Diện tích phòng trên lầu ba hội sở khá lớn, mỗi gian gần hai trăm mét vuông.

Bật hết đèn lên, toàn bộ căn phòng được chiếu sáng lộng lẫy.

Sau khi Tang Kiều và Hứa Kỳ Nhiên ngồi xuống không lâu, các món ăn bắt đầu được bày biện.

Từ rau trộn đến đồ cay, từ khai vị đến tráng miệng.

Tiểu tỷ tỷ mặc sườn xám đưa hai người vào, sắp xếp thức ăn lên bàn, giọng nói điềm mỹ: "Tang tiên sinh, Hứa tiên sinh, mời hai vị dùng cơm. Nếu còn yêu cầu nào khác, có thể rung chuông để gọi tôi."

Tang Kiều rạng rỡ chu một nụ hôn gió tới mỹ nữ trước mặt: "Yêu cô quá! Có thể lấy cho tôi chai bia không?"

Tiểu tỷ tỷ mặc sườn xám tôn lên dáng người yểu điệu khẽ nhếch khóe môi: "Phó tổng trước khi rời đi cố ý dặn dò qua, không được để ngài uống rượu."

Còn chưa chờ Tang Kiều mở miệng.

Đã đặt chìa khóa xe trước mặt cậu: "Đây là Phó tổng đưa cho ngài, Tang tiên sinh, nếu như uống rượu bia sẽ không thể lái xe đâu."

Tang Kiều: "......"

Trên chìa khóa của mấy loại xe cao cấp đều có thể nhìn thấy logo thương hiệu.

Tang Kiều nghiêng người lại gần, xem thử, cái chìa khóa này hình như là của chiếc Maserati mà Phó Hành Chu lái lúc nãy.

Woa.

Xe xịn nha!

Tang Kiều thích.

Vì thế cậu thành thành thật thật rót trà uống, chép chép miệng, giơ đũa lên chuẩn bị ăn thỏa thích.

Cả căn phòng to như vậy cũng chỉ có hai người Tang Kiều và Hứa Kỳ Nhiên.

Đối lập với Tang Kiều đang ăn đến mức miệng dính đầy dầu.

Hứa Kỳ Nhiên cầm đũa, cuối cùng vẫn không thể không đặt xuống, quay đầu hỏi: "Tang Kiều, cậu quen biết với tổng giám đốc điều hành Phó thị à?"

Tang Kiều đảo mắt vài vòng: "Ý anh là Phó Hành Chu hả?"

Hứa Kỳ Nhiên trừng mắt nhìn Tang Kiều: "Còn ai vào đây nữa?"

Tang Kiều lau miệng: "Vừa mới gặp thôi!"

Hứa Kỳ Nhiên một chút cũng không tin, ấn đũa của Tang Kiều về bát: "Học được cách lừa gạt anh rồi? Người vừa mới gặp sẽ mời cậu ăn cơm chắc?"

Tang Kiều: "......"

Tang Kiều đành phải buông bát.

Xoa xoa bụng, sau đó ợ một cái, thỏa hiệp nói: "Được rồi, em nói cho anh biết vậy, nhưng anh tuyệt đối không được nói với ai khác đâu đấy."

Hứa Kỳ Nhiên mỗi lần nghe giọng điệu này của Tang Kiều liền biết không có chuyện gì tốt, tức khắc sầu đến đau cả đầu: "Nói đi."

Tang Kiều lại gần Hứa Kỳ Nhiên: "Em bị Phó Hành Chu bao nuôi rồi."

Hứa Kỳ Nhiên: "......"

Hứa Kỳ Nhiên lập tức phản ứng: "Cậu nói cái gì?"

Tang Kiều xoay người, đáng khinh dùng hai ngón tay cái ngoéo lại, cười hì hì nói: "Chính là kiểu quan hệ tiền tài thuần tuý."

Hứa Kỳ Nhiên ngẩn người.

Giống như muốn nói cái gì, há miệng thở dốc, nhưng lại không nói ra được.

Ở trong cái vòng này, loại quan hệ đấy thật sự quá bình thường, không hiếm thấy chút nào, cho nên biểu hiện kinh ngạc trước chuyện như thế khá là dư thừa.

