Gần đây, Tu Kiệt luôn xảy ra những trường hợp kì lạ.

Hết hợp đồng có vấn đề lại đến kế hoạch xảy ra sai sót.

Tuấn Lãng không cho rằng đây là trùng hợp, nhưng điều tra mãi vẫn không tìm thấy manh mối.
Trì Soái mệt mỏi ném tài liệu lên bàn làm việc, Tuấn Lãng cầm lên đọc, vẫn như những lần trước, không có kết quả..
“Tuấn Lãng, chúng ta điều tra lâu như vậy rồi cũng không tìm thấy vấn đề gì.

Nếu thật sự chỉ là trùng hợp thì sao..”
Tuấn Lãng lắc đầu..
“Trì thiếu à, không đơn giản vậy đâu.

Cậu không thấy gần đây Doãn Thị lên như diều gặp gió sao.

Tôi khẳng định trong tập đoàn chúng ta có gián điệp làm quỷ hút máu.

Người này cũng giỏi lắm, ẩn thân lâu như vậy không thấy xuất hiện..”
Lại nói đến Doãn Thị, tranh thủ những sơ hở của Tu Kiệt, hàng loạt hợp đồng ngon ăn đều về tay bọn họ, Doãn Thế Cường rất tự tin mà cho rằng, ngày lật đổ Tuấn Lãng không còn xa.

Bộ ba Tuấn Lãng, Trì Soái, Giang Dĩnh, mỗi người giỏi một lĩnh vực.

Trì Soái thông thạo máy tính, Giang Dĩnh giỏi marketing, còn Tuấn Lãng lại là ông trùm kinh doanh.

Khi bọn họ kết hợp lại với nhau, tập đoàn nào cũng phải rè chừng.

Vậy mà Doãn Thị ngang nhiên dám hớt tay trên của họ, nếu không phải có gián điệp thì còn là cái gì.
Ba người đang họp bàn kế sách trong phòng thì Trì Soái bất ngờ kêu lên..
“Không ổn rồi không ổn rồi..”
Giang Dĩnh giật mình đánh anh một cái..
“Chuyện gì mà anh giật đùng đùng như thế.

Nói rõ xem nào..”
“Hệ thống máy tính bị hack rồi, tất cả dữ liệu của tập đoàn có khả năng sẽ bị tuồn ra ngoài..”
Tuấn Lãng đau đầu bóp trán.
“Bao lâu?”
“Cái gì bao lâu?”
“Tôi hỏi cậu cần bao lâu để khắc phục..”
Trì Soái bị giọng nói nghiêm túc của anh doạ sợ, anh khẽ nuốt nước bọt đáp lại..
“Ba tiếng..”
Tuấn Lãng nhíu mày..
“Quá lâu, tôi cho cậu 30 phút.

Đúng 30 phút sau tôi muốn nghe kết quả tốt nhất..”

Trì Soái nghiến răng nghiến lợi, tên ác ôn này, cậu có biết phân biệt thời gian không hả.

30 phút và ba tiếng chênh lệch thế nào cậu không biết sao..

“Cậu còn 29 phút..”
Trì Soái hít sâu một hơi kiềm chế lại, được, cậu là chủ tịch, tôi nhịn.

Kiều Nam thương cảm cho số phận của Trì Soái, mang máy tính ngồi xuống cạnh anh..
“Giám đốc Trì, để tôi giúp anh..”
Trì Soái cảm động không thôi..
“Vẫn là trợ lý Kiều tốt với tôi nhất..”
Nhờ sự hợp lực giữa Trì Soái và Kiều Nam, đúng ba mươi phút sau, vấn đề đã được giải quyết.

Tuấn Lãng cười lạnh..
“Lão già Doãn Thế Cường đó đúng là tự tìm đường chết.

Trì Soái, cậu điều tra giúp tôi tài liệu hắn làm ăn phi pháp.

Nếu hắn ta không muốn sống thì tôi sẽ cho hắn toại nguyện..”
Trì Soái hiểu ý, việc này thì đơn giản.

Doãn Thị làm ăn không trong sạch, còn quá lộ liễu, muốn ra tay tìm chứng cứ dễ như trở bàn tay.

Chẳng qua trước giờ họ vẫn an phận nên Tu Kiệt vẫn để yên.

Bây giờ bên đó đã rút dây thì bên mình cũng phải hành động thôi.
Khi mọi người trong phòng vừa hết căng thẳng thì cánh cửa mở ra, một cái đầu nho nhỏ thò vào.

Cố Thuần Nhã vẫy tay chào..
“Hình như em làm phiền mọi người à.

Các anh cứ họp tiếp đi, em vào phòng nghỉ trước..”
Tuấn Lãnh vừa thấy cô thì khuôn mặt liền nở một nụ cười tươi, anh kéo cô ngồi bên cạnh mình, xoa đầu cô..
“Không có, bọn anh họp xong rồi..”
Trì Soái xoay máy tính lại cho cô xem, nhếch mép..
“Anh với Giang Dĩnh đang xem concert của Phong Thần này, em góp vui không..”
Cố Thuần Nhã hai mắt sáng rực, vội thoát khỏi vòng tay Tuấn Lãng, chạy sang phía đối diện..
“Cho em xem với...!ôi Phong Thần đẹp trai quá...”
Tuấn Lãng đen mặt lại, tại sao anh lại có hai người cấp dưới như vậy cơ chứ.

Vừa họp xong liền đu thần tượng, Giang Dĩnh thì không nói, tại sao cái tên Trì Soái kia cũng u mê như vậy....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play