Thức ăn ngon miệng sang trọng được bày ra trên bàn dài kiểu Âu, đựng cũng là đĩa có viền vàng óng ánh.
Trong ban nhạc đang diễn tấu, ngoài những gương mặt phương Đông quen thuộc còn có cả những người da trắng nét mặt đặc trưng.
Nhân viên mặc lễ phục thống nhất, nữ dáng người yểu điệu hiền thục, nam dung mạo anh tuấn đĩnh bạt, so với đa số phục vụ chỗ khác thì họ kiếm được nhiều tiền hoa hồng hơn.
Account marketing nói nhà hàng này cứ 90 phút thì sẽ xoay tròn xong một vòng.
Nhìn dọc theo phía bên ngoài cửa sổ sáng sủa.
Có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ trong màn đêm nơi phồn hoa nhất Bắc thành, Trường An ngựa xe như nước áo quần như nêm, cùng với những ngọn đèn dầu xung quanh sông đào.
Tang Kiều lại nhìn Phó Hành Chu đang ngồi đối diện mình.
Cái người mà trước kia bản thân chỉ có thể nhìn thấy trên tạp chí giờ đang ngồi ở đầu bên kia của bàn ăn.
Hắn mặc một thân tây trang màu sáng, biểu cảm không lãnh đạm như trong ảnh chụp, cũng không cao cao tại thượng như lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Tang Kiều thậm chí còn nhớ rõ vào ngày xuất bản đầu tiên của cuốn tạp chí kinh tế tài chính kia.
Phó Hành Chu chỉ dựa vào ảnh chụp trên trang bìa đã leo lên hot search Weibo.
Chủ biên tạp chí trước giờ chưa từng viết về người khác lại phá lệ bỏ thêm một câu vào cuối bài phỏng vấn—— Đối tượng kết hôn hoàng kim được chú ý nhiều nhất ở Bắc thành.
Khi hồi tưởng quá khứ, cậu nhìn qua Phó Hành Chu.
Ánh mắt hai người vừa lúc đối ngược nhau.
Tang Kiều nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc huy hoàng lộng lẫy của màn đêm Bắc thành trong đôi mắt mình.
Và một bản thân nhỏ bé trong đêm.
Tang Kiều cẩn thận lặp lại những gì Phó Hành Chu vừa nói ở trong đầu một lần nữa.
Sau đó cậu gắt gao nắm chặt tay ở sau người, cứng rắn giữ thẳng thắt lưng, làm cho chính mình trông có vẻ kiên cố, không thể phá vỡ cũng không thể bị đánh bại.
Tang Kiều nói với Phó Hành Chu: "Anh đừng yêu tôi được không?"
Thân thể không tốt, tính cách không tốt, tâm cũng không tốt......
Toàn thân trên dưới của cậu không có chỗ nào xứng đôi với người tốt như Phó Hành Chu cả.
Tang Kiều có khóc vài lần, hồi khoảng năm, sáu tuổi.
Lúc ấy còn quá nhỏ.
Không biết rằng khóc căn bản không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì, trong ký ức còn tồn tại chút ảo tưởng mong manh đến gần như trong suốt về cha mẹ.
Sau khi trưởng thành rồi, cũng không hề khóc nữa.
Nhưng bây giờ, cậu thật sự muốn khóc.
Nếu cậu có thể tốt hơn một chút.
Trên người không đầy rẫy những vết sẹo xấu xí, không bị dây thần kinh làm cho phát bệnh mỗi khi di chuyển......
Chỉ cần cậu tốt hơn một chút.
Tang Kiều cắn chặt răng, cố kìm nén nước mắt đang trào ra.
Cậu bướng bỉnh nói với Phó Hành Chu: "Chúng ta chỉ lên giường, anh đừng yêu tôi được không?"
Phó Hành Chu vẫn nói: "Không được, Kiều Kiều."
Móng tay của Tang Kiều từng chút một đâm vào lòng bàn tay.
Giống như chảy máu, mang đến một cơn đau âm ỉ không thể giải thích.
Buổi biểu diễn của dàn nhạc đang tiến vào phần cao trào, âm nhạc sôi nổi êm tai, tựa như khúc cuồng tưởng vô bờ.
Giọng nói Tang Kiều thậm chí còn mang theo vài phần khẩn cầu.
Cậu cực kỳ cực kỳ cẩn thận nói với Phó Hành Chu: "Chúng ta chỉ lên giường, ở trên giường anh đánh tôi mắng tôi, muốn làm gì tôi cũng được, chỉ là xin anh đừng yêu tôi có được không?"
Không khí trong nháy mắt trở nên quỷ dị trầm mặc.
Phó Hành Chu dường như cũng không nghe rõ lời nói của Tang Kiều, biểu tình cứng lại, sau một lúc lâu mới nói: "Em nói cái gì?"
Tang Kiều rất ít khi nhìn thấy Phó Hành Chu làm ra vẻ mặt như vậy, ngập ngừng mấy giây, giọng nói nhỏ đi vài phần: "Chúng ta chỉ lên giường, anh đánh tôi mắng tôi......"
"Tôi muốn là người yêu."
Trên mặt Phó Hành Chu rốt cuộc lộ ra vẻ bị chọc giận.
Hắn đột nhiên đứng lên, ghế ngồi bị đẩy lui ra phía sau, cọ xát trên mặt sàn bằng kính tạo ra âm thanh chói tai.
Sắc mặt khó coi của Phó Hành Chu thay đổi mấy lần, dường như rất cố gắng kiềm chế bản thân không tức giận với Tang Kiều.
Cuối cùng.
Hắn hít sâu một hơi.
Bước đến chỗ cậu.
Sau đó mở miệng: "Tang Kiều, em quá xem nhẹ chính mình, cũng quá xem nhẹ tôi rồi."
Phó Hành Chu cầm lấy chiếc áo khoác vắt trên lưng ghế, rời đi.
Đi qua bàn ăn dài kiểu Âu.
Khi lướt qua bên người Tang Kiều, hắn dừng lại, như cực kỳ miễn cưỡng để ngữ khí chậm một chút: "Tối nay tôi không về khu Ung Thủy, một mình em nhớ nghỉ ngơi sớm, sáng mai tài xế sẽ đưa em đến chỗ tổ tiết mục."
Người ngồi bên kia bàn bỏ đi không ngoảnh lại.
Dàn nhạc ồn ào cũng không biết đã dừng từ bao giờ.
Sự yên tĩnh bao trùm lấy không gian nơi nhà hàng đặt trước.
Tang Kiều không biết mình ngồi thế này được bao lâu rồi.
Thẳng cho đến khi cô lễ tân mặc sườn xám dẫm giày cao gót đi đễn chỗ cậu, dùng giọng chính gốc nhiệt tình hỏi Tang Kiều có muốn yêu cầu thêm rượu không.
Tang Kiều mới lắc đầu, đỡ bàn đứng lên, nói người kia là không cần, giờ cậu phải về nhà.
Cậu bước hai bước ra phía cửa, lại vội vàng quay lại, đứng yên cạnh bàn ăn.
Bó hoa hồng xanh mê hồn cùng hoa hồng đỏ rực rỡ còn ở đó.
Chắc do được vận chuyển cẩn thận.
Những bông hoa trông vẫn còn kiều nộn ướt át.
Tang Kiều nhìn chằm chằm vào bó hoa hồi lâu, mới bình tĩnh lại, xin lỗi lễ tân đang đứng cạnh cậu, nói: "Xin hỏi...... Mọi người có thể giúp tôi đem bó hoa này về nhà tôi được không? Tôi sẽ trả toàn bộ phí vận chuyển, gấp hai hay ba lần cũng được."
Lễ tân lịch sự đáp ứng yêu cầu của Tang Kiều, cũng nói với cậu rằng đây thuộc về trách nhiệm của nhà hàng.
Tang Kiều lúc này mới yên tâm gật đầu, theo thang máy nhà hàng ngắm cảnh một vòng.
Đêm đã khuya.
Trên đường phố Bắc thành thời điểm thu giao đông thỉnh thoảng có thể bắt gặp lá rụng, không nơi nương tựa, lúc dẫm lên nghe thấy tiếng vỡ vụn.
Không có nhiều người lắm.
Tang Kiều dễ dàng gọi được một chiếc taxi, báo địa chỉ nhà cũ của mình, nghĩ nghĩ lại nói tài xế: "Bác tài, bác lái chậm một chút, dọc một vòng theo sông đào được không ạ?"
Tài xế dường như cũng không vội về nhà, một bên chuyển hướng một bên trò chuyện với Tang Kiều: "Thế nào? Thanh niên cãi nhau với người yêu à? Làm gì có trở ngại nào mà vợ chồng son không vượt qua được chứ, tính cách trái ngược thì ở cùng nhau lâu tí là tốt ấy mà!"
Tang Kiều không trả lời.
Xe chạy bên đường sông đào, dọc theo những ngọn đèn dầu lóa mắt.
Tang Kiều ghé vào cửa sổ xe nhìn một lúc lâu, rốt cuộc nói: "Vẫn luôn khác biệt."
Tài xế vừa châm một điếu thuốc, làn khói lượn lờ trên cửa sổ: "Cậu nói gì cơ?"
Tang Kiều không nói nữa.
Xe dừng lại trước cổng tiểu khu xưa cũ.
Tang Kiều trả tiền xe, đi bộ trên lối đi gồ ghề lồi lõm của tiểu khu đến cửa phòng, leo lên tầng cao nhất trong ánh đèn lúc tắt lúc bật ở cầu thang.
Mở cửa.
Trong phòng bám đầy mùi bụi sau thời gian bị bỏ trống.