Bịch…

Hoắc Thiên Quân vừa đứng lên, nhìn cảnh tượng trước mắt, sợ tới mức mất hồn lần nữa, hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.

Cả gương mặt anh ta vô cùng tái nhợt, đội quân thiết giáp đập nát mây xanh cũng đánh nát trái tim vốn không hề mạnh mẽ của anh ta.

Với trận thế này, thì một trung tâm hiệp hội võ thuật của anh ta, có là cái rắm gì!

Vương Trân khá hơn một chút, nhưng thân thể cô ta cũng cứng đờ, giống như bị người ta siết chặt lấy cổ, thở không ra hơi.

Huỳnh Nhân khẽ nhíu mày, không phải Lưu An nói là thanh thế của chúng khá nhỏ sao? Sao lại có nhiều người ra như vậy?

Reng reng reng…

Đúng lúc này, Lưu An gọi đến.

Lưu An như thể đã biết mình phạm phải sai lầm, cô ấy chật vật giải thích.

“Thiếu chủ, bên Giang Bảo nói, nhánh người được phái đi là nhánh có số người ít nhất rồi, cho nên...”

Huỳnh Nhân cười khổ, đã là nhánh có số lượng người ít nhất rồi cơ?

Thôi bỏ đi…

Huỳnh Nhân hờ hững nói.

“Không sao.”

Nỗi bất an trong lòng Lưu An cuối cùng cũng được giải tỏa.

Về phía Vương Trân và Hoắc Thiên Quân, bọn họ còn đang chìm đắm trong trận đột kích của đội quân thiết giáp, có nghĩ nát óc họ cũng không nghĩ ra được, sao họ lại tình cờ đụng phải đội quân này?

Chẳng lẽ... là anh ta sao?

Hoắc Thiên Quân và Vương Trân quay đầu nhìn về phía Huỳnh Nhân rồi nhanh chóng lắc đầu.

Đừng nói là anh, dù là toàn bộ thành phố Minh Châu, cũng không có nhân vật lớn nào có thể sử dụng được lực lượng này.

Lúc này, một chiếc xe màu đen cờ đỏ từ nơi không xa đi tới, một người đàn ông khuôn mặt sắc bén, làn da ngăm đen đang ngồi trong xe mà chăm chăm quan sát trận địa này.

Đó là Giang Bảo.

Anh ta làm một động tác, làm mọi thứ lập tức yên tĩnh đi, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Ba giây sau, lá cờ đỏ tươi đón ánh mặt trời từ từ bay lên, tiếng nhạc ầm ĩ cũng vang lên theo đó.

Giữa tiếng nhạc làm lòng người phấn khởi, đội quân thiết giáp dần dần đi xa.

Lúc này, cảm giác ngột ngạt do quân đội đêm đến mới từ từ tiêu tan, mọi thứ trở lại như cũ.

Hoắc Thiên Quân thở phào một hơi, cả người sợ đến toát mồ hôi lạnh.

“Phù, cũng may chỉ là duyệt binh... Tôi nói rồi, sao lại gặp quân đội ở đây được.”

Những nghi ngờ của anh ta về Huỳnh Nhân đã hoàn toàn bị xua tan.

Thằng nhóc này chỉ là may mắn, tình cờ gặp phải nghi thức duyệt binh thôi, nếu không thì anh lấy đâu ra tự tin như vậy?

Nhóm tù binh rốt cuộc cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trên mặt ai nấy cũng lộ ra vẻ hối hận, nếu sớm biết là duyệt binh thì bọn họ sẽ không chạy lại đây.

Bọn họ cẩn thận liếc nhìn Vương Trân, thấy Vương Trân không có chú ý tới họ, trong lòng nổi lên ý định trốn tránh.

Giọng nói của Huỳnh Nhân vang lên rất đúng lúc.

“Cảnh sát Vương, tôi nghĩ mau còng tay bọn họ lại đi, nếu để chạy nữa, tôi không giúp được cô đâu.”

“Hả? À...”

Lúc này Vương Trân mới lấy lại tinh thần, cô ta nhanh chóng còng tay bọn họ lại, lớn tiếng quát.

“Nói, các người lén la lén lút như vậy rốt cuộc là muốn tiến hành giao dịch gì?”

Đám người vẫn ngoan cố ngậm miệng không nói.

Vương Trân đành phải gọi về trụ sở chính, đưa họ về sở từ từ thẩm vấn.

Hoắc Thiên Quân đang định chuồn đi, cũng bị Huỳnh Nhân đúng lúc chặn lại. “Anh Hoắc, anh muốn đi đâu thế?”

“Huỳnh Nhân…”

Hoắc Thiên Quân nghiến răng nghiến lợi nhìn Huỳnh Nhân, hận không thể nuốt sống anh.

Vốn dĩ mọi chuyện đang suôn sẻ, từ khi tên Huỳnh Nhân này đến, thì lần lượt thất bại.

Vương Trân cũng lạnh lùng nhìn anh ta, túm lấy cánh tay anh ta, nói.

“Hoắc Thiên Quân, tôi nghi ngờ anh và bọn họ cùng một bọn, anh cũng theo tôi về một chuyến.”

Không lâu sau, đồng nghiệp của Vương Trân đến, là một người đàn ông đẹp trai mặc đồng phục.

Anh ta liếc nhìn Hoắc Thiên Quân và đám người nhà họ Hoắc, sắc mặt nhất thời thay đổi, không ngờ bọn họ lại bị Vương Trân bắt được.

Huỳnh Nhân thấy rõ mồn một, lập tức nheo mắt, rút tay về.

Vương Trân chỉ vào đồng nghiệp của cô ta và nói với Huỳnh Nhân.

“Xin giới thiệu, đây là đồng nghiệp của tôi, Sử Lôi.”

“Xin chào.”

Huỳnh Nhân chủ động đưa tay về phía anh ta, nhưng mà Sử Lôi lại chẳng thèm nhìn Huỳnh Nhân lấy một cái, toàn bộ tâm trí đều đổ dồn vào Vương Trân.

“Vương Trân, cô giỏi thật đấy, cấp trên đã dòm ngó giao dịch ngầm của nhà họ Hoắc từ lâu rồi, còn đang sầu việc không có đột phá nào thì vừa khéo bị cô bắt trọn một lưới, cô lập được công lớn rồi đấy.”

“Không, thật ra là…”

Vương Trân vội vàng phủ nhận, đang định nói ra toàn bộ sự việc thì Huỳnh Nhân lại khẽ lắc đầu với cô ta, ra hiệu cho cô ta đừng phủ nhận.

Vương Trân kỳ lạ nhìn Huỳnh Nhân, không hiểu tại sao anh lại nhường công lao của mình cho cô ta, cô ta còn muốn đưa Huỳnh Nhân đến tổng cục nhận thưởng mà.

“Cảnh sát Vương Trân, những gì nên nói tôi đã nói xong rồi, nếu không còn chuyện gì thì... tôi đi trước đây.”

Huỳnh Nhân liếc nhìn Sử Lôi đó thêm vài lần rồi nhanh chóng lướt ngang qua Vương Trân.

Lúc đi ngang qua, anh thì thầm bên tai Vương Trân một câu, khiến cả người cô ta run lên.

Anh nói.

“Đừng quên người yêu của cô đã chết như thế nào.”

Sử Lôi nhìn thấy Huỳnh Nhân thì thầm bên tai Vương Trân, ánh mắt lóe lên một tia u ám.

Huỳnh Nhân nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm.

Đột nhiên anh nhớ ra, dự án của nhà họ Liễu và Lệ Tinh đã bắt đầu vận hành rồi.

Lệ Tinh cung cấp công thức và quy trình sản xuất nước hoa mới tên là “Thiên Sứ” còn nhà họ Liễu thì chịu trách nhiệm khâu sản xuất hàng loạt.

Nguyên mẫu của loại nước hoa mới “Thiên sứ” chính là con gái của ông ta, nên Huỳnh Nhân vô cùng chú ý đến.

Anh muốn biến nước hoa “Thiên sứ” trở thành loại nước hoa bán chạy số một trong nước... Không, phải là thương hiệu nước hoa lớn số một thế giới.

Khoảng nửa giờ sau, Huỳnh Nhân đến cửa công ty Áo Tân, anh muốn vào xem thử bên trong ra sao.

Thế nhưng vừa bước vào, lồng ngực Huỳnh Nhân ngay lập tức bốc lên lửa giận ngập trời, khiến hai mắt anh như muốn nứt toác ra.

Áo Hâm giờ thành một đống hỗn độn, từ văn phòng cho đến xưởng sản xuất đều biến thành một đống đổ nát.

Đừng nói là sản xuất, cho dù vận chuyển bình thường cũng không làm được.

“Ba!”

Huỳnh Nhân như nghĩ ra gì đó, lập tức chạy vọt vào văn phòng.

Huỳnh Nhân thở phào nhẹ nhõm, cũng may Liễu Nham không có chuyện gì.

Thế nhưng nửa khuôn mặt của ông ấy sưng vù, khóe miệng vẫn còn một vài vết máu, trông giống như bị người ta đánh.

“Ba, ba làm sao thế?” Huỳnh Nhân cố nén lửa giận trong lòng, trầm giọng hỏi.

Liễu Nham xua tay, cười khổ nói.

“Huỳnh Nhân, ba không sao, chỉ là công ty bị đập nát hết rồi.”

“E rằng sẽ rất khó hợp tác với Lệ Tinh...”

Lời nói đầy chua xót.

“...”

Huỳnh Nhân hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi.

“Ba, nói cho con biết chuyện gì đang xảy ra, ai đã đập phá công ty, còn có, ai đánh ba...”

Giọng điệu của anh giống như tiếng sấm rền vang, khiến người ta không rét mà run.

Bất cứ ai quen với Huỳnh Nhân đều biết, một khi giọng nói của Huỳnh Nhân biến thành như thế, chứng tỏ anh đã thật sự nổi giận.

Liễu Nham thở dài nói.

“Ba cũng không biết, một đám người vào đây, chẳng nói chẳng rằng đã đập phá công ty tơi bời.”

“Họ đuổi hết công nhân đi, đập phá hết máy móc rồi bỏ đi, trước khi đi còn nói với ba sau này làm việc phải cẩn thận, đừng đắc tội với những người không nên đắc tội.”

Ầm…

Đột nhiên, trong mắt Huỳnh Nhân lóe lên ý muốn giết người, sắc mặt anh cũng lạnh dần, cảm giác lạnh lẽo giống như đồng tuyết tỏa ra, bao phủ khắp nơi.

“Ba, ba yên tâm, chuyện này giao cho con.”

Giọng anh khàn khàn.

“Con sẽ khiến những người liên quan đến chuyện này phải hối hận...”

Nói xong, anh chậm rãi đi ra khỏi công ty Áo Tân.

Anh cũng không hành động ngay mà đứng ở trước cửa công ty chẳng nói lời nào.

Thật lâu sau, anh bấm một dãy số, giọng điệu điềm tĩnh.

“Lưu An, giúp tôi điều tra một chuyện.”

“Ai đã đập phá công ty Áo Tân và đánh ba tôi.”

“Tôi muốn có danh sách tất cả những người tham gia.”

Giọng điệu bình tĩnh, không chút dao động, nhưng lại khiến Lưu An ở bên kia rùng mình.

Bởi vì cô ta cảm nhận được một luồng ý muốn giết người mãnh liệt, cho dù cách một chiếc điện thoại nó cũng có thể trùm người cô ta.

“Rõ!”

Lưu An trịnh trọng đáp lại một tiếng rồi khẩn cấp thông báo cho cấp dưới đi điều tra.

Bỗng chốc, toàn bộ dòng chảy ngầm ở thành phố Minh Châu bắt đầu cuộn trào mãnh liệt, mọi một tầng lớp đều bị ảnh hưởng, từng cái từng cái mệnh lệnh được truyền xuống một cách nặng nề.

Mạng lưới thông tin phân bố khắp Minh Châu đã hoàn toàn tê liệt, chỉ để điều tra một việc: Là ai đã đập phá công ty Áo Tân và đánh người khác bị thương.

Chỉ trong ba phút.

Lưu An nhận được thông tin, cô ta lập tức gọi điện cho Huỳnh Nhân.

“Thiếu chủ, có kết quả rồi.”

“Là ai?”

Trong câu nói của Huỳnh Nhân ẩn chứa một luồng sát khí ngút trời.

Tim Lưu An run lên, dù là một người mạnh mẽ như cô ta thì lúc này cũng không khỏi run lên.

“Là... là nhà họ Liên ở Thượng Thành, nhà mẹ đẻ của Liên Thuý Na.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play