Trong ba ngày, cả thành phố Thẩm Minh ngày càng có nhiều gia tộc nhận được thiệp mời đám cưới giấu tên.

Điều khiến người ta ngạc nhiên là nhà họ Liễu cũng được mời.

Lúc nhận được thiệp mời, mọi người đều rơi vào trạng thái kinh ngạc.

"Đây là lễ cưới của ai, ngay cả tên cũng không thèm viết chữ nào?"

Liễu Tử Văn cầm thiệp mời, lật qua lật lại xem.

"Lễ cưới của ai cũng không biết, nhưng địa điểm tổ chức lễ cưới ở số một Thẩm Minh, đó là nhà hàng trên du thuyền sang trọng nhất Thẩm Minh, một bàn ăn phải mất mười vạn."

Liên Thuý Na hai mắt sáng bừng nhìn tấm thiệp mời, nói: "Cặp cô dâu chú rể này tổ chức bữa tiệc ở nhà hàng trên du thuyền, chắc chắn là một tỷ phú kín tiếng!"

"Hừ, theo tôi thấy, bà đúng là chỉ có góc nhìn của phụ nữ."

Liễu Nham lạnh lùng lùng hừ nói: "Đúng thật là cặp cô dâu chú rể này có thân phận không tầm thường, nhưng tại sao bọn họ lại mời chúng ta? Nhà họ Liễu chúng ta cũng sắp không xong rồi."

Những lời của Liễu Nham khiến mọi người bỗng bình tĩnh trở lại.

Quả thật, muốn mời cũng phải mời những nhà quyền thế ở Thẩm Minh, dựa vào đâu lại mời nhà họ Liễu bọn họ?

Bỗng nhiên, Liễu Cảnh Nhiên giống như nhớ ra chuyện gì đó, lấy báo của ba ngày trước ra nói: "Mọi người có biết chuyện ba ngày trước có người bỏ ra mười tỷ để mua báu vật trên trời là Nước mắt Venus không?"

Mọi người gật đầu liên tục.

"Đương nhiên là biết rồi, bỏ mười tỷ ra mua kim cương máu, chuyện này đã đồn đi khắp thành phố Thẩm Minh rồi."

"Con cảm thấy, có lẽ người kết hôn chính là tỷ phú bí ẩn đã bỏ mười tỷ để mua Nước mắt Venus đó."

Liễu Cảnh Nhiên nghiêm túc phân tích nói: "Còn về nguyên nhân mời chúng ta, có phải bởi vì nhà họ Liễu có chút quan hệ gì đó với ông ta không?"

Vừa dứt lời, mọi người chợt ngây người ra một lúc, sau đó trở nên vô cùng kích động.

"Nếu như là vậy, thế thì nhà họ Liễu chúng ta có hy vọng vùng lên rồi!''

Bác cả Liễu Đông Quân kích động nói: "Nếu như có thể làm quen với tỷ phú đó, cộng thêm việc hợp tác với tập đoàn Lệ Tinh, tự nhiên khủng hoảng của nhà họ Liễu chúng ta sẽ được giải quyết dễ dàng."

Liễu Nham cũng gật đầu nói: "Nếu như giống như Cảnh Nhiên nói thật, vậy thì tốt quá."

"Vậy chúng ta có đi dự lễ cưới này không?"

"Đi, không chỉ đi mà còn phải giữ gìn quan hệ tốt đẹp với cặp cô dâu chú rể này!"

Ánh mắt Liễu Nham kiên quyết nói: "Chuẩn bị một chút, lập tức lên đường, đến số một Thẩm Minh."

Mọi người nhà họ Liễu lũ lượt đứng dậy, Liễu Cảnh Nhiên và Liên Thuý Na cũng quay người về phòng định đi thay đồ trang điểm.

"Hai người đợi một chút."

Liễu Nham bỗng nhiên gọi Liễu Cảnh Nhiên và Liên Thuý Na lại nói: "Chuyện tôi bảo hai người đi xin lỗi Huỳnh Nhân thế nào rồi?"

"..."

Nụ cười trên gương mặt Liễu Cảnh Nhiên và Liên Thuý Na bỗng chốc cứng đờ.

"Con cũng muốn đi xin lỗi lắm, nhưng anh ta không nghe điện thoại của con..." Liễu Cảnh Nhiên không ngượng ngùng nói.

Vẻ mặt Liễu Nham cũng trở nên khó coi: "Xem ra Huỳnh Nhân giận bố thật rồi, lần sau gặp nhất định phải xin lỗi cho bố,"

"Vâng ạ..."

Vẻ mặt mẹ con hai người cũng vô cùng khó coi.

Tổng cộng chỉ có ba tấm thiệp mời được gửi cho nhà họ Liễu, cho nên tạm thời để ba người nhà Liễu Nham tham dự lễ cưới.

Ngày hôm nay, trên đường đến bến tàu Thẩm Minh có thể thấy đủ loại xe sang quý giá khắp nơi, một lễ cưới, một buổi đấu giá với giá trên trời, hầu như đã thu hút tất cả nhà quyền thế ở Thẩm Minh đến đây.

Cùng lúc đó, Huỳnh Nhân đang đứng bên bến tàu Thẩm Minh, sau lưng anh là một chiếc du thuyền sang trọng khổng lồ.

Nhìn thời gian một chút, Huỳnh Nhân móc điện thoại ra, sau đó gọi cho một dãy số.

"Alo?"

Rất nhanh, trong điện thoại đã vang lên một giọng nói lạnh lùng.

"Phi Tuyết, đang làm gì đó?" Ánh mắt Huỳnh Nhân trở nên dịu dàng hơn.

Liễu Phi Tuyết im lặng một lát, nói: "Vừa đón Tiểu Như đi học về."

"Vậy vừa khéo em không cần về nhà nữa, đến số một Thẩm Minh đi." Huỳnh Nhân nói.

"Đến số một Thẩm Minh làm gì?" Liễu Phi Tuyết nghi ngờ hỏi.

Giống như nhớ ra gì đó, giọng điệu của cô chợt lạnh lùng hơn: "Huỳnh Nhân, nếu anh muốn mời em đi ăn cơm, không cần phải đến số một Thẩm Minh làm gì, anh biết một bàn ăn ở số một Thẩm Minh bao nhiêu tiền không?"

"Đừng hỏi nữa, cứ đến là được rồi." Huỳnh Nhân vẫn không giải thích.

Suy nghĩ một lúc, Liễu Phi Tuyết cuối cùng cũng đồng ý: "Hai mươi phút nữa đến."

Sau khi cúp máy, vẻ mặt Huỳnh Nhân càng dạt dào tình cảm hơn.

"Huỳnh Nhân, anh ở đây làm gì?"

Bỗng nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói kinh ngạc.

Huỳnh Nhân ngoảnh đầu lại nhìn, Liễu Nham dẫn theo hai mẹ con Liễu Cảnh Nhiên xuống xe, bước về phía anh.

Người đang nói chuyện là Liễu Cảnh Nhiên.

"Huỳnh Nhân, sao con lại ở đây?"

Liễu Nham lại rất vui, thậm chí còn ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Huỳnh Nhân.

Giống như chợt nhớ ra chuyện gì đó, vẻ mặt ông ta nghiêm lại, ngoảnh đầu nói với hai mẹ con Liễu Cảnh Nhiên: "Còn không mau xin lỗi đi?"

Vẻ mặt Liễu Cảnh Nhiên vô cùng khó chịu, trong lòng rất không muốn, nhưng vẫn phải miễn cưỡng nói: "Xin lỗi."

"Huỳnh Nhân à, con vẫn nên quay về đi."

Vẻ mặt Liên Thuý Na lại vô cùng vui vẻ nói: "Mẹ làm vậy cũng vì tốt cho nhà họ Liễu, bây giờ nhà họ Liễu cũng đã giải quyết được khủng hoảng, con cũng có thể quay về rồi."

Thế nhưng, vẻ mặt Huỳnh Nhân vẫn hờ hững đáp lại: "Ừ."

"..."

Hai mẹ con Liễu Cảnh Nhiên cảm thấy rất mất mặt.

Chỉ một chữ "ừ", có ý gì chứ?

Có nhận lời xin lỗi hay không đây?

Huỳnh Nhân lại nhìn về phía Liễu Nham nói: "Bố, khoảng thời gian này con muốn lo cho sự nghiệp của mình, nhưng con sẽ thường xuyên đến thăm bố."

Ý của lời này rất rõ ràng, "con không về đâu".

Liễu Nham hơi thất vọng, nhưng vẫn vỗ vai Huỳnh Nhân nói: "Có chí thì nên, đây là chuyện tốt, nhưng đừng quên thường xuyên về thăm nhà đó."

"Chuyện đó đương nhiên rồi."

"Thích đến hay không, ai thèm..."

Thấy Huỳnh Nhân lại dám từ chối mình, Liễu Cảnh Nhiên bỗng chốc nổi giận đùng đùng.

Liên Thuý Na vội vàng kéo cô ta lại, lấy một tấm thiệp cưới được thiết kế tinh xảo ra đưa cho Huỳnh Nhân xem: "Nhìn thấy chưa, mọi người đến số một Thẩm Minh để tham dự lễ cưới, còn con thì sao?"

"Không biết, con chỉ đang đợi người ở đây thôi." Huỳnh Nhân khẽ cười đáp.

"Đợi người ở số một Thẩm Minh? Anh biết đây là nơi nào không?"

Liễu Cảnh Nhiên cũng tìm lại được cảm giác hơn người của mình, lên tiếng mỉa mai chế giễu: "Đây không phải nơi người nào cũng có thể tùy tiện ra vào đâu, ăn một bữa cơm anh biết tốn bao nhiêu tiền không, thấp nhất là ba bốn vạn đó."

Rất rõ ràng, cô ta coi Huỳnh Nhân như người thiếu hiểu biết đang cố tìm đủ mọi cách để vào số một Thẩm Minh.

"Mọi người quen cô dâu chú rể của lễ cưới hôm nay không?" Huỳnh Nhân bỗng nhiên hỏi.

Vừa hỏi xong đã khiến hai mẹ con Liễu Cảnh Nhiên sửng sốt, sao bọn họ biết được?

"Cho dù có quen hay không cũng không phải nơi anh có thể vào được, không về nhà họ Liễu, vậy anh cứ chờ chết đói đi."

"Mẹ, đừng quan tâm đồ rác rưởi này, chúng ta đi."

Dứt lời, Liễu Cảnh Nhiên vênh váo đắc ý bước lên du thuyền Số 1 Thẩm Minh với Liên Thuý Na.

Huỳnh Nhân tiếp tục chờ đợi.

Mười phút sau, một chiếc xe thương vụ lao đến dừng ngay bến tàu.

Một cô gái xinh đẹp lạnh lùng mặc đồ công sở màu đen bế một bé gái xinh xắn xuống xe.

"Bố!"

Vừa nhìn thấy Huỳnh Nhân, cô bé ngây thơ đáng yêu đã chạy về phía Huỳnh Nhân.

"Chậm chút, cẩn thận ngã đó." Liễu Phi Tuyết ở phía sau hô to.

Ánh hoàng hôn ngả vàng chiếu lên hai gò má tuyệt đẹp của cô, xinh đẹp cao quý, lại rực rỡ đầy nữ tính.

Nhìn thấy hai mẹ con Liễu Phi Tuyết, trái tim Huỳnh Nhân như sắp tan chảy ra.

"Bố ơi, bế." Huỳnh Như giang hai cánh tay nhỏ nhắn ra.

Huỳnh Nhân ôm lấy Huỳnh Như, Liễu Phi Tuyết bước đến trước mặt hỏi: "Nói đi, gọi bọn em đến số một Thẩm Minh làm gì?"

Huỳnh Nhân mỉm cười nói: "Đây là bí mật."

"Bí mật?"

Liễu Phi Tuyết nhướng mày, sau đó từ từ nhíu chặt lại: "Có phải anh gây ra phiền phức gì ở bên ngoài rồi không?"

Huỳnh Nhân lắc đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt to tròn lạnh lùng của Liễu Phi Tuyết, nghiêm túc nói: "Anh muốn chứng minh một chuyện với em, anh rất yêu em."

"..."

Liễu Phi Tuyết vẫn chưa quen bị một người đàn ông dùng ánh mắt chăm chú này nhìn cô trong khoảng cách gần như vậy, lập tức khẽ đẩy Huỳnh Nhân ra, nói: "Ở đây là nơi công cộng đó."

Lúc này một người đàn ông đeo kính trông có vẻ giống như giám đốc bước đến trước mặt Liễu Phi Tuyết, lịch sự hỏi: "Xin hỏi cô là Liễu Phi Tuyết đúng không?"

"Là tôi, anh là?" Liễu Phi Tuyết ngoảnh đầu lại hỏi.

Lúc nhìn thấy gương mặt của Liễu Phi Tuyết, ánh mắt anh ta lộ vẻ chấn động, lại càng khom người thấp hơn nói: "Tôi là tổng giám đốc của số một Thẩm Minh, cô cứ gọi tôi là Tiểu Hoắc được rồi."

"Có chuyện gì sao?" Liễu Phi Tuyết tỏ vẻ kinh ngạc.

Giám đốc Hoắc không nói gì, chỉ lịch sự mời cô: "Cô Liễu, mời cô đi theo tôi."

Giám đốc Hoắc đưa Liễu Phi Tuyết và Huỳnh Như đến đường đi dành cho khách quý.

Liễu Phi Tuyết ngoảnh đầu nhìn Huỳnh Nhân, dường như đang dùng ánh mắt để hỏi anh.

Huỳnh Nhân nháy mắt bảo cô yên tâm, Liễu Phi Tuyết lúc này mới bế Huỳnh Như bước vào trong số một Thẩm Minh.

Dưới sự dẫn đường của một cô phục vụ mặc sườn xám màu xanh, Liễu Phi Tuyết bước đến một căn phòng sang trọng.

Vào lúc mở cửa ra, Liễu Phi Tuyết bỗng chốc ngây người tại chỗ.

Váy cưới.

Trang sức ngọc ngà.

Cả căn phòng toàn là váy cưới và trang sức ngọc ngà.

Đủ loại kiểu dáng.

Mỗi một kiểu đều được thiết kế riêng, là hàng phiên bản giới hạn, vừa nhìn đã biết rất có tiếng tăm.

Ngoài ra còn có hai ba thợ trang điểm và thợ phụ đã đợi sẵn bên trong.

Bọn họ đứng dậy, khẽ cúi người nói với Liễu Phi Tuyết: "Cô Liễu, chúng ta bắt đầu đi."

Một hồi lâu Liễu Phi Tuyết vẫn không kịp phản ứng trở lại, cô dùng tay che miệng mình theo bản năng.

Cô nhớ đến lời hứa trước đây Huỳnh Nhân đã từng nói với cô.

"Anh sẽ tặng em một lễ cưới đã muộn năm năm."

...

Giám đốc Hoắc bước đến trước mặt Huỳnh Nhân, hơi khom người nói: "Anh Huỳnh, mọi thứ đều đã chuẩn bị ổn thỏa."

"Ừm."

Huỳnh Nhân thản nhiên gật đầu. Sau đó nhìn về phía chiếc du thuyền sang trọng khổng lồ của số một Thẩm Minh, khóe miệng hơi nhếch lên.

Năm năm trước, em không rời bỏ lúc anh thấy chán nản nhất.

Năm năm sau, anh trả em một lễ cưới hoành tráng, che chở em cả đời bình yên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play