“Bắt cóc Liễu Phi Tuyết ư?”
Nghe lời Huỳnh Nhân nói, Kỳ Hạ Huy lập tức không dám
thở mạnh.
Bởi vì anh ta cảm nhận được, lời này vừa thốt ra, nhiệt
độ xung quanh bỗng nhiên lạnh đi, một luồng sát ý lạnh như băng quấn quanh anh
ta.
Anh ta nhớ lại vụ bắt cóc oanh động toàn thành năm năm
trước.
Không dám giấu, Kỳ Hạ Huy cẩn thận từng li từng tí nói
rõ sự thật.
“Tiền bối, không dám gạt ngài, đúng là nhà họ Thiều có
tới tìm tôi, hứa hẹn cho tôi tiền công hậu hĩnh, nhưng mà tôi đã từ chối. Cũng
bởi vì chuyện này mà ồn ào không vui với nhà họ Thiều.”
Kỳ Hạ Huy nghiến răng nghiến lợi tiếp tục nói.
“Kỳ Hạ Huy tôi mặc dù là kẻ đầu đường xó chợ, trình độ
văn hóa không cao, nhưng, vẫn biết rõ việc gì có thể làm, việc gì không thể chạm.
Tôi và Liễu tiểu thư không oán không thù, sao có thể làm ra chuyện này được?”
“Vậy à…” Huỳnh Nhân nhẹ gật đầu, cũng không nói gì.
Kỳ Hạ Huy là người tính tình ngay thẳng, không nói dối,
hơn nữa cho dù có nói dối thì Huỳnh Nhân chỉ cần liếc mắt là ra ngay.
Thấy Huỳnh Nhân trầm ngâm, Kỳ Hạ Huy hơi do dự, thử
thăm dò.
“Tiền bối, vị Liễu tiểu thư nổi danh Minh Châu kia có
quan hệ gì với ngài vậy?”
Ánh mắt Huỳnh Nhân lạnh đi, liếc anh ta, nói.
“Nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Kỳ Hạ Huy rụt cổ lại, vội vàng nói.
“Dạ dạ, là tôi lắm mồm.”
Huynh đệ Thiên Long bang thấy bộ dạng khúm núm của lão
đại mình như vậy, không khỏi nhìn Huỳnh Nhân thêm mấy lần, ngay cả anh Huy cũng
phải chạy vòng quanh người này, rốt cuộc đây là thần thánh phương nào?
Tiếp đó lại im lặng, Huỳnh Nhân không nói lời nào, Kỳ
Hạ Huy cũng không dám ho he.
Thế lực dưới Minh Châu, không chỉ một Thiên Long bang
này, Huỳnh Nhân hỏi vấn đề này, chẳng qua là mang tâm thái thử vận may mà thôi.
“Bôn Lôi Quyền phổ của anh có được từ đâu?” Huỳnh Nhân
đột nhiên hỏi.
Kỳ Hạ Huy sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức ngạc
nhiên nói.
“Tiền bối, cái Bôn Lôi Quyền phổ này là tôi ra giá cao
mua được ở một chợ đen vào một năm trước đó.”
“Chợ đen à…”
Nghe vậy, Huỳnh Nhân chỉ gật nhẹ. Người mê võ chắc chắn
sẽ không đem bán quyển phổ quan trọng như vậy để lấy tiền nên chỉ có thể là đám
môn đồ kia.
Nhưng mà đám môn đồ kia không phải là người ngu, sao
có thể thật sự bán quyển phổ đi được, đương nhiên chỉ là chút da lông, dụ dỗ
người mua mà thôi.
Anh cũng không nói ra, chỉ nói.
“Sau này, nếu có gì không hiểu về Bôn Lôi Quyền thì có
thể đến tìm tôi.”
Kỳ Hạ Huy người này gây cho anh ấn tượng không tồi, thế
là hơi nhắc nhở đôi câu.
“Thật vậy ạ?”
Kỳ Hạ Huy mừng rỡ, thậm chí còn hơi khó tin.
“Tiền bối, tôi thật sự có thể thỉnh giáo anh ư?”
“Ừ.”
Huỳnh Nhân lạnh nhạt nói.
“Nhưng, hạng người nào nên hợp tác, hạng người nào
không nên hợp tác, anh nên phân rõ ràng. Hơn nữa, đi đến bước này rồi không dễ,
nên tẩy trắng đi là được rồi.”
“Vâng! Tôi đây sẽ cắt đứt quan hệ làm ăn với nhà họ
Hào và nhà họ Thiều!”
Kỳ Hạ Huy sao có thể không nghe ra Huỳnh Nhân đây là
đang nhắc nhở anh ta, lập tức kích động tỏ thái độ.
“Ừ, anh đi trước đi.”
Huỳnh Nhân khoát tay áo, tỏ ý bảo Kỳ Hạ Huy rời đi,
sau đó nhìn về phía bậc thang trơn bóng gọi.
“Tiểu Như, đi thôi, chúng ta đi tìm mẹ.”
“Đến đây!”
‘Rầm rầm’ một cái, Tiểu Như trượt xuống từ bậc thang
trơn bóng, chạy tới bên người Huỳnh Nhân, kéo tay anh, nói.
“Ba, con muốn cưỡi ngựa?”
Tiểu Như chỉ chỉ đầu Huỳnh Nhân.
Ngay sau đó, Huỳnh Nhân cười ha ha.
“Được, ba là ngựa, cưỡi ngựa nào…”
Huỳnh Nhân vừa cười vừa ôm Tiểu Như, để con bé ngồi
trên vai mình, hai cha con đón hoàng hôn, quay người rời đi.
Kỳ Hạ Huy và đám đàn em của anh ta xem một màn này thì
ngây cả người, rất khó tưởng tượng, một vị tiền bối có thành tựu cực cao trên
Bôn Lôi Quyền lại là một người con gái nói gì nghe nấy…
Chẳng biết tại sao, Kỳ Hạ Huy đột nhiên có chút hâm mộ
cuộc sống của Huỳnh Nhân, sau đó không nhịn được cao giọng hô.
“Tiền bối…”
Huỳnh Nhân dừng lại, quay đầu nhìn Kỳ Hạ Huy.
Kỳ Hạ Huy lớn tiếng hỏi.
“Vẫn chưa biết đại danh của tiền bối?”
Huỳnh Nhân cười cười, nói.
“Tôi là Huỳnh Nhân.”
“Huỳnh Nhân? Sao tên này lại quen tai vậy?” Kỳ Hạ Huy
chau mày, lầm bà lầm bầm.
Đột nhiên một tên đàn em vỗ đầu một cái, thốt lên.
“Em nhớ rồi, cái người ở rể ‘gả cho’ đại tiểu thư của
nhà họ Thiều, Tống Như Ý. Sau đó lại mất tích trong hôn lễ, hình như cũng có
tên như vậy.”
Sắc mặt Kỳ Hạ Huy lập tức đột biến.
Lúc Huỳnh Nhân dẫn Tiểu Như đi tới cao ốc quốc tế thì
đã là sáu giờ tối.
Cuộc sống về đêm ở Minh Châu, bây giờ mới thực sự bắt
đầu.
“Ngài Huỳnh.”
Vừa đi tới, phía sau lập tức vang lên tiếng gọi của một
người phụ nữ.
Nhìn lại, chỉ thấy đứng sau là người phụ nữ mặc đồng
phục nghiệp vụ màu trắng, trên mặt nở nụ cười tiêu chuẩn, đúng là thư ký theo
bên người Liễu Phi Tuyết, Giang Hi Văn.
“Giang tiểu thư, chào cô.”
Huỳnh Nhân mỉm cười gật đầu, sau đó nói.
“Liễu tổng đâu?”
“Liễu tổng vẫn đang họp hội nghị tổ chức cấp cao.”
Giang Hi Văn nói.
Huỳnh Nhân cảm thấy kỳ lạ, lại hỏi.
“Sao lại lâu vậy?”
Vừa nhắc tới chuyện này, sắc mặt Giang Hi Văn hơi mất
tự nhiên nhưng vẫn mỉm cười nói.
“Thật có lỗi ngài Huỳnh, đây thuộc về bí mật công ty,
không thể tiết lộ.”
Huỳnh Nhân cũng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Nhìn dáng vẻ này của cô ấy, hẳn là đang chuẩn bị tan
làm, Huỳnh Nhân cũng không muốn hỏi nhiều, nắm tay Tiểu Như đi tới tầng họp.
Trong cao ốc quốc tế, từ tầng 68 đến tầng 88 là thuộc
về Quốc tế Lệ Tinh, phòng họp trong những tầng từ 68 đến 88 đó, là ở tầng 78.
Nhưng mà, cửa thang máy vừa mở ra, Huỳnh Nhân đã nghe
thấy tiếng quát mắng giận dữ của Liễu Phi Tuyết.
“Nợ thì phải trả tiền, đó là chuyện thường tình. Số tiền
kia đã bao lâu rồi, là hai tháng!”
“Nửa tháng có thể chưa trả kịp, tôi còn có thể hiểu,
nhưng bây giờ đã hai tháng rồi, một chút tiến triển cũng không có, ngoài thái độ
làm việc của mấy người ra, tôi chỉ có thể nghi ngờ là các người không đủ năng lực.”
“Bây giờ là hạn cuối cùng, nếu còn không lấy được khoản
cuối, tất cả những ai chịu trách nhiệm hạng mục này, xéo hết đi.”
Trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận ngút trời, tựa như
là ai đó chạm vào vảy ngược của Liễu Phi Tuyết, làm cho Liễu Phi Tuyết nổi trận
lôi đình.
Huỳnh Nhân còn tốt, nhưng Huỳnh Như đã bị dọa rồi, ôm
chặt ống quần Huỳnh Nhân.
Sau đó, cửa phòng họp mở ra, rất nhiều lãnh đạo cấp
cao họp trong đó đều chán nản ra ngoài, lướt qua Huỳnh Nhân.
Nhưng Huỳnh Nhân không phát hiện, một trong những người
đó, nữ lãnh đạo dáng người thướt tha, gương mặt xinh đẹp đột nhiên dừng lại, vô
thức ngoảnh đầu ngoái lại.
Ánh mắt cô vội vàng tìm kiếm dáng người quen thuộc
kia, nhưng dòng người di chuyển, bóng dáng Huỳnh Nhân dần biến mất trong đám
người.
“Tổng Giám đốc Phượng làm sao vậy?”
Cấp dưới theo sau lưng ngạc nhiên nhắc nhở.
“Thang máy sắp đóng rồi.”
Tổng Giám đốc Phượng ngây ngốc hồi lâu mới hồi phục
tinh thần, vẻ mặt có phần cô đơn lắc đầu nói.
“Không có gì, chỉ là nhớ tới một người.”
Cấp dưới kia hơi kinh ngạc nhưng không hỏi nhiều, dù
sao cũng là việc riêng của sếp.
Huỳnh Nhân dắt Huỳnh Như vào phòng họp, liếc mắt là lập
tức nhìn thấy bóng người Liễu Phi Tuyết.
Cô đưa lưng về phía Huỳnh Nhân. Phòng họp to như vậy,
chỉ có một mình cô.
Đèn đã tắt, chỉ có chút ánh sáng mờ từ hành lang hắt
vào qua cánh cửa, kéo dài cái bóng thẳng tắp của cô.
Có vẻ cô hơi mệt, hai tay chống trán, không biết đang
nghĩ gì.
“Mẹ ơi…”
Huỳnh Như cũng phát hiện tâm trạng Liễu Phi Tuyết
không tốt, trốn sau lưng Huỳnh Nhân, rụt rè gọi một câu.
Liễu Phi Tuyết đang ngồi ở vị trí Tổng Giám đốc đột
nhiên run lên, quay đầu nhìn, chỉ thấy Huỳnh Nhân dắt Huỳnh Như đứng sau lưng
cô, yên lặng nhìn mình.
“Tiểu Như…”
Liễu Phi Tuyết lập tức đứng dậy, dang hai tay ra.
Lúc này Huỳnh Như mới chạy tới, ôm cổ Liễu Phi Tuyết.
Liễu Phi Tuyết cũng ôm lấy Huỳnh Như. Huỳnh Nhân cũng
đi tới, hỏi thử.
“Sao vậy, xảy ra chuyện gì à?”
Mặc kệ Huỳnh Nhân nghèo túng hay phong quang, đối với
Liễu Phi Tuyết, anh vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí.
Liễu Phi Tuyết lắc đầu, không trả lời, chỉ là vẻ mặt
hơi khác nhìn Huỳnh Nhân, nói.
“Sao muộn như vậy mới tới.”
“Nhà trẻ có chút chuyện nên hơi muộn.”
Huỳnh Nhân cười nói.
“Về sau em phải quan tâm tình hình Tiểu Như ở trường học,
không nên đặt nặng công việc như vậy.”
Liễu Phi Tuyết im lặng một lúc, nói.
“Em sẽ cân bằng thời gian thỏa đáng.”
“Anh biết em rất đặt nặng công việc, nhưng bây giờ anh
đã về.”
Huỳnh Nhân nhìn Liễu Phi Tuyết chân thành, nói.
“Kiếm tiền nuôi gia đình, là việc của anh.”
Liễu Phi Tuyết cười cười, không trả lời, chỉ nói.
“Về nhà thôi.”
Nói xong thì ôm Huỳnh Như ra phòng họp.
“Phi Tuyết.” Huỳnh Nhân đột nhiên gọi.
“Còn có việc gì à?” Liễu Phi Tuyết ôm Huỳnh Như, quay
đầu nhìn lại.
“Anh biết lúc trước anh không có ở đây, em rất hận
anh. Nhưng bây giờ anh đã về, ít nhất hãy để anh san sẻ với em chút ít.”
Huỳnh Nhân chăm chú nhìn Liễu Phi Tuyết, lắc đầu nói.
“Anh không muốn chuyện gì cũng phải để em một mình
gánh vác, như vậy có vẻ anh rất dư thừa.”
Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Liễu Phi Tuyết
hiện lên một tia khác thường, chuyển ánh mắt, không đối mắt với Huỳnh Nhân.
“Em quen rồi. Hơn nữa, chuyện này anh không giúp được.”
Những lời này đã kích thích Huỳnh Nhân.
“Em còn chưa nói sao đã biết là anh không giúp được?”
“…”
Liễu Phi Tuyết im lặng lúc lâu, thấy Huỳnh Nhân cố chấp
như vậy, cô chỉ có thể thỏa hiệp.
“Được rồi, em nói cho anh biết.”
Năm phút sau, Liễu Phi Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn Huỳnh
Nhân nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT