Dịch Sở chưa kịp nói hết câu, người ở đầu dây bên kia đã cúp máy.
Dịch Sở: "???"
Dịch Sở: "Anh? Anh họ?? Anh muốn trang bức sao, cho em đi cùng với??"
Dịch Sở: "Này?!!"
11 giờ rưỡi đêm.
Raven vừa mới nằm xuống giường, còn chưa kịp nhắm mắt, điện thoại đặt bên cạnh đầu giường đã vang lên lần nữa.
Vẫn là chuông báo đòi mạng dành riêng cho ông chủ.
Raven giật mình tỉnh dậy từ trong mộng, trái tim đáng thương nảy lên hai cái, đang nằm trên giường cũng phải ngồi thẳng tắp, cầm điện thoại: "Ông chủ, ngài chưa ngủ sao?"
Nếu như nói vừa nãy Phó Hành Chu gọi điện thoại còn có tâm trạng thoải mái.
Thì giờ phút này, qua giọng nói của ông chủ, tâm trạng thoải mái đã tan thành tro bụi, lạnh lẽo giống như có thể kết thành băng.
Phó Hành Chu nói: "Bây giờ anh lái xe tới bệnh viện đi."
Raven: "???"
Trợ lý đặc biệt đúng là cần có mặt 24/7.
Nhưng từ trước đến nay, ngoại trừ những dự án tăng vốn quan trọng ở nước ngoài và hạng mục hợp tác ra, ông chủ chưa bao giờ yêu cầu hắn tăng ca buổi tối.
Đột nhiên hôm nay lại như vậy.
Trong lòng Raven căng thẳng, suýt chút nữa tưởng Phó thị xảy ra vấn đề gì, ngừng lại vài giây mới ngập ngừng hỏi: "Ông chủ, có cần yêu cầu đội pháp lý đến không ạ?"
Phó Hành Chu cười nhạt một tiếng: "Không cần, lúc anh đến nhớ gọi cả Thiệu Minh theo."
Raven: "......"
Không thể trách Raven không nhớ ra, là do những người mà trợ lý đặc biệt phải quen biết hay xã giao thật sự quá nhiều——
Sau khi vắt hết óc suy nghĩ một lượt, mới nói: "Ông chủ, ngài muốn tìm đạo diễn chương trình Tang tiên sinh đang quay ạ?"
Phó Hành Chu lạnh như băng ừ một tiếng: "Bảo Thiệu Minh gọi trưởng kế hoạch tổ tiết mục tới đi, nếu lát nữa người không có mặt, phần còn lại của chương trình cũng không cần phải lên sóng nữa đâu.
Raven: "???"
Raven sợ ngây người: "Nhưng mà ông chủ, lần trước ngài vì Tang tiên sinh đã thay đạo diễn ban đầu đi, chương trình này đổi thành chúng ta tài trợ toàn bộ, phát sóng trên nền tảng thuộc Phó thị, ratings cùng phí quảng cáo đều vô cùng xuất sắc."
Phó Hành Chu: "Vậy thì sao?"
Raven: "??"
Thì ngừng phát sóng tiền sẽ bay theo gió chứ sao nữa?
Tuy nhiên trước khi Raven kịp hít sâu một hơi để chuẩn bị bắt đầu tận tình thuyết phục.
Phó Hành Chu đã nói: "Một khoản tiền nhỏ mà thôi, kiếm hay không kiếm có gì khác nhau sao?". Đọc tru𝓎ện tại ( 𝒯Ru𝘔𝒯R𝐔𝐘 E𝗡.V𝗡 )
Raven: "......"
Raven cảm thấy bản thân thật sự khó khăn.
Nhưng đồng thời cũng hiểu, với tài sản của Phó Hành Chu đúng là sẽ không để ý đến việc chương trình này có bị cắt sóng hay không.
Lĩnh vực Phó thị chủ yếu đầu tư chưa bao giờ là ngành giải trí, lúc trước thu mua nền tảng giải trí cũng chỉ do ngẫu nhiên.
Nếu xét theo báo cáo tài chính, thu nhập của Phó thị trong ngành giải trí cùng các lĩnh vực khác chẳng qua cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông.
Nhưng cái chương trình mà Phó Hành Chu chướng mắt này, sau khi tin tức Phó thị hoàn toàn bỏ vốn tài trợ được truyền ra, không biết đã có bao nhiêu công ty giải trí nhỏ vươn cành oliu tới để ôm đùi Phó Hành Chu đâu.
Đáng tiếc cái đùi này thật sự quá lạnh lẽo, không dễ ôm chút nào.
Raven đã xác định không thể lay chuyển ý kiến của Phó Hành Chu về chuyện này, rất lưu loát xác nhận sẽ ngay lập tức xuất phát.
Không biết do năng lực Raven quá cao, hay do đạo diễn Thiệu Minh cùng trưởng kế hoạch Lý Vũ đồng thời bị ông chủ lớn triệu tập nên quá mức hoảng loạn hay gì.
Tóm lại còn chưa đến thời gian tử vong muộn nhất.
Raven đã đưa hai người đứng trước mặt Phó Hành Chu.
Thiệu Minh vốn là đạo diễn chương trình tạp kỹ, sau khi trung niên thì định cư ở nước ngoài, lần này được Phó thị mời về làm đạo diễn cho Your Stage, cũng coi như tận tâm tận lực.
Mà Lý Vũ là thành viên đời đầu đoàn đội sáng tạo của nền tảng, 30 tuổi, hô mưa gọi gió trong giới sản xuất.
Lần trước thời điểm Phó Hành Chu tự mình giá lâm chương trình, Lý Vũ không có ở đó.
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Phó Hành Chu.
Lý Vũ biết năng lực của Phó Hành Chu, cũng nghe đồn rằng tính tình hắn cao ngạo, không thích nói chuyện với người khác.
Đặc biệt bây giờ nửa đêm, trợ lý Phó Hành Chu còn có thể mặc một thân tây trang giày da, mỉm cười tự mình tới đón anh ta cùng đạo diễn đến gặp Phó Hành Chu——
Cho dù nghĩ theo hướng nào thì đây cũng chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Lý Vũ thận trọng nhìn Phó Hành Chu trên giường bệnh, giọng điệu nịnh nọt nói: "Phó tổng, thân thể ngài không được khoẻ, có chuyện gì cần yêu cầu thì trực tiếp liên lạc tôi với Thiệu đạo qua điện thoại không phải tốt hơn sao? Làm phiền ngài lúc này còn phải tự mình......"
Phó Hành Chu hơi nhếch khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Ồ, anh là đang trách tôi muộn vậy rồi mà còn gọi anh đến à?"
Lý Vũ: "......"
Raven: "......"
Luận bàn về việc hiểu rõ tính cách, những người ở đây đều kém hơn trợ lý Phó tổng.
Mỗi lần Phó Hành Chu làm ra vẻ mặt này, Raven có thể chắc chắn rằng người gây chuyện sẽ chết rất thảm.
Ví dụ như Lý Vũ trước mặt.
Raven yên lặng lùi về phía sau một bước, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Còn chưa kịp nghĩ ra chuyện lần này rốt cuộc như thế nào, liền nghe thấy Phó Hành Chu nói: "Raven, di động anh có Wei...... Cái mà Dịch Sở thường xuyên dùng ấy, gọi là cái gì Wei?"
Raven đang nghĩ xem Wei Phó Hành Chu nói là Wei nào.
Lý Vũ đã giành nói trước: "Phó tổng, ý ngài là Weibo đúng không? Hiện tại người theo đuổi ngôi sao đều thích chơi Weibo."
Raven: "......"
Loại người tìm chết như thế này thực sự rất khó để ngăn lại.
Biểu tình trên mặt Phó Hành Chu càng cao thâm khó đoán, nhàn nhạt nói: "Xem ra anh rất quen thuộc nhỉ."
Lý Vũ không hiểu ý tứ Phó Hành Chu, thậm chí cho rằng mình đang vỗ mông ngựa, nhanh nhảu nói: "Phó tổng quá khen, đây là chuyên môn của chúng tôi. Toàn bộ thao tác, phương thức trong cách giới giải trí lăng xê chúng tôi đều rõ ràng!"
Phó Hành Chu nhìn Raven một cái: "Tải cho điện thoại tôi đi, để tôi nhìn xem."
Raven: "...... Được, ông chủ."
Trên màn hình điện thoại tối màu của Phó Hành Chu nhanh chóng xuất hiện một app icon vàng như nến, hoàn toàn khác biệt với các icon ứng dụng kinh tế tài chính, hàng hóa khác, hết sức không liên quan.
Thời niên thiếu khinh cuồng của Raven cũng từng dùng qua Weibo, rất mau đã đăng nhập số điện thoại giúp Phó Hành Chu, chuyển sang giao diện hot search.
Vừa mới lướt qua, liền sửng sốt một chút.
Bây giờ mới chỉ rạng sáng, nhưng top một hot search chói lọi lại treo tên bà chủ......
À không, tên của Tang tiên sinh.
#Tang Kiều cút khỏi Your Stage#
Tay Raven run run rẩy rẩy đưa điện thoại cho Phó Hành Chu trên giường bệnh: "Ông chủ......"
Raven một giây liền nuốt mấy lời chưa nói nốt vào bụng.
Bởi vì hắn thấy Phó Hành Chu đã nhấn vào cái hot search được đánh dấu bạo kia, cũng thấy Phó Hành Chu lướt dưới phần bình luận, đọc được những câu cực kỳ khó coi ấy.
[Nấm Tiểu _ Bánh Tart Trứng: #Tang Kiều đã chết chưa# lộ mặt được rồi chứ? Cọ nhiệt độ cọ đến vui vẻ rồi đúng không? Chúc sớm ngày bỏ mình ha #mỉm cười#]
[Châu Châu Tam Vạn Năm Xưa: Nếu leo lên người Trang Huy rồi thì cách xa anh nhà tôi ra chút có được không? Mặt dày ghê ấy, có thể đồng thời hầu hạ cả mấy người luôn cnm #mỉm cười#]
[Hỗn Thế Đại Ma Quỷ: Phục, Trang Huy xuất đạo lâu như thế vẫn luôn không dính tí scandal nào, tự nhiên khi không bị rác rưởi ăn vạ, ghê tởm chết mất.]
[Caprtp Trang Lover: Hôm nay Tang Kiều đã chết chưa? Nếu chưa chết ngày mai tôi lại hỏi lần nữa #rải hoa#]
Cái này.
Đừng nói Raven không dám nhìn sắc mặt Phó Hành Chu, ngay cả chính hắn cũng không xem nổi.
Trên mạng, người ta không cố kỵ gì cả, chỉ cần một cái bàn phím là có thể bất chấp đạo đức thẳng tiến không lùi.
Cuối năm nay Tang Kiều mới mười chín tuổi.
Raven thật sự không thể hiểu được, rốt cuộc là vì lý do gì, khiến cho một số cư dân mạng điên cuồng đến vậy.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh.
Không biết có phải áp suất quanh người Phó Hành Chu quá thấp hay không, trong lúc nhất thời ngay cả Lý Vũ mồm miệng to nhất cũng im lặng, càng miễn bàn Thiệu Minh đứng bên cạnh.
Raven sợ Phó Hành Chu nổi bão ngay tại chỗ, đang nghĩ xem nên tìm đường sống cho Lý Vũ như thế nào.
Liền nghe thấy "bộp" một tiếng.
Điện thoại vừa nãy còn nguyên vẹn trong tay Phó Hành Chu đã đập mạnh vào vách tường hồng nhạt, phần lưng in hình quả táo cũng bị vỡ thảm đến không nỡ nhìn.
Raven: "......"
Thôi, vẫn là đừng khuyên.
Hắn cũng sợ chết.
Tuy rằng Phó Hành Chu ném điện thoại, nhưng trên mặt không có biểu cảm tức giận, thậm chí sự lãnh đạm ngày thường cũng rút đi.
Hắn nhẹ nhàng liếc nhìn Lý Vũ một cái, ánh mắt giống như đang xem vật chết: "Nghe nói hôm nay mấy người bảo một thực tập sinh trên top hot search rời khỏi chương trình?"
Lý Vũ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hai chân run nửa ngày chưa thể đứng thẳng: "Ngài...... Ngài nói gì vậy, chúng tôi, chúng tôi sao lại bảo thực tập sinh rời khỏi chương trình chứ?"
Phó Hành Chu thu hồi tầm mắt: "Vậy à? Tôi còn nghe nói, thực tập sinh kia tên là Tang Kiều, hôm nay bị treo lên top hot search mắng tận sáu tiếng đồng hồ."
Lý Vũ: "......"
Lý Vũ không ngu ngốc, ngược lại rất khôn khéo.
Phó Hành Chu nói đến mức này, nếu anh ta còn không hiểu được thì cũng phí công mấy năm nay lăn lộn trong giới giải trí rồi.
Sao Lý Vũ còn chưa rõ chứ, tám phần là Tang Kiều cùng Phó tổng có quan hệ đặc biệt gì đó, hơn nữa nhất định là kiểu quan hệ không bình thường, mới khiến cho bây giờ đã nửa đêm mà Phó Hành Chu còn muốn vì cậu ta xuất đầu lộ diện.
Lý Vũ biết đãi ngộ của Tang Kiều từ lúc hot search nổ ra cho đến khi rời khỏi chương trình tối nay như thế nào.
Nhưng trong lòng rõ ràng thì cũng không thể nói ra ngoài.
Dù sao Tang Kiều là một thực tập sinh nhỏ tuổi thiếu kinh nghiệm, chỉ cần anh ta có thể đánh lừa Phó Hành Chu, làm vị đại lão này bớt giận——
Tám phần chắc cũng xong việc.
Lý Vũ run run rẩy rẩy tự đưa ra cho mình một logic miễn cưỡng có lý: "Là, là như thế này, Phó tổng...... Tang Kiều, Tang tiên sinh không có bị loại khỏi chương trình. Cậu ấy ưu tú như vậy, chúng tôi sao lại bắt cậu ấy rời khỏi chương trình chứ!"
Phó Hành Chu tựa hồ cảm thấy lý do thoái thác của Lý Vũ rất thú vị, khẽ nâng cằm, ý bảo anh ta tiếp tục.
Lý Vũ vội vàng nói: "Là, là Tang tiên sinh lo lắng bản thân ảnh hưởng chương trình, cho nên nói với chúng tôi cậu ấy tạm dừng không ghi hình một tập...... Phó tổng! Chúng tôi cũng cảm thấy như vậy không ổn, tôi sẽ đi mời Tang tiên sinh quay lại!"
Phó Hành Chu gật đầu: "Được."
Lý Vũ: "???"
Lý Vũ không dám tin, vẻ mặt kinh hỉ.
Như vậy liền cho qua?!
Quả nhiên kiểu ông chủ lớn giữ ghế lâu năm không hiểu biết thị trường, cũng không rõ các loại quy tắc.
Lý Vũ nhẹ nhàng thở ra, trong mắt bất giác hiện lên khinh miệt vui sướng.
Do đó bỏ qua ánh mắt châm nến của Raven.
Phó Hành Chu thong thả ung dung nói: "Anh tự mình đi mời Tang Kiều quay về chương trình, mang theo tâm ý tổ tiết mục, sau đó dập đầu ba cái xin lỗi em ấy."
Lý Vũ: "......"
Lý Vũ sửng sốt: "Phó tổng...... Dập đầu?"
Phó Hành Chu nhìn qua: "Ý anh là sao, Tang Kiều không xứng để anh dập đầu hả?"
Lý Vũ: "......"
Lý Vũ lúc này mới hiểu, chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Phó Hành Chu căn bản không dễ bị lừa gạt.
Thậm chí cũng không đi theo kịch bản thông thường.
Lý Vũ đã từng nghe qua tin tức trong vòng nhỏ, nói Phó Hành Chu có được vị trí như hiện giờ, thủ đoạn đương nhiên không bình thường, quan trọng qua lại với giang hồ.
Hiện tại xem ra, quả nhiên như vậy.
Nhưng mà cho Lý Vũ thêm mười vạn lá gan anh ta cũng không dám nói không ở thời điểm này, chỉ có thể căng da đầu đáp ứng: "Phó tổng ngài yên tâm, tôi sẽ làm vậy, nhất định khiến ngài và Tang tiên sinh hài lòng."
Phó Hành Chu cũng không nói bản thân có hài lòng hay không, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Lý Vũ một cái: "Anh cho rằng tôi không phải thương nhân à?"
Lý Vũ: "......"
Một cái liếc mắt kia tựa như xẻo vào thịt Lý Vũ, làm trong lòng anh ta lộp bộp một chút.
Phó Hành Chu khẽ nhướng mày: "Không biết anh có nhớ rõ không, mỗi một thực tập sinh đều ký hợp đồng với tổ kế hoạch của chương trình mấy người."
Lý Vũ: "......"
Lý Vũ đương nhiên nhớ rõ.
Nội dung hợp đồng giống nhau.
Mỗi một bản anh ta đều ký.
Hợp đồng của Tang Kiều trong đông đảo các thực tập sinh từ công ty có bối cảnh, có nổi danh cũng không thu hút.
Lúc ấy Lý Vũ không cần nhìn kỹ đã ký tên.
"Vừa vặn, hợp đồng em ấy đang để chỗ tôi."
Phó Hành Chu gõ nhẹ mặt bàn, "Raven, điều bốn mươi bảy, đọc cho anh ta nghe đi."
Ánh mắt Raven nhìn Lý Vũ giống như nhìn người chết: "Điều bốn mươi bảy, thực tập sinh trong quá trình ghi hình, nếu như gặp phải thương tổn, bao gồm thương tổn cơ thể ngoài ý muốn, thương tổn qua hành vi lời nói, thương tổn liên quan đến chương trình......"
"Mà tổ tiết mục không thể kịp thời xử lý thỏa đáng, thực tập sinh có quyền yêu cầu người phụ trách kế hoạch phí bồi thường tổn thương về tinh thần không dưới một nghìn vạn và không quá ba nghìn vạn."
Raven đóng lại hợp đồng, gật đầu với Lý Vũ: "Lý tiên sinh, cụ thể việc bồi thường sẽ do đội pháp lý của Phó thị nói tiếp với ngài vào ngày mai, chúng tôi vì ngài phục vụ tận cửa."
Lý Vũ: "......"
Trước mắt Lý Vũ như tối sầm lại, còn chưa kịp phản ứng.
Liền nghe thấy Raven nói với Phó Hành Chu: "Ông chủ, tiền này trực tiếp chuyển vào tài khoản của Tang tiên sinh sao?"
Phó Hành Chu: "Không được, nếu trực tiếp chuyển khoản số tiền này, em ấy sẽ nghĩ nhiều mất."
Raven: "???"
Phó Hành Chu nghĩ nghĩ: "Anh đi đặt máy bay tư nhân đi, chủ sở hữu điền tên Tang Kiều, về sau em ấy ra ngoài chơi cũng thuận tiện hơn."
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Hôm nay đưa máy bay, ngày mai đưa gì bây giờ?
Phó Hành Chu: Tình yêu thật khiến người ta buồn rầu mà.
Phó Hành Chu: Hôm nay vợ có yêu tôi không?
______
Chán quá năm nay tui học ca chiều cho nên lịch liếc thời gian biểu các thứ cứ bị đảo lộn hết lên làm tui không quen í, toàn phí thời gian buổi sáng thôi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT