Sáng sớm ngày hôm sau, Huỳnh Nhân đứng một mình ở tầng cao nhất của tòa nhà Quốc Tế, nhìn xuống dòng người tấp nập phía dưới.

Bỗng nhiên, anh thấy được một vài bóng người quen thuộc mang vẻ mặt u ám đi vào bên trong tòa nhà, chính là đám người Liễu Cảnh Nhiên, Liên Thuý Na.

Có thể nhìn ra được rằng họ vẫn không thể chấp nhận chuyện bị thuyên chuyển từ cấp quản lý xuống cấp cơ sở chỉ trong phút chốc.

Tuy nhiên, Huỳnh Nhân không có chút thương hại nào, có một số việc, nếu đã làm thì phải tính đến chuyện nhận được kết quả xấu nhất.

“Ngài Huỳnh, đây là tư liệu của phó tổng giám đốc công ty Cửu Châu, Chu Hào.”

Lúc này, Thiên Việt Bân với biểu cảm nghiêm túc đi vào văn phòng, anh ta đặt một chồng tư liệu chỉnh tề lên trên bàn của Huỳnh Nhân.

Tham gia vào thương hội Hồng Ưng làm anh ta lại một lần nữa thay đổi cách nhìn đối với Huỳnh Nhân, đi theo một người trẻ tuổi như vậy, vẫn ít khi nói cười một chút mới tốt.

“Vất vả rồi.”

Huỳnh Nhân cười với Thiên Việt Bân, sau đó bắt đầu đọc.

Chu Hào, nam, nguyên quản lý cấp cao của công ty dược phẩm Hồng Thiên, ba năm trước đây vì uống rượu sau đó làm chuyện khiếm nhã với nhân viên của công ty mà ngồi tù, bị đá ra khỏi công ty, ở nhà chờ sắp xếp việc làm hai năm, sau khi công ty Cửu Châu bị nhà họ Thiều gia thu mua, dưới lời mời chân thành của Thiều Hải Hà, ông ta đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc của Cửu Châu.

Đây là tư liệu của Chu Hào.

Không tính là chi tiết tỉ mỉ, nhưng lại bắt đúng trọng tâm.

Thiên Việt Bân biết Huỳnh Nhân đang xuống tay điều tra sự kiện ngày mười ba tháng sáu nhà họ Liễu nên anh ta đã cố ý lọc ra sơ lược của ba năm đó, vừa tiết kiệm thời gian, lại làm nổi bật ý chính.

Huỳnh Nhân tán thưởng liếc mắt nhìn Thiên Việt Bân một cái, sau đó con ngươi hơi nhíu lại: “Có thể kể cho tôi chi tiết về vụ việc quấy rối này được không?”

Thiên Việt Bân gật đầu, trịnh trọng nói.

“Chuyện này xảy ra ngay sau sự kiện ngày mười ba tháng sáu một tuần vào ba năm trước đây, ở tiệc ăn mừng, Chu Hào uống say, sau đó kéo một cô nhân viên tiếp rượu vào phòng vệ sinh, hơn nữa nữ nhân viên kia đã kết hôn rồi.”

Huỳnh Nhân gật đầu, hỏi lại.

“Ông ta là người như thế nào?”

“Tôi đã từng tiếp xúc với Chu Hào một vài lần, trầm tính ít nói, luôn luôn lấy công việc làm trọng, hơn nữa, đã bốn mươi tuổi còn chưa lập gia đình.”

“Đúng rồi, một người đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng như vậy sẽ đi quấy rối một nhân viên quèn ư? Anh có tin không?” Huỳnh Nhân thích thú hỏi ngược lại.

Nghe vậy, Thiên Việt Bân cũng nói.

“Đây là chỗ có vấn đề, không ai cảm thấy Chu Hào sẽ làm như vậy cả, nhưng ông ta lại làm, hơn nữa lúc ấy không ai giúp ông ta sửa lại án xử sai, cảnh sát chỉ có thể nhanh chóng kết án.”

“Cảnh sát xử lý vụ án lúc ấy tên là gì?”

Thiên Việt Bân nghĩ một lúc, sau đó báo ra một cái tên quen thuộc với Huỳnh Nhân.

“Vương Trân.”

“Vương Trân sao?”

Trong đầu Huỳnh Nhân hiện ra một bóng lưng khí vũ hiên ngang ngay lập tức, rồi sau đó nói.

“Giúp tôi sắp xếp một chút, tôi muốn gặp vị cảnh sát Vương này một lần.”

“Đã rõ.”

Thiên Việt Bân lập tức lên tiếng, sau đó lấy ra một tấm thư mời tinh xảo dùng dây tơ vàng để đóng gói từ trong lòng ngực ra rồi đưa qua cho.

“Đây là thiệp mời tham dự buổi tiệc mà tập đoàn Cửu Châu gửi cho ngài, tất cả mọi tập đoàn có số má ở tòa nhà Quốc Tế đều được mời đến.”

Huỳnh Nhân tiện tay táy máy một hồi, cười nói.

“Dây tơ vàng cơ đấy, xem ra Thiều Hải Hà này cũng bỏ vốn gốc.”

“Đó là tất nhiên.”

Thiên Việt Bân hùng hồn giải thích.

“Tòa nhà Quốc Tế là trung tâm của khu thương mại Minh Châu, rất nhiều hạng mục lớn cải tạo thành thị mà trên kia phê xuống trước kia đều ở trong tay của tôi, bây giờ thì, ha ha.”

Thiên Việt Bân cười, tiếp tục nói.

“Đều ở trong tay của ngài.”

Huỳnh Nhân lại xua tay nói.

“Giao hết xuống chỗ của La Bố đi, tấm thiệp mời này cũng chuyển cho La Bố luôn đi.”

“Vâng thưa ngài Huỳnh.”

Thiên Việt Bân biết rõ rằng ngài Huỳnh khiêm tốn khép mình, đặc biệt là những nơi phải xuất đầu lộ diện như thế này lại càng không thích, vì thế anh ta cầm thiệp mời nhanh chóng rời đi, rồi đến chỗ của người tổng phụ trách.

Thiên Việt Bân đi rồi, Huỳnh Nhân còn chưa kịp uống miếng nước thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên.

Vừa thấy tên trên màn hình, trên mặt Huỳnh Nhân bỗng chốc nở một nụ cười tươi, sau khi kết nối được điện thoại, anh nói.

“Ba, làm sao vậy?”

Giọng điệu của Liễu Nham nghiêm túc một cách khó diễn tả.

“Huỳnh Nhân, ba chỉ tới hỏi một câu thôi, chuyện tài trợ này như thế nào rồi, con cũng đừng ép mình quá, nếu thật sự không kéo được thì thôi, chính ba sẽ tự nghĩ cách.”

“Ba, đã kéo được rồi.”

Không chờ Liễu Nham nói xong, Huỳnh Nhân đã cười cắt đứt lời nói của ông ấy.

Phía bên kia của điện thoại tạm dừng trong nháy mắt, nhưng Liễu Nham rất nhanh đã hô lên một tiếng kinh ngạc.

“Con nói thật ư?”

Huỳnh Nhân cười nói.

“Mấy thằng bạn của con vừa vặn kiếm được chút tiền trong mấy năm nay, vừa nói với bọn họ một câu, họ đã đầu tư rồi.”

Nghe xong lời của Huỳnh Nhân, Liễu Nham lại không nói chuyện nữa, mà là trực tiếp lâm vào bên trong quãng im lặng lâu dài.

Thật lâu sau mới cười chua xót, nói.

“Huỳnh Nhân, ba không phải thằng ngu, căn bản không tồn tại cái gì gọi là tình người và sự may mắn cả, con nói thật cho ba tất cả mọi thứ đi, có phải đều là do một mình con đứng ra giải quyết hay không?”

Huỳnh Nhân im lặng một lúc lâu, rồi trịnh trọng gật đầu.

“Đúng vậy.”

“Sao con lại làm được?”

Lúc này đây, Huỳnh Nhân lại ngoài dự đoán mà không hề trả lời, hiện tại, anh không thể để cho bất kỳ người nào biết được bí mật của bản thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play