Bác Quách được Từ Huệ đỡ từ trong rừng cây đi ra, sắc mặt âm u.
“Mày còn coi tao là ba sao!”
Phịch…
Quách Tuấn ngã ngồi dưới đất, đôi mắt dại ra, toàn thân giống như mất hết sức lực, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Không thể nào, không thể nào như vậy được... Ba phải đang bệnh nặng không thể xuống giường mới đúng...”
Bác Quách bước nhanh đến bên cạnh Huỳnh Nhân, lớn tiếng nói.
“Mày nói đúng lắm, nếu không phải có Huỳnh Nhân cứu thì bây giờ tao vẫn còn nằm đấy!”
“Huỳnh Nhân?”
Quách Tuấn lập tức hiểu ra, sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Anh à, anh thật sự làm người ta quá thất vọng rồi!” Từ Huệ cũng đau lòng nói.
“Người khác không đánh mày được thì để tao đánh, xem tao có đánh chết thằng con bất hiếu mày hay không!”
Bác Quách bất ngờ bước nhanh tới trước mặt Quách Tuấn, tát gã ta một cái thật mạnh.
Nhưng bởi vì bác Quách già rồi, hành động chậm chạp, sau khi Quách Tuấn qua khỏi cơn hoảng sợ, cũng phản ứng lại rất nhanh, nhẹ nhàng tránh được.
“Mày còn dám trốn?”
Bác Quách trợn tròn mắt, tức giận đến mặt mày xanh mét, nói xong lại tát cho Quách Tuấn một cái.
Quách Tuấn đang định trốn tiếp thì nghe Huỳnh Nhân hờ hững nói.
“Ba mẹ đánh con cái là chuyện rất bình thường, ngoan ngoãn đứng lại cho tôi.”
Phịch phịch!
Lưu An giơ chân lên nhanh nhẹn đá ngay phía sau đầu gối Quách Tuấn.
Quách Tuấn lập tức cảm thấy cơ sau gối đau nhức, không chịu được quỳ xuống trước mặt bác Quách.
Chát!
Bác Quách tát Quách Tuấn một bạt tay.
Cái tát này bác Quách dùng hết sức lực, khiến nửa bên mặt Quách Tuấn lập tức sưng lên, thậm chí khóe môi còn rỉ ra vết máu.
“Những lời lúc nãy tao đã nghe thấy hết rồi, nam giết, nữ mang đi ***, đây là lời con người nói sao?”
“Nhà họ Quách tao không giàu có hay là gia tộc quyền thế gì, nhưng vẫn luôn giữ khuôn phép, làm người trong sạch, sao lại sinh ra thằng con ngỗ ngược như mày chứ, hôm nay tao nhất định phải đánh chết thằng bất hiếu mày!”
Bác Quách nói xong, chạy vào rừng bẻ một nhánh cây to về quất lên người Quách Tuấn.
Quách Tuấn theo bản năng muốn tránh, nhưng Lưu An liền ở phía sau nhìn chằm chằm nên gã ta không dám, chỉ có thể gồng mình chịu bị đánh.
Chát… Chát…
Ông ta quất càng lúc càng mạnh tay, đánh đến Quách Tuấn liên tục kêu la thảm thiết.
“Ba, con biết sai rồi, con không dám nữa… Á…”
“Ba, chuyện chữa bệnh con không biết, con chỉ là nhất thời có lòng tham tiền mới làm như vậy, năm trăm vạn này con không lấy nữa!”
Quách Tuấn vừa kêu đau vừa nhận sai, nhưng bác Quách căn bản không quan tâm.
“Thằng khốn nạn, tao còn chưa chết đâu, hôm nay dù sao tao cũng phải đánh chết mày, không ai cản được hết!”
Chát… Chát… Chát… Chát…
Quách Tuấn bị nhánh cây quất lên người bong da tróc thịt, máu tươi chảy ròng ròng, quất đến gãy nhánh cây.
Bác Quách lại bẻ nhánh khác đánh tiếp.
Liễu Thuỵ Hoa và Từ Huệ nhìn đến ngây người, đặc biệt là Từ Huệ càng không đành lòng hơn, dù thế nào đi nữa thì đó cũng là anh trai mình.
“Anh Huỳnh Nhân, anh mau khuyên...”
“Anh xin lỗi, việc này anh không giúp được.”
Từ Huệ vừa định kêu Huỳnh Nhân khuyên bác Quách, lại bị Huỳnh Nhân từ chối một cách vô tình.
Cô ấy bỗng phát hiện vẻ mặt Huỳnh Nhân rất lạnh lùng và nghiêm túc.
“Anh biết em muốn nói gì, nhưng anh không làm được, nếu anh khuyên sẽ không công bằng với cô ấy.”
Huỳnh Nhân chỉ vào Liễu Thuỵ Hoa, nói bằng giọng nghiêm túc.
“Anh không tin cái gì mà ngẩng đầu ba thước có thần linh, nhưng anh tin người làm chuyện xấu cuối cùng sẽ gặp được người có thể xử lý người đó… Thuỵ Hoa chỉ là một sinh viên, cô ấy không làm sai gì hết, dựa vào đâu mà lại bị hãm hại như vậy? Hơn nữa, là gã ta đâm đầu vào, một cô gái bị một đám đàn ông đưa đi sẽ xảy ra chuyện gì anh không cần nói nhiều nữa.”
“Chuyện này...”
Mặt Từ Huệ tái nhợt, vẻ mặt Liễu Thuỵ Hoa cũng hơi hoảng hốt.
Cô ấy tin rằng nếu không có Huỳnh Nhân, kết cục của mình sẽ rất thảm.
Không nói đến mất hết mặt mũi, còn mất đi thứ quý giá nhất cuộc đời, mà người cứu cô ấy lại là người mà ngày hôm qua cô ấy còn cảm thấy chỉ là kẻ tầm thường không xứng làm anh rể mình.
“Chị, người đàn ông chị nhìn trúng rốt cuộc là người thế nào...” Cô ấy tự lẩm bẩm.
Quách Tuấn bị đánh trúng một đòn hiểm nên ngất xỉu, bác Quách cũng đánh mệt, vứt cành cây đi thở hổn hển đứng bên cạnh.
“Làm cậu ta tỉnh lại.” Huỳnh Nhân hờ hững nói.
Từ Huệ cho rằng làm Quách Tuấn tỉnh lại là vỗ vỗ vào mặt này nọ, ai ngờ Lưu An trực tiếp nắm đầu Quách Tuấn, giống như xách chó đã chết đi tới bờ sông, ấn đầu gã ta xuống nước.
Ọc ọc ọc…
Dưới nước không ngừng trào lên bọt khí, cảm giác tuyệt vọng không thể thở được dưới nước làm Quách Tuấn hơi tỉnh táo lại, lập tức há miệng ho khan.
Lúc này Lưu An mới mang gã ta lên ném tới trước mặt Huỳnh Nhân.
“Cho anh một cơ hội chuộc tội, nói ra tên cầm đầu đứng phía sau là ai.”
Huỳnh Nhân lạnh lùng nhìn Quách Tuấn, nói bằng giọng điệu ra lệnh.
Quách Tuấn không rên một tiếng, cắn răng không nói.
Huỳnh Nhân thấy thế cười mỉa mai.
“Lại còn rất trung thành đấy, nhưng anh nghĩ anh không nói thì tôi hết cách rồi sao?”
Quách Tuấn nhìn Huỳnh Nhân cười mà run rẩy.
“Anh, anh muốn làm gì?”
Huỳnh Nhân không nói gì, nhìn Lưu An gật đầu, Lưu An lập tức xách gã ta lên đi sâu vào trong rừng.
“Anh Huỳnh Nhân, người bạn kia của anh sẽ làm gì anh em?”
Từ Huệ chạy đến sốt ruột hỏi, bác Quách cũng lo lắng nhìn anh.
Ông ta đánh thì đánh, nhưng nói thế nào cũng là con trai mình.
“Yên tâm đi bác Quách, Tiểu Huệ.”
Huỳnh Nhân cười trấn an, nói.
“Chỉ cần Quách Tuấn hợp tác, cháu đảm bảo cậu ta sẽ không mất một sợi lông.”
Bác Quách và Từ Huệ nghe vậy vẻ mặt hơi thay đổi, ngược lại nếu như không phối hợp thì không biết...
Bác Quách còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, dù sao thì đây cũng là do nó tự làm tự chịu.
“A…”
Tiếng la hét chói tai cực kỳ sợ hãi của Quách Tuấn đột nhiên vang lên.
“Tôi nói, tôi nói…”
Huỳnh Nhân nghe vậy, cũng cười.
“Xem ra cậu ta hợp tác lắm.”
Tất cả đều nằm trong dự đoán của Huỳnh Nhân, tuy Quách Tuấn nhân phẩm bại hoại, nhưng cũng là người bình thường, tâm lý vững được tới mức nào chứ, có thể cứng rắn như quân nhân được sao?
Lưu An mà tra hỏi thì người tâm lý vững cũng gần như sụp đổ, chứ đừng nói người bình thường như Quách Tuấn, hơi đe dọa chút là đã nhận tội rồi.
Đương nhiên chuyện này cũng có liên quan đến nghề nghiệp trước khi Lưu An ‘rửa tay gác kiếm’.
Không lâu sau, Lưu An kéo Quách Tuấn từ trong rừng cây đi ra.
Đúng như lời Huỳnh Nhân đã nói, gã ta không thiếu một cọng lông tơ, nhưng vẻ mặt tái nhợt, hoảng sợ chưa tỉnh táo lại.
“Khai hết chưa?”
“Khai hết rồi.”
Lưu An gật đầu.
“Người sai khiến sau lưng tên là Diệp Dạ Nguyệt, anh ta trả nợ cho Quách Tuấn, nhưng mà muốn ba gã ta đến chỗ cô Liễu khám bệnh, tất cả thuốc ở viện y khoa cung cấp đều do công ty dược phẩm Hồng Thiên cung cấp, chỉ có thuốc của cô Liễu là kém chất lượng và hết hạn, uống vào có hại cho sức khỏe.”
“Quách Tuấn đến công ty bảo hiểm nâng cao mức bảo hiểm của bác Quách, tiếp theo lại dẫn người đến làm tiền cô Liễu, mặc kệ cô Liễu có đưa ra được năm trăm vạn hay không cũng sẽ bị bắt đi, gã ta cũng đã thừa nhận những chuyện này đều là nhằm vào cô Liễu.”
Mọi chuyện đã sáng tỏ, Liễu Thuỵ Hoa và Từ Huệ nghe xong đều tái mặt, lòng người hiểm ác, nhưng không ngờ lại có thể độc ác đến mức độ này.
Vẻ mặt Huỳnh Nhân cũng lạnh lùng, đến cả nhân viên nhà trường cũng tham gia vào chuyện này, công ty dược phẩm Hồng Thiên kia đúng là có khí thế thật mà...
“Tôi nhớ ra rồi!”
Liễu Thuỵ Hoa đột nhiên kêu lên, sắc mặt kỳ lạ không yên.
“Nhớ ra chuyện gì?” Huỳnh Nhân lập tức hỏi.
“Diệp Dạ Nguyệt cùng học chung đại học với em, nhưng hai đứa em không thân lắm.”
Liễu Thuỵ Hoa vừa sợ vừa giận.
“Anh ta theo đuổi em ta lâu lắm rồi, lần gần đây nhất lì lợm la liếm, bị em tạt cà phê lên mặt trước mặt mọi người, sau đó anh ta kêu em đợi đấy.”
Huỳnh Nhân trầm ngâm một lúc lâu rồi nói.
“Việc này không thể cho qua như vậy được.”
“Cô Liễu, chuyện này là nhà họ Quách tôi có lỗi với cô.”
Lúc này, bác Quách bỗng nhiên cúi người thật sâu với Liễu Thuỵ Hoa, vẻ mặt áy náy nói.
“Tôi nhất định sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng!”