờ thích làm khó người khác, càng lười quản việc không liên quan: "Nếu người ta không muốn đi học, cháu không nên ép buộc họ. Nghề nào cũng có trạng nguyên, không nhất định là phải đi học mới có tiền đồ, cháu nói xem?"

Phó Hành Chu lại lắc đầu: "Lần đầu tiên cháu gặp em ấy, em ấy còn nói với cháu, cháu nên học tập cho tốt, được đi học không dễ dàng."

Phó Trung: "......"

Đến lúc này, Phó Trung rốt cuộc cũng nhìn ra cháu trai nhà mình hình như có chỗ nào không thích hợp lắm.

Phó Trung uống hết một hơi cà phê, tinh thần thanh tỉnh, thay đổi câu hỏi: "Hành Chu, đứa trẻ kia là ai?"

Nhưng Phó Hành Chu dường như không có hứng thú nói chuyện tiếp nữa.

Hắn gật đầu với Phó Trung: "Chuyện này cháu sẽ tự giải quyết, cháu đi trước."

Phó Trung: "......"

Phó Hành Chu vội vàng tới, vội vàng đi, cả bữa sáng nóng hổi trên bàn cũng chưa động đến.

Giống như thật sự chỉ là cảm giác không rõ nhất thời, lại có thể là áp lực kìm nén đã lâu muốn tìm một thời điểm phát tiết.

Chỉ là suy nghĩ của hắn luôn quá mờ mịt.

Đặc biệt theo tuổi tác Phó Hành Chu tăng lên, ngay cả Phó Trung cũng rất khó suy đoán tâm tư của hắn.

Phó Trung không gọi Phó Hành Chu lại, người giúp việc trong nhà càng không ngăn được hắn.

Sau khi người rời đi, Phó Trung cũng không ăn sáng.

Ông ngồi ở bàn dài nghĩ ngợi, gọi trợ lý của mình tới, mở miệng phân phó: "Đi kiểm tra các camera giám sát trên đường từ bệnh viện về trường học của Hành Chu trong hai tháng qua, copy một phần rồi đưa cho tôi."

Hệ thống theo dõi ở Bắc thành phát triển, khoảng cách giữa bệnh viện mà mẹ Phó Hành Chu nằm với trường Phó Hành Chu học cũng không tính là xa.

Trưa hôm đó.

Toàn bộ hình ảnh theo dõi đã được chuyển vào trong máy tính của Phó Trung.

Phó Trung mất cả một buổi tối để xem xong hết camera giám sát.

Sau đó ông tìm thấy người mà Phó Hành Chu đã nói.

Có một cái hẻm nhỏ là lối tắt từ bệnh viện về đến trường học của Phó Hành Chu, nhưng sau khi đi qua cái hẻm nhỏ đấy là một trường cao đẳng chuyên ngành, trong đó là mấy học sinh học không giỏi cho lắm, nửa đêm nháo thành cướp giật nhìn mãi cũng quen mắt.

Trong video, lần đầu tiên thiếu niên kia xuất hiện chính là ở đầu hẻm nhỏ.

Gần hai tuần trước, quá nửa đêm.

Thời điểm lúc Phó Hành Chu đang đeo cặp một bên vai bị chặn lại bởi ba bốn thanh niên lêu lổng tóc tai giống mào gà——

Ở góc màn hình.

Một thân hình nhìn qua hết sức gầy yếu đang nghiêm túc nhặt từng cái chai nhựa trong thùng rác rồi dẫm lên, bỏ vào bao tải dơ hề hề bên người.

Khi nhóm thanh niên lêu lổng đột nhiên động thủ với Phó Hành Chu.

Phó Trung thấy rõ ràng là Phó Hành Chu dường như hơi sửng sốt.

Tuy rằng quan hệ giữa cha mẹ đã mục nát từ lâu, nhưng Phó Hành Chu chưa bao giờ gặp phải hành vi lưu manh như vậy trong môi trường sống, sinh hoạt ngày thường cũng chưa từng liên quan chút nào đến mấy loại người như này.

Cháu trai của ông tuy rằng tính cách cao ngạo lạnh nhạt, nhưng từ nhỏ được tiếp thu giáo dục tốt đẹp, tu dưỡng thích đáng.

Đừng nói đánh nhau, ngay cả nói chuyện cũng sẽ không có một chữ thô tục.

Chiếc cặp đeo một bên màu đen của Phó Hành Chu nhanh chóng bị xé khỏi vai, tài liệu chương trình học thực nghiệm hạt nhân rải rác dưới đất.

Mặt Phó Trung trầm xuống phát hiện rằng mấy người thanh niên lêu lổng kia vẫn không thỏa mãn, tiếp tục bao vây Phó Hành Chu.

Mà giây tiếp theo.

Thiếu niên trong góc màn hình bước ra khỏi chỗ thùng rác cao lớn.

Nhanh chóng sửa sang lại bao tải xác rắn dơ bẩn của mình, sau đó chạy về phía Phó Hành Chu.

Phó Trung từng làm lính, cũng từng là cảnh sát biên cương, gặp qua rất nhiều người không muốn sống.

Cũng có thể từ máy quay giám sát thấy được sự tàn nhẫn toát ra từ trong xương cốt của thiếu niên khi đánh nhau.

Đó là một loại cô độc dũng mãnh như con sói đơn độc.

Chờ đến khi mấy thằng bố đời kia vừa bỏ chạy vừa chửi thề.

Thiếu niên mới cúi xuống, cẩn thận giúp Phó Hành Chu nhặt từng quyển sách một, còn vuốt phẳng mép, sau đó bỏ vào trong cặp của hắn, đưa cho Phó Hành Chu.

Vừa nãy thiếu niên vẫn luôn quay lưng về phía màn hình.

Bây giờ quay người lại, Phó Trung mới phát hiện đồ thiếu niên này đang mặc cũng không tốt, rõ ràng trời đã vào đông, toàn thân lại không có trang phục mùa đông, áo sơ mi đang mặc tụt xuống, có vẻ do không vừa người.

Phó Trung tua bản giám sát qua hai đoạn, nhìn thiếu niên mang bao tải chứa đầy chai nhựa trên lưng, đưa Phó Hành Chu ra khỏi con hẻm nhỏ, sau đó vẫy vẫy tay với hắn.

Ánh đèn trong hẻm cũng không tốt lắm.

Phó Trung chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ, không xem được rõ bộ dáng của thiếu niên.

Video giám sát tiếp tục chiếu.

Mười ngày sau đó.

Buổi tối mỗi ngày thiếu niên đều đúng giờ vác rác đến.

Có lúc là chai nhựa, có lúc là hộp các tông, có lúc lại là cả cơm thừa nhặt được, vẫn tuân thủ ước định chờ ở đầu hẻm nhỏ, hộ tống học sinh Phó Hành Chu đi qua con hẻm u ám rồi tạm biệt hắn ở lối ra đường lớn.

Sau đó.

Vào ngày hôm sau khi Phó Trung xem hết các video giám sát.

Mẹ của Phó Hành Chu nhảy xuống từ tầng thượng của bệnh viện, từ biệt thế giới tràn ngập thống khổ này với bà.

Cũng từ biệt Phó Hành Chu.

Phó Hành Chu hoàn toàn bận rộn, không còn thời gian đến phòng thí nghiệm, rạng sáng cũng không thể qua ngõ nhỏ kia nữa.

Sau đầu thất, việc của Phó Hành Chu mới dần dần bớt đi.

Phó Trung sợ Phó Hành Chu luẩn quẩn trong lòng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, liền phái mấy người thám tử tư âm thầm đi theo hắn, để có vấn đề gì còn kịp thời báo cho ông.

Nửa tháng sau.

Mấy nhà thám tử tư sôi nổi báo rằng Phó Hành Chu lời nói việc làm đều ổn định, ngoại trừ việc có khi buổi tối sẽ lái xe đến đầu một con hẻm gần bệnh viện dừng lại lúc lâu thì không có bất thường gì khác.

Phó Trung nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy không chắc chắn trong lòng, vì thế lại kiểm tra máy quay giám sát nửa tháng này.

Vẫn là thời gian và địa điểm cố định như cũ.

Thiếu niên kia cõng bao tải đúng hẹn tới, có lẽ hơi mệt mỏi, ngồi xuống bên cạnh đống rác đã thu gom của mình, an tĩnh đợi nửa giờ.

Không có đợi được Phó Hành Chu.

Thiếu niên cũng không thất vọng, dường như vì đã thất vọng với cuộc sống vô số lần nên không thèm để ý nữa.

Cậu vác trên lưng bao tải bẩn thỉu của mình.

Có chút nặng, tấm lưng gầy guộc hơi lung lay, sau đó từng bước một ra khỏi ngõ nhỏ, mãi không quay lại.

Một ngày.

Hai ngày.

Ba ngày.

......

Chờ đến nửa đêm ngày thứ tám.

Phó Trung thấy được thân ảnh Phó Hành Chu.

Cháu trai ông ngồi xuống vị trí mà thiếu niên kia từng ngồi, trầm mặc chờ đợi.

Chờ đến đêm khuya qua đi.

Chờ đến sáng sớm buông xuống.

Rốt cuộc cũng không chờ được thiếu niên ấy.

Phó Hành Chu đến trường hoàn thành tốt nghiệp, cướp lấy Phó thị trong tay người thừa kế thuận vị là Phó Tranh.

Sau đó đi làm rồi tan tầm như bình thường, công tác như bình thường, cuối năm khiến Phó thị phát triển tăng lên gấp hai gấp ba lần.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Phó Trung lớn tuổi sớm cho rằng Phó Hành Chu đã quên mất thiếu niên tình cờ xuất hiện kia rồi.

Thẳng đến một ngày.

Phó Hành Chu lại đứng bên cửa sổ một đêm, giây đầu tiên thấy Phó Trung xuống tầng liền mở miệng: "Gia gia, ông có ghi hình của em ấy phải không, đưa cho cháu được không?"

Khác biệt chính là.

Hôm nay ánh mặt trời rất đẹp.

Tia nắng ban mai xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu vào bộ tây trang hơi nhăn nhúm của Phó Hành Chu.

Chớp mắt đã bốn năm.

Người trước mặt đứng đầu Phó thị hiện giờ cũng rất khác so với thanh niên lúc còn đi học trước kia.

Phó Trung tóc hoa râm, ngồi xuống bên cạnh bàn nhấp một ngụm cà phê: "Cháu vẫn đang tìm thằng bé?"

"Vâng."

Trên người Phó Hành Chu đã hoàn toàn rút đi chần chừ cùng do dự, "Xin ông đưa video giám sát cho cháu."

Phó Trung đặt cốc cà phê xuống, thở dài một hơi: "Vì cái gì, thằng bé rất đặc biệt sao?"

Thời gian rèn cho Phó Hành Chu lạnh nhạt xa cách, sát phạt quả quyết, không còn điểm nào giống như hồi làm học sinh.

Hắn gật đầu, nói với Phó Trung: "Rất đặc biệt."

Phó Hành Chu thoáng dừng lại, "Em ấy là ánh trăng độc nhất vô nhị của cháu."

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều Kiều: Anh là mặt trời lớn!

Phó Hành Chu: Em là ánh trăng nhỏ.

Kiều Kiều: 0.0

______

Mây: Sau khi beta lại mấy chương này thì mình thấy có chỗ hơi kỳ. Ở chương 44 ông nội có nói là mẹ Hành Chu đã mất khoảng mười năm (⾏⾈他妈都去了快⼗年了), Hành Chu thì đã tìm Kiều Kiều năm năm rồi. Ở chương 45, quay ngược lại năm năm trước là Hành Chu gặp Kiều Kiều lần đầu thì ok. Nma mẹ Hành Chu cũng qua đời ở khoảng thời gian đó. Thì như thế mẹ Phó tổng mất năm năm trước thay vì mười năm mới đúng. Mình nghĩ tác giả viết nhầm, nhưng thôi không sửa lại vội, để xem thế nào đã.

Btw, lúc edit đến đoạn Kiều Kiều nói Phó tổng tốt như vậy, mẹ của hắn nhất định cũng là một người rất rất tốt, mình thấy thương em vch í. Tại Kiều Kiều cũng là bé ngoan màaaaa. Em xứng đáng có một người mẹ tốt hơn huhu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play