Nhưng mà việc này không giống vậy.

Ít nhất cho đến tận bây giờ, Hứa Kỳ Nhiên vẫn luôn cho rằng Tang Kiều sẽ không đi đến bước này.

Bởi vì người theo đuổi Tang Kiều thật sự rất nhiều.

Cậu lớn lên quá mức xuất chúng, cho dù không nói gì chỉ cần đứng yên một chỗ thôi, cũng giống như gốc cây hoa hồng diễm lệ.

Đáng tiếc hoa hồng nhiều gai, đâm người khác tới máu me đầm đìa.

Bởi vậy, sự nghiệp diễn xuất của Tang Kiều vẫn luôn dậm chân tại chỗ.

Hứa Kỳ Nhiên trầm mặc hồi lâu: "Tang Kiều, mối quan hệ kiểu vậy chung quy cũng không thể lâu dài được đâu."

Tang Kiều dùng nĩa chọc điểm tâm, bĩu môi: "Trong cuộc sống sinh hoạt của em cũng chả có cái gì lâu dài."

Hứa Kỳ Nhiên: "......"

Tang Kiều ngửa cổ, nuốt thức ăn xuống: "Không sao đâu! Phó Hành Chu vừa đẹp trai lại có tiền, em thế nào cũng không bị thiệt."

Hứa Kỳ Nhiên bị Tang Kiều chọc giận đến hít thở không thông mấy giây, vất vả lắm mới bình tĩnh lại: "Những người khác không biết chuyện này chứ?"

Tang Kiều lắc đầu: "Khẳng định không có! Anh biết em biết Phó Hành Chu biết, ai nói ra bên ngoài thì người đấy là chó!"

Hứa Kỳ Nhiên: "......"

Hứa Kỳ Nhiên hận không thể cho Tang Kiều một đập: "Nếu cậu còn nói mấy lời rác rưởi đấy một lần nữa, anh sẽ đi mua sách giáo khoa ngữ văn về cho cậu."

Tang Kiều lập tức ngoan ngoãn, nịnh bợ nói: "Chỉ cần không bắt em chép sách, tiền kim chủ ba ba đưa chúng ta mỗi người một nửa?"

Hứa Kỳ Nhiên: "Biến đi!"

Tang Kiều biến.

Lúc đi còn không quên gọi tiểu tỷ tỷ mặc sườn xám tới, nhờ cô lấy hộp cơm dùng một lần đóng gói đồ ăn chưa động đến để mang về.

Hai người ra khỏi phòng, chuẩn bị đến chỗ đạo diễn đợi lên sân khấu.

Liền phát hiện phòng 3016 và 3018 đối diện vốn dĩ đèn bật sáng trưng không biết đã tắt từ khi nào, ngay cả cửa cũng đóng kín.

Giám đốc vừa mới gặp đã tự mình xách cái thùng giữ tươi lại đây, đứng trước Tang Kiều.

Thân thiết cười cong eo: "Sao chúng tôi có thể không biết xấu hổ để Tang tiên sinh phải mang đồ ăn thừa về chứ, đây là mấy món không tồi mà ngài ăn lúc nãy. Nếu về sau Tang tiên sinh muốn ăn cái gì, có thể trực tiếp gọi số điện thoại trên danh thiếp này, chúng tôi sẽ phục vụ cơm cho ngài ngay.

Tang Kiều mặt dày nhặt tiện nghi, lại chỉ căn phòng đã tắt đèn: "Xin hỏi một chút, bên này phỏng vấn xong rồi sao?"

Giám đốc linh hoạt, uyển chuyển nói: "Không phải."

Tang Kiều: "À...... Xin lỗi đáng lẽ không nên hỏi cái này, chỉ là tôi thấy đèn tắt hết rồi."

Giám đốc kiên nhẫn nói: "Bởi vì hội sở chúng tôi đình chỉ tiếp đãi phục vụ vị khách này."

Tang Kiều: "???"

Giám đốc cười cười: "Tình huống cụ thể ngài có thể hỏi Phó tổng. Tang tiên sinh, xe Phó tổng để lại cho ngài đang đậu ở bãi đỗ xe ngầm, để tôi đưa ngài qua."

Tang Kiều: "......"

Bằng lái Tang Kiều lấy là loại A, chuyên về xe tải lớn.

Nói cách khác, đây là lần đầu tiên cậu lái xe hơi.

Tang Kiều ngồi trên ghế điều khiển vặn vẹo tới lui.

Vất vả một lúc mới tìm được dây an toàn, lại nhiều chuyện với Hứa Kỳ Nhiên: "Đình chỉ phục vụ, anh nói xem có phải bọn họ đuổi Vương đạo ra ngoài không?"

Hứa Kỳ Nhiên: "......"

Hứa Kỳ Nhiên cảm thấy chương trình này 80% là đóng băng rồi, nếu vậy khả năng cơ hội của Tang Kiều cũng theo đó đóng băng luôn, sầu muốn chết: "Lái xe của cậu đi."

Tang Kiều nhún nhún chóp mũi, lái xe từ gara ra ngoài.

Tang Kiều lần đầu lái xe xịn cực kỳ khoe khoang mở mui trần ra.

Gió đêm Bắc thành còn chưa rút đi cái hanh khô của mùa thu cuộn lên mặt, tiếng động cơ gầm rú xoay quanh tiếng cọ xát lốp xe ồn ào.

Di động Hứa Kỳ Nhiên vang hai lần chuông, lần thứ ba mới được chủ nhân nhấc máy.

Tang Kiều dừng xe, một bên dựng lỗ tai nghe Hứa Kỳ Nhiên tiếp điện thoại, một bên tán tỉnh mỹ nữ đi ngang qua đường.

Hứa Kỳ Nhiên ở trong điện thoại hình như nghe được tin tức tốt nào đó, cho Tang Kiều một ánh mắt hiền lành.

Lát sau.

Hứa Kỳ Nhiên cúp điện thoại: "Cái show tuyển tú kia đổi đạo diễn rồi."

Tang Kiều: "Hả?"

Tâm tình Hứa Kỳ Nhiên khá hơn nhiều: "Vốn dĩ cái show đấy là dựa lưng núi lớn, hiện tại người bên trên trực tiếp mời đại đạo diễn về, cậu biết Thiệu Minh không?"

Tang Kiều chân thành nói: "Không biết."

Hứa Kỳ Nhiên cho Tang Kiều một đập: "Người đầu tiên quay chương trình giải trí theo hình thức tuyển tú trong nước. Mấy thông tin ngành giải trí anh đưa cho cậu đọc, cậu không ghi nhớ hả?"

Tang Kiều đối với học tập hoàn toàn không biết gì cả, vô cùng thành thật nói: "Vậy chúng ta còn đi phỏng vấn chứ?"

Hứa Kỳ Nhiên nói: "Đi, ngày mai."

Tang Kiều: "Ò......"

Hứa Kỳ Nhiên nghĩ nghĩ: "Có phải Phó tổng đánh tiếng cho bên kia không?"

Tang Kiều lười biếng dựa vào tay lái, nghiêng đầu: "Ăn có vài món, anh uống thành như vậy?"

Hứa Kỳ Nhiên: "...... Câm miệng đi."

Tang Kiều bị Hứa Kỳ Nhiên giáo huấn xong, lại bị dặn dò về nhà nhất định phải cẩn thận chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn ngày mai.

Chờ đến lúc lái xe về nhà đã hơn 10 giờ tối.

Xe Maserati không tiến vào ngõ nhỏ được.

Tang Kiều suy nghĩ biện pháp, ở ven đường có một bãi đất trống, cậu tạm thời để xe ở đấy.

So với chỗ Phó thị tràn ngập các tòa nhà cao tầng giàu có, trình độ tiêu phí xa hoa hơn người ở hội sở.

Nơi này trái ngược tràn ngập khói bụi trên từng tấc đất.

Gạch lát nền dưới chân không biết đã mục nát từ khi nào, dầu mỡ và chất bẩn dính lên mặt đường ố vàng.

Muộn như vậy, nhưng phân nửa phòng bếp ở đây vẫn sáng đèn.

Đây là thời gian mọi người đi làm về muộn chuẩn bị bữa tối cho mình.

Mấy người trẻ tuổi tương lai triển vọng đã sớm dọn khỏi nơi này rồi.

Trừ bỏ người thuê trọ, đa số đều là người già có hoàn cảnh giống nhau, không muốn liên lụy đến con cháu.

Thời điểm Tang Kiều về đến cửa, dưới lầu có mấy bà lão đang phe phẩy quạt hương bồ ngồi tán gẫu.

Các bà đều biết Tang Kiều, sôi nổi chào cậu: "Kiều Kiều đã về rồi, cháu có bận không?"

Tang Kiều nở một nụ cười xinh đẹp: "Không bận ạ."

"Kiều Kiều có mệt không, giúp bà Trương bê bình nước lên nhé?"

"Còn có bình gas của nhà bà Lý nữa, không vội đâu, ngày mai dọn là được."

Nhà cũ từ thập niên 50, 60 nhìn chung xây không cao, chỉ có ba bốn tầng.

Tang Kiều giúp đỡ các bà làm xong việc, lau mồ hôi trên thái dương.

Cậu quay lại, mi mắt cong cong nói: "Thiếu chút nữa cháu quên mất, tiền xem bệnh cho ông Tôn cháu có đủ rồi, để mai cháu đưa cho ông ấy, phải nhanh chóng phẫu thuật, không thể chậm trễ thêm nữa."

Trong nhóm các bà lão trùng hợp có vợ của ông Tôn, lập tức vội la lên: "Như thế không được đâu, số tiền kia cũng không phải là nhỏ. Làm gì có đạo lý bắt cháu trả hộ chúng ta chứ!"

Tang Kiều cười tủm tỉm: "Nhưng mà, nếu năm đó không có mọi người mỗi nhà cho cháu một ít cơm ăn, cháu đã sớm chết đói rồi."

Những lời này vừa nói, các bà đều có chút trầm mặc.

Ngay sau đó.

Lại khuyên nhủ bà Tôn: "Phải phải, chữa bệnh quan trọng, nhân mệnh quan thiên*. Hiện tại thằng bé trưởng thành rồi, có tiền đồ, vẫn là xem bệnh trước rồi nói sau đi."

Bà Tôn cũng do dự, sau một lúc, mới nói: "Kiều Kiều, nhiều tiền như vậy, thật sự không sao chứ?"

Tang Kiều vỗ ngực: "Không có việc gì, bà cứ yên tâm ạ!"

800 vạn trừ đi 80 vạn đưa cho ông Tôn, bà Trương muốn đổi TV mới, bà Lưu muốn mua cái tủ lạnh, bà Lý......

Căn nhà rộng 40 mét vuông chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách.

Nhưng bởi vì đồ đạc trong nhà quá đơn giản, ngay cả một phòng ngủ một phòng khách cũng có vẻ trống trải.

Tang Kiều ngáp một cái dưới ánh đèn ngủ, không nhịn được gối hai tay nằm lên bàn.

Sau khi khấu trừ các loại chi phí, vẫn còn dư lại 650 vạn.

Để dành một ít, chắc cũng đủ dùng cả đời.

Chỉ là không biết cả đời cậu sống được bao lâu.

Tang Kiều ngậm bút, trầm tư suy nghĩ cẩn thận vấn đề này.

Còn chưa nghĩ ra đáp án, di động đặt trên bàn liền vang lên.

Liếc mắt một cái.

Miễn.

Cha cậu, Tang Trọng Đức.

Tang Kiều xoa nhẹ tóc, cầm điện thoại bắt máy, mở miệng liền nói: "Buổi tối tốt lành nha, chủ tịch Tang."

Tang Trọng Đức chướng mắt bộ dạng lưu manh này của Tang Kiều: "Cậu vĩnh viễn không thể học được chút giáo dưỡng nào hả?"

Tang Kiều làm bộ làm tịch: "Ngại quá chủ tịch Tang, tôi chính là không có gia giáo như vậy, rất xin lỗi ông."

Tang Trọng Đức hít sâu một hơi, dời đề tài: "Cùng Phó Hành Chu đi đăng ký chưa?"

Tang Kiều lại ngáp một cái: "Đăng ký rồi."

Tang Trọng Đức: "Cậu chụp cái ảnh cho ta, để ta nhìn xem."

Tang Kiều toét miệng: "Ông không tin tôi thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải làm màu. Không thành vấn đề, tí nữa tôi gửi ông. Còn có việc gì khác sao?"

Tang Trọng Đức đại khái là sắp bị giọng điệu của Tang Kiều chọc tức đến ngất, thở hổn hển hít sâu vài lần nói: "Chuyện ta dặn, cậu nhớ kỹ rồi chứ?"

Tang Kiều: "Nhớ rõ, ẩn hôn, dù thế nào cũng không thể nói cho người khác biết đối tượng kết hôn của Phó Hành Chu là tôi."

"Nhưng mà."

Tang Kiều để đôi chân thon gầy trắng nõn của mình lên bàn, đung đưa qua lại, "Chẳng lẽ các người tính toán chờ Tang Thanh nghĩ thông suốt, sẽ đem cậu ta đổi lại với tôi à?"

Tang Trọng Đức hoàn toàn không muốn cùng Tang Kiều nhiều lời thêm, lạnh như băng nói: "Việc này không có liên quan gì đến cậu."

Tang Kiều gật đầu: "Đúng là không liên quan đến tôi, chỉ là tôi cảm thấy các người rất thiểu năng, muốn đánh giá một chút thôi."

Tang Trọng Đức: "......"

Tang Trọng Đức tức giận cúp máy.

Tang Kiều vui vui vẻ vẻ buông điện thoại, đứng dậy huýt sáo vài cái.

Cậu vui sướng vào phòng vệ sinh nhỏ tắm rửa, sau đó chui vào ổ chăn thoải mái ấm áp.

Nhắm mắt.

Mở mắt.

Nhắm mắt.

Mở mắt.

......

Không ngủ được.

Tang Kiều cảm giác tay chân mình nặng trĩu, đầu óc lại thanh tỉnh như có thể làm nông dược hoặc đi ăn gà.

Cậu ở trên giường lăn lộn một hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn xốc chăn đi xuống.

Liếc xem di động.

Ba giờ đêm.

Ngoài cửa sổ mọi thứ đều yên tĩnh.

Nhìn thoáng qua, một chút ánh sáng nhỏ của đèn đường cũng không tìm thấy.

Càng khiến cậu dường như tách biệt với thế giới này.

Tang Kiều đứng cạnh cửa sổ trong chốc lát, đột nhiên ý thức được cái gì đó, lùi lại một bước.

Sau đó cậu quay người, lập tức trở lại phòng bật đèn lên.

Đèn sáng.

Tang Kiều mở ngăn kéo dưới bàn, lấy ra một lọ thuốc màu trắng không có nhãn mác.

Trong cốc vẫn còn dư lại nước.

Tang Kiều đổ hai viên thuốc ra tay, uống cùng nước.

Nước sớm đã nguội theo dạ dày một đường lạnh buốt đến tận tim.

Tang Kiều bĩu môi, vặn lại lọ thuốc ném vào ngăn kéo: "Phi, bác sĩ rác rưởi, khó uống chết."

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Hành Chu: Ai là kim chủ ba ba?

Phó Hành Chu: Đó là vợ của tôi, hiểu không? Vợ của tôi!

Kiều Kiều: 0.0

Kiều Kiều: Tuy rằng tui vừa nháo vừa tra lại còn ngốc, mấy người có thể xem xét dựa trên bệnh của tui mà tha thứ hay không QAAAAAQ tui bán manh cho mấy người!

Chú thích:

Nhân mệnh quan thiên: Sinh mệnh của con người do trời định.

______

Hi mọi người Mây đây.

Nay tui đến trường chụp ảnh thẻ nè. Cả nhà có ai đi học chưa vậy O.O

Chúc cả nhà năm học mới suôn sẻ nha~

À mà mng thấy tui nên đăng truyện buổi sáng hay buổi chiều z.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play