Tuấn Lãng ở trong bệnh viện với Cố Thuần Nhã cả đêm, sáng hôm sau anh mới nhận được tin Doãn Thị sắp phá sản.

Tuấn Lãng cười lạnh gọi cho Trì Soái..
“Tôi không thích mập mờ doạ nạt như vậy, cho họ phá sản luôn đi.

Tung hết chứng cứ Doãn Thị rửa tiền, làm ăn phi pháp ra ngoài.

Liên hệ với luật sư Tô nhận vụ này..”
Tại Doãn Thị, Doãn Thế Cường đang đau đầu nhìn giá cổ phiếu liên tục giảm mạnh.

Trong lúc chưa tìm được biện pháp, những việc ông ta làm trong bóng tối lại bị lộ tẩy.

Doãn Thế Cường thầm nghĩ, đây mới là cách làm của Tuấn Lãng, vậy đoạn video đêm qua rốt cuộc là ai làm.
Cố Thuần Nhã nằm viện một đêm, sáng hôm sau Tuấn Lãng đồng ý cho cô xuất viện, nhưng cô phải đồng ý nghỉ ở nhà tịnh dưỡng một tuần.

Chưa kịp chán nản thì nhớ ra Uông Đông..
“Tuấn Lãng, anh nhớ cám ơn Uông Đông nhé, cậu ấy đã cứu em khỏi nguy hiểm, còn đưa em đến viện nữa..”
Tuấn Lãng không hài lòng, véo mũi cô một cái..
“Cho em nói lại đấy, anh mới là người lái xe vượt đèn đỏ đưa em đến viện đây này.

Vậy mà em không định cám ơn anh sao..”
Cố Thuần Nhã thầm thở dài, trước đó ai nói yêu người nhiều tuổi hơn thì trưởng thành vậy.

Nhìn anh có chỗ nào trưởng thành không, lòng dạ anh còn nhỏ hơn cả lỗ chân lông trên mặt cô nữa..
“Sao anh còn bắt em cám ơn anh nữa, anh là người đàn ông của đời em mà, quan trọng gì câu nói cám ơn đâu..”
Trong lòng Tuấn Lãng ngọt lịm, chỉ với một câu nói nhẹ nhàng của cô mà anh cười cả một ngày trời.

Trì Soái thấy anh cười ngờ nghệch cả ngày không nhịn được đập anh một cái.
“Trước khi ra khỏi nhà cậu quên uống thuốc à.

Cười như thằng điên vậy..”
“Cậu thì hiểu cái gì..”
Tu Kiệt làm việc rất hiệu quả, Doãn Thị đã tuyên bố phá sản, Doãn Thế Cường bị bắt vì tội làm ăn phi pháp.

Doãn Tư Tư không còn mặt mũi gì ở lại trong nước nữa, cô ta đã trốn ra nước ngoài.

Không ai biết cô ta đi bao giờ, cũng không ai biết cô ta đi đâu, mọi người chỉ biết từ đó không còn thấy cô ta xuất hiện nữa..

Người nhà họ Doãn duy nhất được coi là yên ổn nhất, chính là Uông Đông.

Ngày Doãn Thế Cường bị bắt, ông ta cầu xin anh gặp mặt, nhưng anh kiên quyết nói không.

Mãi đến ba ngày sau, Uông Đông mới xuất hiện ở đồn cảnh sát.
Doãn Thế Cường tay thì bị còng, bên cạnh còn có cảnh sát giám sát, vừa nhìn thấy con trai, hai mắt ông ta đỏ hoe..
“Thế Đông, bố xin con, hãy cứu lấy Doãn Thị..”
Uông Đông nhếch mép..
“Đề nghị ông gọi đúng tên, tôi tên là Uông Đông.

Tôi chỉ có mẹ, không có bố..”
Từ trước đến nay Uông Đông chưa từng nhận ông, tất cả là do ông ta ép buộc anh ở bên cạnh mình.

Năm đó ông ta đã có vợ nhưng vẫn cặp kè với Uông Hương, mẹ của Uông Đông.

Đến khi Uông Đông ra đời thì bị vợ cả của Doãn Thế Cường phát hiện, lập tức đuổi bọn họ đi khỏi thành phố A.

Hai mẹ con họ phải mưu sinh khắp nơi, đến khi Uông Đông học cấp ba mới dám quay lại.
Khi đó Doãn Thế Cường không có con trai, ông ta mới nhớ tới người con trai ngày đó bị mình đuổi đi.

Lại phát hiện hai mẹ con họ đã quay lại thành phố A, liền dùng mọi cách, uy hiếp có, dụ dỗ có, mục đích chỉ muốn Uông Đông quay về nhà họ Doãn kế thừa gia nghiệp.
Nhưng ông ta không hề biết rằng, người ban đầu huỷ hoại Doãn Thị lại chính là cậu con trai cưng này của ông.

Người tung đoạn video của Doãn Tư Tư hôm đó chính là Uông Đông.
“Doãn Thế Cường, hôm nay tôi tới đây chỉ có một mục đích duy nhất, đó là thông báo cho ông biết, Doãn Thị của ông đã đổi tên thành Uông Thị.

Cũng cám ơn số tiền những ngày nay ông chuyển cho tôi.

Cũng may vừa đủ mua lại bộ máy Doãn Thị của ông..”
Uông Đông biết làm như vậy là bỉ ổi, nhưng anh chỉ muốn lấy lại mọi thứ ngày xưa vốn thuộc về anh và mẹ mình mà thôi....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play