Nội thất bên trong máy bay tư nhân hoàn toàn khác so với máy bay chở khách thông thường.
Hơn nữa Tang Kiều cũng chưa ngồi máy bay tư nhân nào khác bao giờ.
Thế nên lúc cùng cả đoàn chậm rãi bước qua lối vào, thời điểm đến cửa cabin, vẫn còn vài phần cảm giác không chân thật.
Không gian cabin rất lớn, chia làm hai khoang.
Tấm thảm màu xám được trải trên sàn, bộ sôpha bằng da màu trắng gạo và bàn ăn để ở một bên.
Trên bàn có đầy đủ dao dĩa cùng đồ dùng bữa, và cả cốc nạm vàng được đánh bóng.
Hai vị tiếp viên hàng không vô cùng lễ phép theo sau Tang Kiều, dừng ở cửa khoang, tươi cười ngọt ngào: "Tang tiên sinh, đây là chuyến bay đầu tiên cho máy bay của ngài, chúng tôi rất vui khi được phục vụ. Xin cho phép tôi giới thiệu sơ qua với ngài về công năng của chiếc máy bay này."
Tang Kiều: "......"
Những thực tập sinh còn lại của lớp A cũng lên máy bay sau tiếp viên hàng không.
Vừa nghe thế.
Mọi người kinh ngạc: "Tang Kiều, cậu tiêu pha vậy! Chúng ta đi thành phố bên cạnh biểu diễn thôi, cậu không định ngồi máy bay với người khác cũng không cần trực tiếp mua luôn một cái chứ?!"
Tang Kiều: "......"
Tôi không phải.
Tôi không có.
Tôi không có tiền mà.
Một thực tập sinh khác vươn tay chạm vào tường máy bay: "Tang Kiều, tôi có thể liếm một cái không? Chắc tôi cả đời chỉ được ngồi đúng lần này thôi."
Thực tập sinh cuối cùng tiến vào ôm lấy ghế mát xa, ngửa đầu thở dài: "A! Là cái gì làm tôi tối nay phải thức chứ, à phải rồi, là năng lực của đồng tiền!"
Tang Kiều: "......"
Độ cong nụ cười của tiếp viên vẫn không chút thay đổi, khẽ cúi đầu hỏi Tang Kiều: "Máy bay ngài hoàn toàn thông qua kiểm tra giám sát an toàn, đã được chấp nhận cho các sân bay trong và ngoài nước."
"Khoang có trang bị khu vực nghỉ ngơi, khu vực giải trí cũng như khu vực ẩm thực. Bên trong khu nghỉ ngơi đã chuẩn bị cho ngài màn hình chiếu, giường nệm tròn. Khu giải trí cung cấp phục vụ KTV, còn khu ẩm thực chia làm hai phong cách Trung Quốc, Phương Tây, ngài có thể gọi cơm bất cứ lúc nào."
Tang Kiều: "......"
Thật xin lỗi.
Hóa ra cuộc sống sinh hoạt bình thường của nhà giàu mấy người là như thế này.
Tang Kiều lòng đầy hoang mang được tiếp viên hàng không dắt ngồi xuống ghế sôpha lớn trong khoang, nhìn thoáng qua thực tập sinh xung quanh, thật sự không tiện mở miệng hỏi cái máy bay này rốt cuộc là chuyện gì.
Còn đang do dự thì thấy một tiếp viên khác dáng người lay động bưng khay đi tới: "Tang tiên sinh, các vị tiên sinh, chuyến bay ngắn, mời mọi người dùng trái cây trước. Các vị muốn yêu cầu đồ uống gì?"
Dịch Sở cũng có mặt trên máy bay, giờ đang bắt chéo chân ngồi xuống bên cạnh Tang Kiều: "Cho tôi nước chanh, và một ly nho ép cho Tang tiên sinh."
Tang Kiều: "???"
Tang Kiều ngẩng mặt lên lắc đầu với tiếp viên hàng không: "Tôi không gọi nước nho, có Coca không?"
Tiếp viên hàng không mỉm cười: "Xin lỗi Tang tiên sinh, chuyến bay lần này tạm thời chưa chuẩn bị đồ uống có ga. Nếu ngài không thích nước nho ép, chúng tôi còn có táo, dâu tây, dưa hấu......"
Tang Kiều: "Thôi...... Vẫn là nước nho đi."
Kinh nghiệm ngồi máy bay tư nhân của Dịch Sở hiển nhiên thuần thục hơn Tang Kiều nhiều, đầu tiên là bảo các thực tập sinh lớp A ngồi xuống ghế sôpha, rồi mở đèn KTV lên.
Sau đó gọi tiếp viên hàng không đến, quen thuộc đặt món cho bữa tối.
Buổi trưa ăn cơm ở nhà ăn đều là đồ Trung Quốc, vì vậy Dịch Sở gọi bữa tối kiểu Tây.
Không sai không lệch.
Tất cả đều là món ăn yêu thích của Tang Kiều.
Sashimi cá ngừ đại dương tươi mềm cắt thành từng lát dày 1.8cm, được bày tinh xảo ra đĩa cùng chanh bạc hà.
Một con tôm hùm xanh mở ra phần lưng được bưng lên, thịt tôm trắng nõn, đặt ở trước mặt Tang Kiều.
Tiếp viên hàng không chuyển vị trí đầu tôm về phía Tang Kiều: "Tang tiên sinh, đây là con tôm hùm xanh ngon nhất trong số tôm hùm ở Michelin ba sao Bắc thành, mời ngài dùng tự nhiên, chúc mừng vì máy bay mới của ngài."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều nghẹn một ngụm nước trong cổ họng, suýt chút nữa thì sặc chết, sau hồi lâu mới gượng gạo: "Cùng, cùng vui, cùng vui."
Sashimi với rượu Sake.
Trên máy bay đã chuẩn bị ly nhỏ, rượu nồng độ không cao chậm rãi rót vào ly vàng.
Thực tập sinh ngồi bên cạnh Tang Kiều xoa vai cậu: "Người anh em, khó trách lần trước cậu bị hot search biến thành như vậy cũng không hoang mang, bối cảnh gia đình này của cậu, tham gia chương trình chắc là tới chơi chơi thôi đúng khôngi?"
Thực tập sinh đối diện nâng ly rượu: "Tóm lại là cảm ơn Tang Kiều, lần này chúng tôi đều ké chút ánh sáng của cậu, không chỉ được ngồi máy bay tốt như vậy, còn ăn một bữa no nê, ha ha ha! Tôi theo ý cậu hết!"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều không uống rượu.
Ngoài trừ trong những bữa tiệc thật sự không thể tránh phải uống một hai ly, bình thường cậu tuyệt đối không chủ động chạm vào một giọt.
Thật ra cũng không phải không thích uống, mà là bởi vì nếu cậu uống rượu sẽ xảy ra xung đột với thuốc, cơn đau quặn thắt có thể khiến cậu mấy đêm không ngủ nổi.
Vì thế Tang Kiều nhấp khóe miệng, nâng ly tượng trưng một chút, rồi đặt về chỗ cũ.
Chiếc ly nhỏ vừa mới để lên mặt bàn.
Giang Đồng ngồi bên cạnh liền a một tiếng, cười như không cười quay mặt đi: "Dư Dương, cậu thế này không phải là mặt nóng dán mông lạnh sao? Cậu một hơi cạn hết, cậu ta lại nâng ly cho có."
Nhưng mà thực tập sinh kia hiển nhiên không có ý muốn tiếp lời, khách khí nói: "Không sao, tôi bảo cậu ấy tùy ý mà, Giang Đồng, tôi tới tham gia thi đấu nghiêm túc, cậu không cần ở chỗ tôi châm ngòi đâu."
Giang Đồng: "......"
Giang Đồng vốn đã tức giận trên đường đến sân bay, lúc này lại bị chạm vào vảy ngược, cả người như sắp nổ tung vì cơn giận.
Hắn trực tiếp vươn tay đẩy đĩa sashimi trước mặt.
Sashimi rơi xuống đất, đĩa cũng lăn mấy vòng trên thảm, dừng lại ở mép khoang.
Tiếng cọ xát va chạm lập tức thu hút sự chú ý của hai tiếp viên hàng không đang chờ ở cửa.
Tiếp viên nhanh chóng hiểu ra sự việc, sắc mặt lạnh lùng đưa chứng nhận quản lý của mình cho Giang Đồng xem: "Tiên sinh, mặc dù đây là máy bay tư nhân. Nhưng nếu ngài có hành vi vi phạm quy định hàng không, hoặc tạo thành tổn hại đối với người khác, tôi có quyền báo cáo ngài với cấp trên, điều này có khả năng sẽ ảnh hưởng đến tư cách ngồi máy bay của ngài, mong ngài làm việc thận trọng."
Giang Đồng: "......"
Lần này.
Cho đến tận khi máy bay hạ cánh, Giang Đồng cũng không nói gì nữa.
Xe được bố trí sẵn trực tiếp đưa nhóm thực tập sinh về khách sạn đã đặt trước.
Vị trí khách sạn cách sân vận động tổ chức công diễn không xa.
Thời điểm Tang Kiều xuống xe bị Dịch Sở kéo lại, vì thế hai người đi ở cuối hàng.
Dịch Sở thay trang phục bình thường, đội mũ, một bên đi lên trước một bên cùng Tang Kiều nói chuyện: "Kinh hỉ không, bất ngờ không? Ngày hôm qua anh vẫn là người nghèo, ngày hôm nay anh liền ngồi máy bay mới."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều nhìn chiếc mũ như ngư dân của Dịch Sở, gật gật đầu: "Kinh ngạc kinh ngạc, hâm mộ chính mình luôn."
Dịch Sở kéo mũ xuống: "Cơm hộp trên máy bay đều là Phó Hành Chu sắp xếp để Michelin ba sao đưa đến, trước khi anh lên máy bay năm phút mới có."
Tang Kiều: "......"
Dịch Sở chậc một tiếng: "Đừng nói tôi không tình nghĩa anh em nha, đồ uống có ga trên máy bay cũng là chồng anh ném xuống đấy."
Tang Kiều: "......"
Dịch Sở tính toán cho Tang Kiều: "Anh biết máy bay này nhiêu tiền không?"
Tang Kiều đặc biệt thành thật lắc đầu.
Dịch Sở nói: "Vậy anh đừng biết thì hơn, tôi sợ nói ra làm anh hoảng!"
Tang Kiều: "......"
Bộ vui lắm hả.
Hai người một đường đi bộ về khách sạn.
Trên suốt quãng đường, Dịch Sở kể cho Tang Kiều nghe điểm tốt của Phó Hành Chu, 360 độ mạnh mẽ không góc chết.
Từ ngũ quan anh tuấn đến hàng to xài tốt.
Từ vai rộng eo thon đến sức bền dai dẳng.
Thời điểm đụng phải Phương Dư Châu ở cửa khách sạn.
Dịch Sở đang tận tình nói với Tang Kiều về cường độ tập thể hình thường ngày của Phó Hành Chu, nhất định có thể hold bảy lần một đêm.
Tang Kiều: "......"
Phương Dư Châu dường như đang đợi Tang Kiều, mới nhìn thấy cậu đã mỉm cười: "Kiều Kiều?"
Dịch Sở ngước mắt lên liền thấy đối tượng muốn đoạt người với mình, lấy tài liệu về Phó Hành Chu lại phải bỏ thêm một câu cho Tang Kiều: "Loại tiểu bạch kiểm giống như Phương Dư Châu chắc chắn không được đâu, khéo chỉ mười lăm giây thôi!"
Tang Kiều: "......"
Tạo nghiệt mà.
Tang Kiều xoa xoa mặt, biểu tình chết lặng nhìn về phía Phương Dư Châu: "Cậu có chuyện gì sao?"
Phương Dư Châu hình như có chút để ý Dịch Sở, nhưng cuối cùng vẫn không nói thẳng: "Tôi mời cậu uống trà sữa, cậu muốn uống vị gì?"
Trà sữa!?
Tang Kiều mắt sáng lên.
Còn chưa kịp mở miệng đã nghe Dịch Sở bên cạnh nói: "Ngày mai biểu diễn mà bây giờ còn định mời trà sữa, cậu là muốn Tang Kiều béo thành bộ dạng gì?"
Phương Dư Châu cong khóe miệng: "Dịch lão sư, ngài lo nhiều rồi, Tang Kiều và em đều là thể chất khó phát phì, sẽ không béo đâu."
Dịch Sở biểu tình muôn lời nhìn Tang Kiều một cái.
Tang Kiều: "......"
Người anh em.
Xin lỗi.
Tôi không sợ Dịch Sở.
Nhưng tôi sợ hắn báo cho Phó Hành Chu.
Tang Kiều buồn bã thở dài: "Thôi, vẫn là không uống vậy. Cậu có việc gì thì nói đi."
Phương Dư Châu ngừng vài giây, cũng không cưỡng cầu, rất bình thường nói: "Là chuyện CP của tôi và cậu bị lan truyền trên Weibo trước đó...... Thật xin lỗi, đêm hôm ấy tôi ở trong phòng huấn luyện, không đến chỗ dì quản lý ký túc xá lấy điện thoại, cho nên không biết chuyện."
Tang Kiều mắt tròn xoe, chân thành trấn an Phương Dư Châu: "À, không sao đâu, chủ yếu đều là mắng tôi thôi. Không mắng cậu, cậu không cần quá lo lắng."
Phương Dư Châu: "......"
Dịch Sở: "......"
Phương Dư Châu bị mấy câu của Tang Kiều làm sững sờ: "Kiều Kiều, ý tôi không phải như vậy...... Tôi muốn nói, fans của tôi ở trên mạng công kích cậu, tôi xin lỗi cậu, thật sự rất xin lỗi cậu."
Tang Kiều giờ mới phản ứng lại, vẫy vẫy tay: "A, không sao, tôi cũng không khó chịu vì mấy cái đấy! Fans cậu đều rất bảo vệ cậu, tốt mà."
Phương Dư Châu do dự hai giây, lại duỗi tay ra xoa xoa đầu Tang Kiều: "Tóm lại, về sau sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa đâu, tôi bảo vệ cậu."
Tang Kiều: "???"
Dịch Sở: "?????"
Đây là coi hắn như người chết hả?!
Dịch Sở lập tức ho mạnh một tiếng: "Phương Dư Châu, tôi còn đang đứng đây, cậu định nói gì với Tang Kiều?"
Phương Dư Châu tâm thái trầm ổn, không hề hoảng sợ, đút hai tay vào túi quần, cười cười: "Dịch lão sư vừa có năng lực vừa có nhan sắc, không cần bảo hộ, em đi huấn luyện trước, tối gặp Kiều Kiều sau."
Tang Kiều: "......"
Người này kỳ vậy.
Dịch Sở thấy Tang Kiều nhìn theo bóng lưng Phương Dư Châu, tận dụng mọi thứ làm hết phận sự bổ đao: "Tang Kiều, hãy nghĩ về chồng của anh đi, giàu có, đẹp trai, quyền lực, tiểu bạch kiểm như kia thì được gì chứ, đi thôi đi thôi, về phòng."
Tang Kiều: "......"
Về phòng vậy.
Về phòng liền tốt, không có Phương Dư Châu nghe mùi gay, cũng không có Dịch Sở ba mươi năm chuyên nghiệp thổi rắm cầu vồng.
An tĩnh.
Tang Kiều ngồi trong phòng chốc lát, lại trộm dùng điện thoại tra thử giá cả một chiếc máy bay tư nhân.
Sau đó.
Lại vào tài khoản mình đếm đếm.
Được đấy.
Giảm giá 20% là cậu có thể mua nửa cái cánh của máy bay.
Một chiếc hoàn chỉnh quả thực gần ngay trước mắt.
Tang Kiều bần cùng nằm hình chữ đại (大) ở trên giường.
Mới nhắm mắt chưa đến hai phút, điện thoại trong tay liền vang lên.
Tang Kiều nhìn thoáng qua người gọi.
Bắt máy.
Giọng nói Tang Trọng Đức truyền tới từ đầu bên kia điện thoại: "Tang Kiều, chuyện lần trước ta bảo cậu, cậu đã hỏi Phó tổng chưa?"
Biểu tình trên mặt Tang Kiều trầm tĩnh ngoài dự đoán: "Chưa."
Tang Trọng Đức không cao hứng: "Không phải bảo cậu làm trong vòng một tuần sao, gần ba tuần rồi mà cậu vẫn chưa hỏi? Chờ cho người khác kiếm tiền còn chúng ta lỗ tiền hả?"
Tang Kiều nằm thẳng người: "Tôi và ông, không phải chúng ta."
Tang Trọng Đức vỗ bàn, phát ra âm thanh trầm đục: "Ta là cha của cậu!"
Tang Kiều nhếch khóe miệng.
Tang Trọng Đức tức giận hít sâu hai hơi, như miễn cưỡng kìm lại tính khí: "Ngày hôm qua Phương Vi, bà mẹ sao chổi của cậu! Lại muốn trốn khỏi viện nhưng bị lưới điện chặn được, bên phía bệnh viện đang yêu cầu trả tiền kìa."
Tang Kiều bình tĩnh nói: "Vậy trả."
Tang Trọng Đức nở nụ cười: "Cho nên ba ba muốn con mau chóng đi nói với ông chủ Phó, giao miếng đất kia cho nhà chúng ta. Ba ba có tiền, mới có thể cho mẹ con trị liệu tiếp, quyền giám hộ của mẹ con nằm trong tay ba ba, vậy ba ba phải có trách nhiệm với bà ấy đúng không?"
Tang Kiều không nói gì.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Mặt nạ của Tang Trọng Đức không giữ được nữa: "Ta cho cậu thời gian ba ngày cuối cùng, nếu cậu vẫn không mở được miệng với Phó Hành Chu, chuyện của mẹ cậu, ta cũng không có biện pháp gì nữa!"
"Bản thân tôi cũng sống thành bộ dạng này rồi, nào còn quản được người khác."
Tang Kiều cười nhẹ, "Tang Trọng Đức, chờ sau khi ông được chôn cất, nói không chừng bà ấy lại tới tìm ông, ông có sợ không?"
Tang Trọng Đức: "......"
Không biết có phải vì bị giọng điệu Tang Kiều dọa hay không, rõ ràng đang ban ngày ban mặt, ánh mặt trời chói chang chiếu sáng.
Tang Trọng Đức lại thấy rùng mình, trực tiếp cúp máy.
Tiếng bíp vang lên.
Cá chép Tang Kiều ngồi dậy, yên tĩnh đứng bên cửa sổ trong chốc lát.
Quay người, đếm từng viên thuốc một rồi uống cùng nước ấm.
Nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mà ở căn phòng tổng thống khác.
Dịch Sở một bên chơi game, một bên gọi điện cho Phó Hành Chu.
Điện thoại kết nối.
Dịch Sở tạm dừng trò chơi, nghiêm túc báo cáo cho Phó Hành Chu: "Anh, anh yên tâm! Hôm nay trên máy bay chị dâu nhỏ ăn hết một con tôm hùm xanh, một bát cháo rau dưa, uống hai ly nước nho, ăn một quả chuối, với cả đi vệ sinh hai lần!"
Nay Phó Hành Chu xuất viện, giờ còn đang ở công ty, khẽ gật đầu: "Xe chờ cậu trở về, tìm Raven lấy chìa khóa."
Dịch Sở cảm động đến rơi nước mắt: "Vì anh, em khổ tâm cũng được!"
Phó Hành Chu: "......"
Ghét bỏ trong giọng nói của Phó Hành Chu giống như tràn ra đầu dây liên lạc: "Lăn."
Dịch Sở: "......"
Dịch Sở xa xa nhớ nhung chiếc xe thể thao sắp tới tay mình, lại nhớ ra chuyện gì: "Đúng rồi anh, còn chuyện này nữa, liên quan đến chị dâu nhỏ."
Phó Hành Chu: "Nói."
Dịch Sở trầm tư suy nghĩ trong chốc lát: "Em nghĩ lại, ài, em cũng không biết nói như thế nào...... Chỉ là em cảm thấy Tang Kiều, cách nghĩ của cậu ấy, bình thường với chúng ta, à không, là không giống như chúng ta lắm, anh có thấy vậy không?"
Phó Hành Chu đang ký tên bỗng ngừng bút trong tay: "Ý cậu là gì?"
Dịch Sở thay đổi tư thế: "Đây, em cho anh ví dụ. Hôm nay em và cậu ấy ở trước cửa khách sạn đụng phải thằng nhóc Phương Dư Châu kia, cậu ta xin lỗi Tang Kiều, về chuyện CP trên Weibo trước đó ấy."
Phó Hành Chu: "Sau đó?"
Dịch Sở nói: "Nếu là chúng ta khẳng định sẽ nghĩ cho mình trước tiên đúng không? Bản chất con người mà, phải chứ? Nhưng Tang Kiều rất kỳ lạ, cậu ấy nghĩ cho người khác trước, không riêng chuyện này đâu, em phát hiện về cơ bản cậu ấy luôn như vậy."
"Giống như cậu ấy đặc biệt không đáng giá nhắc tới, bản thân cũng không có vui buồn phẫn nộ gì đó."
"Chậc, anh đừng nói, em tự phân tích đều cảm thấy tính cách của cậu ấy có chút vấn đề!"
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Ngày đầu tiên vợ đi công tác, nhớ em ấy.
Phó Hành Chu: Xem danh sách tình địch một chút.
Phó Hành Chu: Bắt đầu ghi thù.
Phó Hành Chu: Raven, mang tôi 40 thanh đao lớn đến đây.
Raven:......
______
Ai xem Mây ke đầu không??
=))) đùa thôi mng cx k xem được 💀
Sắp được ba chục chương rồi 🥳
Bình thường một truyện chưa đến trăm chương tui đọc mất cùng lắm hai ngày là nhiều, giờ edit hai tháng mới được gần 1/3 truyện 😃.
Về chuyện uống thuốc trầm cảm không được uống rượu tui tra thử trên mạng rồi. Đúng là k được uống thật. Bia rượu kết hợp với thuốc trầm cảm có khi còn gây chết người nữa. Hic.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT