Nếu Bắc thành mưa vào mùa thu thì thường sẽ không tạnh nhanh, chỉ có lạnh và cóng, thời tiết u ám kinh khủng.
Người trên đường vội vã cầm ô đi qua, những chiếc xe cứ chạy qua làm bắn nước xuống mặt đường.
Tang Kiều mặt xám mày tro ngồi xổm dưới mái hiên ở ven đường, kéo mũ choàng của áo gió lên, thành thành thật thật ngồi tại chỗ chờ Phó Hành Chu đến đón cậu về nhà.
Tuy rằng mái hiên có thể chắn một ít nước mưa, nhưng khó tránh khỏi mấy giọt cá lọt lưới theo mái trượt xuống, nhỏ giọt lạnh lẽo trên đỉnh đầu Tang Kiều.
Từ sáng đến giờ Tang Kiều mới chỉ ăn một quả táo trong bệnh viện tâm thần, bây giờ bị đông lạnh run lập cập.
Ais, lạnh quá.
Sớm biết thế này đáng lẽ phải ở bệnh viện tâm thần cọ cơm trưa mới phải.
Tang Kiều đợi mười phút lại mười phút, nhưng cũng không nghĩ sẽ giục Phó Hành Chu.
Xét cho cùng thì Phó tổng là người bận rộn, Bắc thành lại lớn như vậy, có thể bớt thời gian đến đón cậu đã khiến Tang Kiều cực kỳ cảm động rồi.
Tang Kiều hắt xì một cái, lấy điện thoại ra xem giờ, lại giống như thợ xây ôm quần áo dựa vào tường, cúi đầu chơi game trên điện thoại.
Trò chơi này có phần rút thẻ, muốn rút thì cần tiền.
Hai ngày trước Tang Kiều nạp hai trăm tệ, kết quả một thẻ SSR cũng không rút được.
Nhưng mà dạo gần đây kinh tế của Tang Kiều có dư dả hơn một chút, cậu một bên lạnh run trong mưa một bên tự thuyết phục bản thân hai phút, run run rẩy rẩy lại nạp vào trò chơi thêm hai trăm.
Vừa mới nạp xong, còn chưa kịp rút.
Một chiếc ô màu đen che đầu Tang Kiều.
Nước mưa đang lăn xuống từ mái hiên cũng bị ô chắn lại.
Tang Kiều sửng sốt một chút, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Ô rất lớn, màu đen dày dặn mà rộng.
Khi che trên đầu, có loại cảm giác an toàn giống như có thể chắn cả bầu trời.
Phó Hành Chu một tay cầm ô đứng bên cạnh cậu, một thân áo khoác cùng ô đều một màu đen tuyền, thân hình cao gầy mà đĩnh bạt, có thể chắn đi gió thổi tới.
Tang Kiều lập tức cất điện thoại vào túi, dựa vào tường đứng dậy: "Phó tổng, anh tới nhanh vậy?"
Phó Hành Chu nghiêng ô sang chỗ Tang Kiều một chút, đáy mắt có chút không tán đồng: "Em gọi tôi là gì?"
Tang Kiều: "???"
Tang Kiều trời sinh không biết xấu hổ, lúc không cần giả đáng thương thì sẽ không kêu chồng.
Cậu đảo mắt, cười hì hì đứng bên người nọ: "Phó Hành Chu, anh hôm nay không vội sao? Cảm ơn anh cứu mạng cẩu của tôi nha."
Thực chất Phó Hành Chu hôm nay rất bận, hắn từ chối ít nhất ba lời mời để ở nhà chờ Tang Kiều.
Kết quả chờ mãi chờ mãi, Tang Kiều cũng không có về nhà.
Lúc này Phó Hành Chu mới gọi điện thoại.
Kết quả liền phát hiện Tang Kiều đem chính mình biến thành bộ dạng đáng thương hề hề như này.
Hơn nữa, ngay cả một tiếng chồng cũng không thèm gọi.
Phó Hành Chu trầm mặt, cởi áo ra khoác lên người Tang Kiều, quay người: "Lên xe."
Tang Kiều: "......"
Cậu tích cực lôi kéo làm quen như vậy, người này thật là lạnh nhạt mà.
Chắc đây là bá khí của người giàu.
Tang Kiều nhanh chóng phân tích xong, rất tự hiểu lấy bản thân sờ sờ mũi, ngoan ngoãn đi theo Phó Hành Chu lên xe.
Chiếc xe Phó Hành Chu lái đến khác hoàn toàn với chiếc Maserati cuồng dã trước đây.
Bên đường chính là một chiếc Maybach Sedan, màu đen thuần, kiểu xe khá nội liễm.
Tang Kiều ướt dầm dề từ ô của Phó Hành Chu chui vào ghế phụ, lại nhìn sang Phó Hành Chu đang lên xe phía bên kia.
Hít hít mũi, đang muốn hỏi một chút xem Phó Hành Chu có thể bật điều hòa trong xe không.
Chưa đợi Tang Kiều mở miệng, điều hòa trên xe đã bật.
Tang Kiều: "......"
Rất ấm áp, không quá lạnh cũng không quá nóng.
Tiếng động cơ trong mưa khá nhỏ.
Tang Kiều cởi áo khoác của Phó Hành Chu xuống, tỉ mỉ gấp lại cho hắn, trông còn đẹp hơn nhân viên tiệm giặt khô làm.
Sau đó thật cẩn thận ngắm nhìn Phó Hành Chu đang lái xe, rón ra rón rén đem áo khoác của hắn đẩy sang.
Mới đẩy được một nửa.
Giọng nói lãnh đạm của Phó Hành Chu liền vang lên: "Mặc vào."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều không quá vui, có chút ngại nóng, nhấp miệng nói: "Không có việc gì, điều hòa cũng bật rồi."
Phó Hành Chu đánh lái: "Đừng bắt tôi nói lần thứ hai."
Tang Kiều: "...... Ò."
Người có tiền quả nhiên đều thật hung dữ.
Tang Kiều mặc lại áo khoác.
Phó Hành Chu nhìn thoáng qua đai an toàn trên người Tang Kiều, lúc này mới thu hồi tầm mắt, thay đổi đề tài: "Sao lại tới đây?"
Nơi này là vành đai số bốn phía bắc, nhà mới của hai người, không, nói chính xác hơn là biệt thự mà Tang Kiều đang ở cách nơi này nửa cái Bắc thành.
Tang Kiều đương nhiên sẽ không nói cho Phó Hành Chu biết cậu tới để lấy thuốc, nhanh miệng nói: "Đi cùng một người bạn khác tới thôi, hắn có đồ muốn mua."
Phó Hành Chu nói: "Bạn nào?"
Tang Kiều bịa chuyện: "Một thực tập sinh trong chương trình thôi, anh không biết đâu."
Phó Hành Chu mở cần gạt nước: "Ồ? Tên cậu ta là gì."
Tang Kiều: "......"
Hôm nay công ty của Phó Hành Chu bị thua lỗ gì sao? Hay là gặp xui xẻo hả trời?
Nếu vậy thì thật tệ.
Tang Kiều nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ được cái tên nào đáng tin cậy, đành phải lôi bạn cùng phòng nằm không trúng đạn ra: "Là Tưởng Khai, chính là Tưởng trong chữ thảo kia, mở cửa đại cát Khai!"
Phó Hành Chu sớm đã kiểm tra bạn cùng phòng của Tang Kiều không chút kẽ hở, thậm chí việc ông của Tưởng Khai mài dao làm bếp cũng đều rõ ràng, nghe vậy miễn cưỡng bỏ qua, không hỏi đến nữa.
Tang Kiều ngay lập tức lấy điện thoại để khớp khẩu cung với Tưởng Khai, nhanh chóng ấn vào giao diện trò chuyện.
[Mộc Hữu Kiều: Có ở đây không có ở đây không có ở đây không!]
[Tưởng Tưởng Tưởng Khai:? Sao!]
[Mộc Hữu Kiều: Nếu tí nữa có người hỏi hôm nay cậu đi đâu làm gì! Thì cậu nhớ bảo là buổi sáng cậu đi với tôi, đi đường vành đai số bốn phía bắc! Hiểu rồi chứ?!]
[Mộc Hữu Kiều: Xong việc giúp cậu nạp tiền game nha! # đầu chó vỗ tay #]
[Tưởng Tưởng Tưởng Khai: ojbk (được rồi), chốt! Ai kiểm tra cậu thế? Ngày nghỉ mà còn muốn kiểm tra. # xin cơm.jpg#]
Tang Kiều cũng rất khổ sở, cúi đầu gõ chữ.
[Mộc Hữu Kiều: Đúng vậy, là ba ba tôi.]
[Tưởng Tưởng Tưởng Khai:......]
Tưởng Khai trầm mặc trong chốc lát, sau đó quay trở lại.
[Tưởng Tưởng Tưởng Khai: Thay tôi chào hỏi bác trai có tiền với, bác trai có tiền còn thiếu con nuôi không? # nhón chân mong chờ #]
[Mộc Hữu Kiều:???]
Tang Kiều còn chưa cùng Tưởng Khai battle xong.
Phó Hành Chu ngồi bên cạnh đã nhìn sang: "Trên xe đừng xem di động, không tốt cho mắt."
Tang Kiều chỉ có thể nhanh tay nhắn nốt hai câu, sau đó nhét điện thoại vào túi, hai tay đoan đoan chính chính đặt ở đầu gối, y hệt bộ dạng một đứa con nít đang chờ thầy cô phát táo.
Ánh mắt Phó Hành Chu lưu lại trên những đốt ngón tay mảnh mai của Tang Kiều trong chốc lát, giọng nói trầm thấp mở miệng hỏi: "Lúc nãy em bảo muốn mua quần áo?"
Tang Kiều bây giờ mới nhớ đến chuyện cái áo sơmi của Trang Huy, vỗ vào đầu: "Đúng đúng đúng! Là một cái tên tiếng anh cực kỳ dài, rất khó phát âm."
Phó Hành Chu dừng xe ven đường, xoay người: "Cho tôi xem."
Tang Kiều một lần nữa lấy điện thoại ra, mở ghi chú, cho Phó Hành Chu xem nhãn hiệu kia, lại miêu tả kiểu dáng quần áo, còn đặc biệt nhấn mạnh một câu: "Tôi muốn mua size XL được không!"
Nhãn hiệu này thực ra Phó Hành Chu khá quen thuộc.
Đầu năm nay tới Bắc thành làm đại tú, địa điểm tổ chức và tài trợ đều là bên Phó thị cấp.
Nhưng với thân hình của Tang Kiều, tuyệt đối không mặc được quần áo size XL.
Quần áo bình thường cùng đồ ngủ Tang Kiều mặc đi thi đấu đều do Phó Hành Chu một tay đặt mua, không chỉ có số đo trên áo, ngay cả vòng eo cùng ống quần đều được may riêng rõ ràng.
Phó Hành Chu bất giác nhíu mày: "Quần áo size XL, em muốn mua cho ai?"
Tang Kiều lý trí cố gắng mạnh mẽ, ưỡn ngực nói với Phó Hành Chu: "Tôi chỉ muốn mặc lớn hơn hai cỡ thôi, boy......boy fired!"
Phó Hành Chu: "......"
Phó Hành Chu im lặng hai giây, giúp Tang Kiều sửa thành tiếng trung: "Phong cách bạn trai?"
Tang Kiều cũng không cảm thấy chính mình không văn hóa thì có cái gì đáng xấu hổ, sảng khoái lộ ra gương mặt tươi cười: "Ừm ừm ừm. Tôi cảm thấy khổng tước lam siêu cấp hợp với mình, chỉ là tôi tới xem cửa hàng của thương hiệu này, trong đấy cũng không có. Phó Hành Chu, anh biết chỗ nào có thể mua được không?"
Có một số thương hiệu đúng là sẽ không bày hết toàn bộ quần áo ra, khách đến cần phải tiêu tiền đến một mức độ mới có thể được hướng dẫn mua sắm những mặt hàng không được bày bán công khai.
Phó Hành Chu nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Tang Kiều, lại di di tầm mắt xuống dưới, dừng lại tại khóe môi có chút tái nhợt của cậu.
Đó là một đôi môi cực kỳ mê người.
Lúc chủ nhân sinh bệnh phát sốt, đôi môi khi ấy ánh màu diễm lệ mà khô ráp.
Sờ vào vẫn thấy mềm mại.
Ngày hôm nay trời đầy mây và mưa như trút nước.
Tang Kiều căn bản không chú ý tới đáy mắt Phó Hành Chu chợt lóe qua ám sắc, thậm chí còn chủ động vươn tay nhẹ nhàng kéo cổ tay áo của hắn, vừa thỏa hiệp vừa ủy khuất nói: "Vậy, nếu như cái áo kia đặc biệt đắt tiền, anh có thể trừ vào tiền tiêu vặt của tôi."
Phó Hành Chu: "......"
Phó Hành Chu hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn xuống vị trí giữa hai chân mình dưới tay lái.
May mắn tây trang khá rộng, từ bên ngoài nhìn vào không thấy dấu vết gì.
Chỉ là trướng đến phát đau.
Giọng của Phó Hành Chu hơi khàn: "Không cần."
Tang Kiều: "A?"
Sắc mặt Phó Hành Chu một mảnh sâu thẳm, lái Maybach từ bên đường đi ra ngoài: "Không cần mua, chi nhánh nhãn hiệu này ở Bắc thành buổi tối sẽ gửi tặng trọn bộ sản phẩm mới lại đây. Nếu em thích thì cứ mặc."
Tang Kiều: "???"
Tang Kiều ngây ngốc.
Cậu chỉ muốn một cái áo để đền bù cho Trang Huy, chứ căn bản không muốn mặc cái gì mà bbq, nhầm, phong cách bạn trai.
Nếu Phó Hành Chu thật sự để nhãn hiệu mang đến một đống quần áo size XL, mỗi cái đều lớn hơn hai cỡ so với quần áo thường ngày của cậu, thế cậu mặc kiểu gì trời!
Tang Kiều mặt ủ mày ê.
Rối rắm nửa ngày, lại duỗi tay chọc vào người Phó Hành Chu một chút, ngữ khí siêu cấp mềm mại nói: "Chồng, trừ cái áo sơ mi kia, mấy cái còn lại, bảo cửa hàng bớt số đo lại nha?"
Phó Hành Chu bị một câu chồng của Tang Kiều kêu đến thiếu chút nữa chạy xe ra khỏi vành đai xanh.
Quẹo cua vừa vặn gặp đèn đỏ.
Yết hầu của Phó Hành Chu giật giật, trầm giọng nói: "Được, tôi bảo bọn họ mỗi số đo đều đưa một bộ."
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Là ai, ai mua đồ đôi cho vợ mình và tình địch?
Phó Hành Chu: Là tôi.
Phó Hành Chu: Tôi thực sự ngu ngốc, thực sự.
Kiều Kiều: Hôm nay cũng vì Phó tổng tặng hoa. [giao hàng]
______
Phó tổng ngoan ngoãn từ chối các cuộc hẹn khác để ngồi ở nhà, chờ Kiều Kiều của hắn về.
Nghĩ như nào cũng thấy quá mức đáng yêu! Phạm quy rồiiiii.
À, mng ơi. Cái hòm thư nhỏ í, tui sẽ up thông tin bên đấy nên mng rảnh thì có thể qua bển check thông báo nhá (lịch đăng chương hoặc mấy cái cần hỏi ý kiến về truyện bla bla).
Không biết làm nnao để mỗi khi cập nhật bên đấy mng nhận được noti nhỉ 🥲. Không thì mỗi khi upd hòm thư tui lại phải nhắc mng ở hội thoại thì nó hơi cồng kềnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT