Cả quá trình không tới một giây đồng hồ, gần như là
trong nháy mắt, tên bảo vệ kia đã nửa sống nửa chết dán lên vách tường rồi. Bảo
vệ chứng kiến mãnh liệt nuốt nước bọt, dao găm trong tay rơi xuống đất phát ra
tiếng ‘loảng xoảng’, hai chân run như cầy sấy.
Người phụ nữ này thoạt nhìn xinh đẹp lại gợi cảm, sao
mà bạo lực vậy chứ?
Cần sức lớn thế nào mới có thể đạp vỡ vách tường của
công ty bọn họ được chứ?
"Giờ đi gọi ông chủ các người ra được rồi chứ?"
Huỳnh Nhân tùy tiện ngồi xuống khu vực tiếp khách, lạnh
nhạt nói.
"Chuyện này cậu không quản được đâu, mất mạng vì
một chuyện mình không quản nổi thì lỗ quá."
Lời nói vô cùng hờ hững lại dọa cho bảo vệ tái mặt,
không chút nghĩ ngợi quay đầu bỏ chạy, thậm chí còn vì sợ quá nên ngã bổ nhào một
cái.
Huỳnh Nhân ngồi trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng
chờ kết quả.
Lưu An cung kính đứng một bên, đáy mắt hiện lên một
tia sáng lạnh.
"Thiếu chủ, chuyện này đâu cần anh ra mặt. Một
mình tôi là đủ rồi."
Huỳnh Nhân cười khẽ ra tiếng, thản nhiên nói.
"Lưu An, bây giờ không thể so với lúc trước. Trước
kia, tôi ủng hộ cách cô làm việc, nhưng bây giờ nếu đã xuất ngũ thì chính là một
công dân tuân thủ pháp luật, khắp nơi đều là hạn chế, đương nhiên không thể làm
như vậy nữa."
Lưu An hậm hực hừ một tiếng, nhưng nếu thiếu chủ đã
nói như vậy thì cô ta cũng không có ý kiến.
Huỳnh Nhân nhìn ra ý của cô ta, không khỏi nở nụ cười.
"Nếu đối phương không phối hợp, tạo cơ hội cho cô
ra tay thì chúng ta cũng không thể chịu thiệt thòi được. Cô nói có đúng
không?"
Lưu An nghe vậy mới nở nụ cười, đứng sau lưng Huỳnh
Nhân nóng lòng muốn thử.
"Ôi, thì ra là khách từ Lệ Tinh, đúng là khách
quý ít tới."
Đúng lúc này, khu vực thang máy vang lên một tiếng cười
quyến rũ đầy hấp dẫn, Huỳnh Nhân và Lưu An nghe tiếng nhìn lại.
Chỉ thấy một người phụ nữ có dáng người nóng bỏng, mê
người như hồ ly tinh xuất hiện. Cô ta mặc một chiếc váy voan tím mỏng hơi bó,
thuần thục phác họa đường nét mê người của cô ta, mềm mại như một con rắn nước
vậy. Gương mặt trái xoan trắng nõn trang điểm rất đậm, thậm chí đôi mắt hoa đào
đẹp nhiếp hồn người kia còn được đánh phấn mắt màu tím một cách tỉ mỉ.
Cô ta đi đôi cao gót tới mười li, bước nhẹ như mèo đến
trước mặt Huỳnh Nhân. Huỳnh Nhân lập tức bị mùi nước hoa đậm đặc phả thẳng vào
mặt, kích thích hơi thở của anh.
Huỳnh Nhân thoáng cau mày, hơi lui về phía sau, lạnh
lùng đánh giá người phụ nữ toàn thân tản ra hương vị phong trần trước mặt.
"Tự giới thiệu một chút, tôi là Lâm Trân Nghi, bộ
trưởng ngoại giao của công ty giải trí Huy Hoàng."
Cô ta cười khanh khách vươn một bàn tay tới, ánh mắt lả
lơi đánh giá Huỳnh Nhân.
"Cấp dưới tương đối lỗ mãng, hi vọng anh đừng
trách tội."
"Lâm Trân Nghi, bên ngoài là lãnh đạo của công ty
giải trí Huy Hoàng, nhưng cũng chỉ có danh thôi. Trên thực tế cô ta là tình
nhân bị Hoắc Ca nhà họ Hoắc bao nuôi, được Hoắc Ca phái tới đây giám thị hướng
đi thật sự của công ty giải trí Huy Hoàng." Lưu An nhỏ giọng giới thiệu
bên tai Huỳnh Nhân.
"Huỳnh Nhân."
Huỳnh Nhân không bắt tay với Lâm Trân Nghi, trực tiếp
đi thẳng vào vấn đề.
"Tôi đến để lấy tiền, tiền được chuyển vào tài
khoản là tôi đi luôn."
"Hì hì, anh Huỳnh nói vậy chẳng phải làm hai công
ty xa cách quá à? Tốt xấu gì chúng ta cũng từng hợp tác với nhau, không uống một
ly thì không thể nào nói nổi." Lâm Trân Nghi cười khanh khách.
"Có chuyện gì đến bàn rượu rồi từ từ nói."
Huỳnh Nhân lạnh nhạt nhìn thoáng qua cô ta, lập tức hiểu
ý của Lâm Trân Nghi. Có lẽ là công ty giải trí Huy Hoàng này quyết tâm không muốn
trả thù lao.
"Cũng tốt, dẫn đường đi.".
Truyện Dị GiớiHuỳnh Nhân là kẻ tài cao nên gan cũng lớn, muốn xem thử
công ty giải trí Huy Hoàng chơi xiếc gì.
"Bên này."
Lâm Trân Nghi nhấn nút thang máy, cười mời Huỳnh Nhân
và Lưu An vào, một tay khác lặng yên bỏ vào túi.
Thang máy không chạy lên trên, ngược lại xuống tầng hầm
thứ hai. Khi cửa thang máy mở ra, Huỳnh Nhân chợt nghe được tiếng nhạc Heavy
metal đinh tai nhức óc.
Thì ra tầng ngầm thứ hai lại là một câu lạc bộ đêm xa
hoa.
Bởi vì xây ở tầng ngầm, không thấy ánh mặt trời, vậy
nên không phân biệt ngày đêm, là một quán bar mở cửa cả ngày. Đèn huỳnh quang đủ
loại màu sắc nhấp nháy, trên sàn nhảy còn có người mẫu nóng bỏng đang nhảy
khiêu gợi để khuấy động không khí, một ít thanh niên cả nam lẫn nữ xăm mình ôm
ôm ấp ấp, lắc lư nhún nhảy. Cả bầu không khí mờ ám rối loạn, khiến người ta buồn
nôn.
Âm nhạc kim loại
nặng chấn động đinh tai nhức óc, không khí hỗn tạp mùi rượu thấp kém, Huỳnh
Nhân vẫn hờ hững không thay đổi sắc mặt, nhưng Lưu An theo sau cực không thích
hoàn cảnh thế này, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.
Lâm Trân Nghi ngồi xuống một chỗ quầy bar, sau đó thuần
thục rót ba ly rượu tây, một ly cho Huỳnh Nhân, một ly cho Lưu An, còn lại một
ly cho chính mình. Đôi môi đỏ mọng của Lâm Trân Nghi lẳng lơ nhấm nháp một ngụm,
dưới tia đèn màu huỳnh quang, gương mặt cô ta có vẻ quyến rũ vạn phần.
Huỳnh Nhân nhận ly rượu tây này nhưng không uống ngay,
anh nhẹ nhàng lắc ly, thản nhiên nói.
"Cô Liễu dùng chỗ này để đàm phán không thích hợp
lắm thì phải?"
"Có gì không thích hợp?"
Khóe môi Lâm Trân Nghi nhếch lên nụ cười thản nhiên.
"Đổi cách nói, anh Huỳnh chẳng phân biệt được
xanh đỏ đen trắng đã tới đòi tiền thì thích hợp à?"
Huỳnh Nhân nhướng mày.
"Thiếu nợ thì trả tiền là chuyện đương nhiên.
Càng chưa nói hợp đồng giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, mấy người còn một
trăm triệu chưa trả."
"Đúng là hợp đồng viết như vậy, nhưng phục vụ của
Lệ Tinh các người nhất định là hoàn hảo hay sao?"
Lâm Trân Nghi vẫn đang cười, nhưng nụ cười kia có vẻ lạnh
băng.
"Câu lạc bộ đêm này là do Lệ Tinh các người xây
nên, nhưng trong quá trình xây dựng lại ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, phong
cách thiết kế cũng không tuân theo yêu cầu của bên chúng tôi. Đây vốn đã trái với
điều khoản trong hợp đồng rồi. Nếu tôi là Tổng Giám đốc Hào, tôi từ chối trả một
trăm triệu kết khoản kia."
Huỳnh Nhân cười.
Cái gì gọi là kẻ ác cáo trạng trước?
Chính là đây.
Lâm Trân Nghi này còn trẻ, lại có thể chiếm được niềm
vui của Hoắc Ca đúng là có chút thủ đoạn.
Thấy Huỳnh Nhân không nói lời nào, Lâm Trân Nghi cho rằng
Huỳnh Nhân sợ, tiếp tục nói.
"Anh Huỳnh này, Tổng Giám đốc Hào đã đã tỏ thái độ
minh xác rằng sẽ trả khoản đuôi rồi, nhưng không phải bây giờ."
"Vậy là khi nào?" Nụ cười trên mặt Huỳnh
Nhân càng thêm nồng đậm, rất hứng thú hỏi lại.
"Sắp tới Huy Hoàng chúng tôi bận một hạng mục lớn,
có vào không ra, chờ đạt được lợi nhuận rồi sẽ trả tiền cho Lệ Tinh theo giai
đoạn."
Lâm Trân Nghi nghiêm mặt nói.
"Về điểm này anh có thể yên tâm trăm phần trăm
đi, Huy Hoàng chúng tôi là công ty có danh dự, tuyệt đối không làm ra chuyện nợ
tiền không trả. Nói đến cùng cũng là Tổng giám đốc Liễu các anh không hiểu biết
Tổng Giám đốc Hào chúng tôi mà thôi. Nhưng Tổng Giám đốc Hào đại nhân đại lượng
không so đo với tiểu nhân, đã báo trước cho tôi rồi. Sau này chúng tôi có hạng
mục gì kiếm ra tiền nhất định sẽ kéo theo Lệ Tinh, có tiền mọi người cùng nhau
kiếm."
"Nhưng nếu Tổng giám đốc Liễu các anh cứ phải vì
một trăm triệu cỏn con này mà phá hỏng con đường hợp tác sau này, chọc giận Tổng
Giám đốc Hào thì tôi không dám cam đoan các anh sẽ gặp phải sự cố không cần thiết
gì đâu đấy."
Câu nói cuối cùng đã thành uy hiếp trắng trợn. Tuy Lâm
Trân Nghi đang cười nhưng nụ cười lại vô cùng ác liệt.
Mà đám đàn ông đang uống rượu quanh đó đều cố ý hoặc
vô tình nhìn về bê này, ánh mắt hung ác.
Bên hông mỗi người bọn họ đều phình phình, vừa thấy là
biết giấu súng.
"Muốn chết..."
Lưu An thấy vậy thì giận dữ, muốn ra tay.
Huỳnh Nhân vẫn cản cô ta lại, ngoài mặt không chút
thay đổi, vẫn nhẹ như mây gió.
"Nói như vậy là lần này tôi không cầm được một
trăm triệu kia đúng không?"
"Anh Huỳnh, tôi cũng không giúp gì được."
Lâm Trân Nghi tiếc hận nói.
"Vậy được thôi."
Tuy Huỳnh Nhân gật đầu, nhưng cũng không định rời đi.
"Cô Liễu nói đúng lắm, Lệ Tinh và Huy Hoàng là đối
tác làm ăn với nhau, không đáng vì chút tiền này mà tổn thương hòa khí."
Lâm Trân Nghi nghe vậy lập tức hớn hở.
"Vậy mới đúng chứ, anh Huỳnh ở đây chơi một lát
sao?"
"Chơi một lát." Huỳnh Nhân cười gật đầu.
Lâm Trân Nghi lập tức gọi một người đàn ông mặc comple
tới, giới thiệu.
"Vị này chính là anh Huỳng của Lệ Tinh, chiêu đãi
cho cẩn thận, tiền rượu đều tính cho tôi."
"Vâng, Tổng Giám đốc Lâm."
Người đàn ông mặc tây trang kia lấy một chai Armand De
Brignac Gold tới, sau đó rời đi.
Huỳnh Nhân lấy hai cốc thủy tinh ra, đưa một cái cho
Lưu An, sau đó chậm rì rì phẩm rượu.
Vẻ mặt Lưu An rất nghẹn khuất.
"Thiếu chủ, chúng ta cứ bỏ qua như vậy à?"
"Lưu An, cô theo tôi lâu thế rồi còn không biết
tính tình của tôi sao?"
Huỳnh Nhân cười nhấp một ngụm rượu.
"Tôi đã nín nhịn người khác hồi nào chưa?"
"Thiếu chủ, ý của anh là…" Hai mắt Lưu An
sáng rực.
"Chúng ta là công dân tuân thủ pháp luật, có một
số việc chúng ta không thể làm, nhưng không có nghĩa là người khác không thể
làm."
Huỳnh Nhân cười gọi vào một dãy số, điện thoại nhanh
chóng thông, bên kia vang lên một giọng nói cảnh giác.
"Có việc sao?"
"Rảnh chứ?" Huỳnh Nhân cười hỏi.
"Tìm tôi làm gì?" Giọng nói bên kia càng
thêm cảnh giác.
"Mời anh uống rượu."
Huỳnh Nhân cười nói.
"Thuận tiện giúp tôi đập một công ty."