Những mảnh giấy mỏng như những lưỡi dao sắc bén rơi xuống mặt Mã Trung, xé rách da thịt và cắt vụn quần áo của anh ta.
"A."
Anh ta nằm trên mặt đất như một kẻ ăn xin, ôm chặt lấy khuôn mặt của mình, tiếng kêu khóc vang khắp trời đất.
Máu tươi từ đầu ngón tay chảy xuống, nhỏ tong tong xuống mặt đất.
Sau khi Mã Trung bỏ bàn tay ra, lúc này Vương Trân mới nhìn thấy rõ bộ dạng thảm hại của anh ta, ngay lập tức hoảng sợ mà la lên một tiếng.
Cô ấy rùng mình ớn lạnh, gai ốc nổi lên như cỏ.
Khuôn mặt của Mã Trung đã bị rạch không còn nhìn ra hình người nữa!
Mũi của anh ta bị cắt đứt, máu tươi ồ ồ tuôn ra, bọt khí phả ra, hai ngón tay của anh ta cũng bị chặt đứt, những ngón tay bị đứt lìa vẫn nằm trên mặt đất, còn hơi co giật.
Không chỉ vậy, toàn bộ khuôn mặt đều chi chít những vết xước dày đặc, mỗi tờ giấy đều cứa thật sâu vào da thịt của anh ta, phần da thịt hai bên giống như bị cắt bay, còn có thể lờ mờ thấy được xương trắng bên trong.
Bộ dạng thảm hại như thế này, cho dù Vương Trân đã từng chứng kiến không ít những hiện trường giết người, cũng cảm thấy ớn lạnh, khuôn mặt của bọn họ bị hủy hoại hoàn toàn.
Nhưng vẻ mặt Huỳnh Nhân vẫn không thay đổi vẫn bình tĩnh ngồi trên vị trí của mình, thậm chí còn lạnh lùng bưng ly cà phê lên uống một ngụm, giống như đó chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.
"Rốt cuộc thì anh ta là ai..."
Sự đối lập giữa hai bên khiến Vương Trân rơi vào trầm tư.
"Yêu quái, đây là yêu quái"
Phòng tuyến trong lòng Mã Trung hoàn toàn sụp đổ, thậm chí tinh thần còn trở nên điên loạn,vô cùng hoảng sợ chỉ vào Huỳnh Nhân hét lớn.
Nếu không phải yêu quái thì mấy mảnh giấy nhỏ đó sao có thể cắt đứt được mũi vào ngón tay của anh ta chứ?
Lần đầu nghe thấy, cũng là lần đầu nhìn thấy!
"Yêu quái?" Huỳnh Nhân nở nụ cười.
Nở một nụ cười khinh miệt vì sự ngu dốt của anh ta.
Bây giờ anh mới hiểu được cái gọi là hiệp hội Võ Đạo là cái gì, ngay cả nội lực còn không biết là cái gì.
Có phải bản thân đã sử dụng quá nhiều sức mạnh mà phá hủy đi nhận thức của bọn họ rồi không?
Từ sức mạnh sinh ra khí, khí tụ lại đan điền, đây là con nhất định phải trải qua của võ đạo.
Kỳ Hạ Huy, Hoắc Thiên Quân, và Mã Trung vẫn dừng lại ở giai đoạn cố gắng, mà anh thì đã đạt đến đỉnh cao.
Đáy mắt Triệu Kiến Quân cũng tràn đầy vẻ khiếp sợ, sắc mặt lúc thì đỏ bừng lúc thì lại trắng bệch.
Anh ta có địa vị cao hơn Mã Trung một chút, cho nên cũng hiểu biết nhiều hơn một chút.
Người này, chắc hẳn phải có sức mạnh của một đại võ sư...
Tuy nhiên, anh ta nhanh chóng tỉnh táo trở lại, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Huỳnh Nhân.
Mặc dù đại võ sư rất mạnh, nhưng cũng không phải mạnh nhất ở hiệp hội, địa vị của anh ta đặc biệt nên hoàn toàn không sợ.
Bốp, bốp.
Anh ta khẽ vỗ tay, cười ha ha nói.
"Xuất sắc, thật sự quá xuất sắc, tôi tự hỏi sao anh lại có thể tự tin như vậy, hóa ra anh cũng là huấn luyện viên."
Chớp mắt, nụ cười trên mặt Hoắc Thiên Quân đột nhiên trở nên tàn nhẫn.
“Thế nhưng anh lại dám ra tay với hiệp hội võ đạo chúng ta? Có biết điều gì đang chờ đợi anh không?"
"Là gì?"
Huỳnh Nhân hời hợt hỏi.
Nhìn phản ứng của anh như vậy, Hoắc Thiên Quân hoàn toàn bị chọc giận.
"Anh sẽ bị toàn bộ hiệp hội võ đạo phát lệnh truy nã, anh sẽ phải đối mặt với toàn bộ hiệp hội võ đạo!"
Anh ta nói xong cứ nghĩ rằng Huỳnh Nhân sẽ sợ hãi, nhưng đáng tiếc, Huỳnh Nhân vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh từ đầu đến cuối.
Thậm chí, khi nghe đến câu cuối, anh còn cười một cách chế giễu, giống như đang nghe một câu chuyện cười.
"Anh cười cái gì?" Hoắc Thiên Quân cảm giác như mình đang bị sỉ nhục.
Huỳnh Nhân nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi nói.
"Tôi không biết tôi có bị hiệp hội võ đạo truy nã hay không, nhưng tôi biết anh sẽ bị cảnh sát Vương truy nã ngay bây giờ."
"Tôi?"
Nghe vậy, Vương Trân đang đứng ngay người ở một bên càng thêm không hiểu tại sao.
"Vì sao tôi phải truy nã anh ta?"
"Cảnh sát Vương, cô bị tôi dọa cho sợ hãi sao? Tôi không phát hiện ra đấy." Huỳnh Nhân nhìn Vương Yên lạnh nhạt nở nụ cười hỏi.
Vương Trân đứng im không nói tiếng nào, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Bởi vì thật sự Huỳnh Nhân đã nói đúng, đúng là cô ấy bị Huỳnh Nhân dọa làm cho sợ hãi.
Bất kể là chỉ dùng giấy như dao, hay là khuôn mặt thảm hại của Mã Trung, đều khắc thật sâu vào ánh mắt và tâm trí của Vương Trân.
Cô ấy chỉ biết một số kỹ năng chiến đấu cận chiến, võ thuật đối với cô ấy mà nói cực kỳ xa lạ, đó là thế giới mà cô ấy chưa từng được tiếp xúc qua, xa lạ, mới lạ, lại làm lay động lòng người.
"Nhóc con, tôi khuyên anh tốt nhất nên ăn nói cẩn thận một chút, tôi có thể kiện anh tội phỉ báng."
Trong lòng Hoắc Thiên Quân chùng xuống, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói.
"Có phải anh muốn bị tôi vạch trần thì anh mới hết hi vọng có đúng không?"
Vẻ mặt của Huỳnh Nhân bình tĩnh trở lại, hai mắt không chút sơ hở liếc nhìn Hoắc Thiên Quân một cái.
Lập tức, Hoắc Thiên Quân như rơi vào kẽ nứt, anh ta sinh ra một loại ảo giác rằng Huỳnh Nhân trước mặt anh ta chỉ là một người trong sạch, không có bí mật gì cả.
"Anh đang nói gì, ta không hiểu."
Anh ta vẫn nghiến răng chống trả.
"Tôi và Mã Trung tới đây chỉ để uống một ly cà phê, tình cờ đụng phải Vương Trân mà thôi. Tôi rất muốn truy xét việc anh cố ý làm tổn hại cơ thể người ta,người bị bắt phải là anh mới đúng!"
Huỳnh Nhân hoàn toàn không có động tĩnh gì, thản nhiên nhìn chằm chằm Hoắc Thiên Quân.
"Chỉ tới đây uống một ly cà phê, đúng lúc gặp được cảnh sát Vương mặc thường phục thi hành nhiệm vụ?"
"Công khai tán tỉnh trước mặt mọi người, lấy lòng mọi người, vừa vặn cản trở thời gian tốt nhất để cảnh sát Vương bắt tội phạm."
"Lại vô tình tiết lộ chuyện cô ấy là cảnh sát thật, khiến cho đám người kia nâng cao cảnh giác, bỏ trốn trước mặt cô ấy và mọi người, anh nói tất cả chuyện này chỉ là trùng hợp thôi sao?"
Nói đến đây, ánh mắt Huỳnh Nhân đã trở nên cực kỳ sắc bén, giống như một thanh kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ, xuyên qua trái tim của Hoắc Thiên Quân.
Vương Trân nghe thấy những lời này, cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Một lần là trùng hợp, hai lần là may mắn, nhưng ba lần... là chắc chắn!
Cô ấy nghiêm túc đi đến trước mặt Hoắc Thiên Quân, không cần biết anh ta có phải là đối tượng hẹn hò của cô ấy hay không, trước mắt giải quyết việc chung. "Anh Triệu,mời anh cho tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không, đi cùng tôi một chuyến."
Giờ phút này, sắc mặt Hoắc Thiên Quân cũng trở nên tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía Huỳnh Nhân, thậm chí còn có chút kinh hãi.
Anh ta cho rằng mình diễn rất tự nhiên, đến cả Vương Trân làm cảnh sát cũng bị lừa, không ngờ vẫn không thoát được tầm mắt của Huỳnh Nhân.
Rốt cuộc anh là ai?
Tuy nhiên, dù sao thì Hoắc Thiên Quân cũng đã trải qua rất nhiều chuyện lớn hơn, ngay sau đó vẻ mặt của anh ta lại khôi phục lại trạng thái bình thường.
"Suy luận rất tốt, nhưng anh có bằng chứng gì không?"
Anh ta nhìn Huỳnh Nhân và Vương Trân cười nói.
"Hình như tôi không có việc gì làm, mới đi tán tỉnh cô, chẳng lẽ việc này cũng là phạm pháp sao?"
Vẻ mặt Vương Trân bình tĩnh không nói lời nào, quả thực nếu chỉ dựa vào chuyện này cô không thể bắt Hoắc Thiên Quân được.
Bằng chứng, cô cần bằng chứng.
Thấy Vương Trân im lặng, nụ cười trên mặt Hoắc Thiên Quân càng thêm rạng rỡ.
Anh ta hoàn toàn có thể nói đây là vu khống, bôi nhọ, dù sao đám người kia cũng đã chạy mất rồi, trong thời gian ngắn cũng không thể trở về được...
Tuy nhiên, những thay đổi trong ánh mắt của Hoắc Thiên Quân đã bị Huỳnh Nhân nắm được.
Anh lắc đầu, có chút thông cảm nhìn anh ta rồi nói.
"Xem ra anh đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
"Ha ha ha, tôi biết anh đang nghĩ gì, anh muốn trả thù tôi."
Hoắc Thiên Quân hung ác phỏng đoán.
"Anh muốn mượn tay Vương Trân cho tôi vào tù, có đúng không?"
"Không cần phải phiền phức như vậy."
Huỳnh Nhân lắc đầu, lạnh nhạt nói.
"Có tin hay không, trong vòng năm phút nữa, đám người đang chạy trốn kia sẽ phải tự quay lại đây."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT