Lời nói của Thiều Gia Nguyệt ngắn gọn và rõ ràng, nhưng tất cả những cậu ấm có mặt đều cảm thấy vô cớ ớn lạnh.

Nhất là Đổng Ý Hành và Thẩm Thanh Vân, họ càng cảm nhận được rõ ràng sự đe dọa nồng đậm trong lời nói của cô ta.

Thiều Gia Nguyệt lại hứng thú với tập đoàn Lệ Tinh từ lúc nào thế?

Thiều Gia Nguyệt nói xong câu này, cô ta hất mái tóc dài, đi tới chỗ Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết.

Đôi chân đầy đặn trắng trẻo lúc ẩn lúc hiện dưới bộ sườn xám xẻ cao màu tím, khiến người ta suy nghĩ miên man.

Một người phụ nữ tóc ngắn trông giống như thư ký, mặc bộ trang phục công sở màu đen đúng tiêu chuẩn của nhân viên văn phòng đi phía sau cô ta. Nhưng Huỳnh Nhân lại cảm nhận được một luồng hơi thở cực kỳ đáng sợ trên người cô ta. Anh đoán rằng thực lực của người này cũng không yếu hơn Lưu An.

Còn những cậu ấm yếu ớt hay ỷ lại vào thế lực kia lại choáng ngợp trước vẻ đẹp của Thiều Gia Nguyệt. Người nào người nấy đều ngây ngốc khi thấy Thiều Gia Nguyệt mặc sườn xám.

“Tránh ra.”

Thiều Gia Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói.

Giọng nói điềm tĩnh nhưng mang một vẻ uy nghiêm không thể từ chối.

Cậu ấm đó vội vàng nhường đường, tiếp theo là một người, hai người, ba người…

Thiều Gia Nguyệt một đường suôn sẻ, không hề bị cản trở. Cô ta đi đến đâu, tất cả các cậu ấm đều nhường đường, họ tránh người đẹp như tránh hồng thủy mãnh thú.

Cuối cùng, đến Đổng Ý Hành và Thẩm Thanh Vân cũng bắt buộc phải nhường đường cho Thiều Gia Nguyệt. Cô ta đi tới trước mặt Huỳnh Nhân với ánh mắt thiết tha và phong thái ung dung.

“Lại gặp nhau nữa rồi.”

Trên mặt Thiều Gia Nguyệt nở nụ cười như chuồn chuồn điểm nước, nói với Huỳnh Nhân.

Huỳnh Nhân gật đầu nhưng không nói gì.

Bởi Liễu Phi Tuyết đang ở bên cạnh, mà thân phận của Thiều Gia Nguyệt lại hơi nhạy cảm, nên Huỳnh Nhân không dám tiếp xúc nhiều với cô ta.

Thiều Gia Nguyệt cũng không bận tâm, cô ta lại nhìn sang Liễu Phi Tuyết, nụ cười không khỏi trở nên thích thú.

“Từ lúc tôi biết cô đến giờ, cô chưa từng thảm hại như vậy, hôm nay tôi thật sự được mở rộng tầm mắt đấy.”

Liễu Phi Tuyết đã bình tĩnh trở lại, vẻ mặt cô lạnh lùng, không nói lời nào.

Bỗng nhiên cô quay đầu lại, trừng mắt nhìn Huỳnh Nhân, không hề che giấu ý muốn chất vấn anh.

Huỳnh Nhân ngẩn người, sau đó anh lắc đầu cười khổ. Chắc chắn Liễu Phi Tuyết cho rằng mình đã gọi Thiều Gia Nguyệt tới.

Chuyện này thật sự oan cho anh quá.

“Các cậu ấm, phòng Vip cũng chỉ rộng ngần này thôi, mọi người không thấy hơi chật chội à?”

Thiều Gia Nguyệt duyên dáng ngồi xuống rồi chậm rãi lên tiếng. Nhưng đám cậu ấm Đổng Ý Hành và Thẩm Thanh Vân lại sa sầm mặt mày bởi câu nói của cô ta.

Đây là đang đuổi khéo bọn họ ra ngoài mà…

“Thiều Gia Nguyệt, lâu ngày không gặp, cô lại bá đạo hơn trước nhiều đấy.”

Sắc mặt Đổng Ý Hành tối sầm, anh ta nén giận nói. Nhưng giọng điệu anh ta không còn ngạo mạn như trước nữa.

Liễu Phi Tuyết và Thiều Gia Nguyệt là hai viên ngọc quý trong giới kinh doanh ở Minh Châu. Đổng Ý Hành có thể khiến Liễu Phi Tuyết thỏa hiệp, là bởi vì anh ta có đoạn video cô bị làm nhục vào năm năm trước. Nhưng anh ta lại không làm gì được Thiều Gia Nguyệt.

Ông nội Đổng Nam Lĩnh của anh ta từng nói rằng: Sinh con trai nên giống Đổng Ý Hành, nuôi con gái phải như Thiều Gia Nguyệt.

Ông ta đặt Đổng Ý Hành và Thiều Gia Nguyệt ngang hàng với nhau, để lấy đó cổ vũ cháu trai mình. Nhưng chỉ có bản thân Đổng Ý Hành biết, anh ta không bằng Thiều Gia Nguyệt.

Thiều Gia Nguyệt liếc xéo anh ta, lạnh lùng nói.

“Ngày đầu quen biết tôi à?”

Cô ta vừa nói dứt lời, sắc mặt của nhóm cậu ấm đều trở nên khó coi, gương mặt Đổng Ý Hành càng nhăn nhó dữ dội.

Vốn dĩ anh ta muốn kéo gần quan hệ với Thiều Gia Nguyệt, nhưng cô ta lại không hề nể mặt.

Nếu đã vậy, anh ta cũng không cần phải lấy lòng Thiều Gia Nguyệt làm gì nữa. “Thiều Gia Nguyệt, cô trở mặt với tôi chỉ vì anh chồng hụt của cô ư?”

Ánh mắt Thiều Gia Nguyệt lập tức thay đổi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đổng Ý Hành.

Nhắc mới nhớ, Đổng Ý Hành cũng có đủ lý do để căm ghét Huỳnh Nhân. Vốn dĩ nhà họ Đổng và nhà họ Thiều thân thiết với nhau từ lâu, hai người họ cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau. Gia chủ hai bên cũng đồng ý cho Đổng Ý Hành cưới Thiều Gia Nguyệt làm vợ, thân càng thêm thân.

Nhưng năm năm trước lại xảy ra việc ngoài ý muốn, Thiều Gia Nguyệt dần lộ ra tham vọng của mình. Khi đó gia chủ của nhà họ Thiều là Thiều Tuấn, ông ta sợ rằng sau khi Thiều Gia Nguyệt gả vào nhà họ Đổng, cô ta sẽ lợi dụng nhà họ chiếm đoạt nhà họ Thiều. Thế nên ông ta đã nhanh chóng giải trừ hôn ước với nhà họ Đổng. Đồng thời tìm cho Thiều Gia Nguyệt một gia tộc nhỏ, đẳng cấp thấp hơn để làm nhà chồng.

Gia tộc nhỏ này chính là nhà họ Liễu, chồng chưa cưới của Thiều Gia Nguyệt cũng biến thành Huỳnh Nhân.

Đổng Ý Hành vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện người đẹp đã đến tay lại phải dâng cho người khác. Còn Thiều Gia Nguyệt lại hoàn toàn không để bụng, thậm chí cô ta còn chế nhạo.

“Thật nực cười, từ khi nào tôi phải làm việc cho người khác thế? Từ đầu đến cuối, tôi chỉ vì lợi ích của bản thân thôi.”

Vẻ mặt Đổng Ý Hành âm trầm như nước, nói.

“Nhưng theo tôi được biết, hình như cô và tập đoàn Lệ Tinh không có làm ăn qua lại gì cả?”

“Ai nói không có?”

Thiều Gia Nguyệt lập tức nhìn về phía Liễu Phi Tuyết rồi nói.

“Khoảng thời gian trước, Thiều Thị chúng tôi đã tài trợ cho tập đoàn Lệ Tinh tám mươi triệu. Chắc lúc đó Thiều Nghiêm cũng đã chuyển lời của tôi đến mọi người. Số tiền này coi như khoản đặt cọc cho việc hợp tác giữa Tống Thị chúng tôi và Lệ Tinh, có phải vậy không?”

Lúc này Liễu Phi Tuyết mới nhớ ra, cô gật đầu.

“Đúng là có chuyện này.”

Thiều Gia Nguyệt nói tiếp.

“Nửa tháng trước, tôi có mở hội nghị kinh doanh ở nhà họ Tống, tập đoàn Lệ Tinh cũng có tham gia. Tôi nói cho các anh biết, tôi rất hài lòng với dự án của tập đoàn Lệ Tinh. Chẳng qua gần đây tôi hơi bận nên không rảnh tự mình đến Lệ Tinh một chuyến.”

Huỳnh Nhân hơi nheo mắt lại, khoảng thời gian gần đây Thiều Gia Nguyệt thật sự rất bận. Nhà họ Thiều bị tiêu diệt, chắc chắn cô ta đang bận rộn thu mua các sản nghiệp khác của nhà họ.

Liễu Phi Tuyết vẫn không muốn nhận phần ân tình này. Theo cô thấy, Thiều Gia Nguyệt và nhóm người Đổng Ý Hành chẳng khác gì nhau, đều đến đây vì hạng mục xây thành.

“Nhưng theo tôi nhớ thì hình như Lê Nguyệt Thiền không tham gia cạnh tranh. Tại sao cô lại cho rằng dự án của Lệ Tinh chúng tôi là tốt nhất?” Cô lạnh lùng chất vấn.

“Chuyện này mà còn phải hỏi nữa hả?”

Thiều Gia Nguyệt bật cười rồi liếc nhìn Huỳnh Nhân đầy ẩn ý, nói.

“Hạng mục xây thành là dành riêng cho Lệ Tinh các cô, làm gì có dự án nào so được với hạng mục trong tay này của mọi người?”

“Hội nghị kinh doanh chỉ làm cho có, kể từ khi cô đầu tư tám mươi triệu thì đã chắc chắn rằng hạng mục xây thành sẽ rơi vào tay Lệ Tinh, đúng không?” Ánh mắt Liễu Phi Tuyết càng lạnh lùng hơn.

“Tôi làm gì có năng lực biết trước đó, tổng cộng được chia thành hai bước.”

Có vẻ như Thiều Gia Nguyệt rất thích thú khi đấu với Liễu Phi Tuyết. Cô ta giơ hai ngón tay lên rồi nói.

“Bước đầu tiên là đầu tư tám mươi triệu, coi như là tiền đặt cọc. Tôi nói rồi, tôi bỏ ra tám mươi triệu thì Lệ Tinh các cô có dự án gì tốt Thiều Thị chúng tôi đều sẽ tham gia, cô cũng đồng ý rồi.”

“Lúc đó tôi hoàn toàn không biết cô sẽ lấy được hạng mục xây thành. Mãi đến khi tên ngốc Thiều Hải Hà đó nhắc đến chuyện này, tôi mới biết tới sự tồn tại của hạng mục này. Vậy nên tôi muốn cược một ván, không ngờ lại bị tôi đoán trúng.”

Thiều Gia Nguyệt nheo mắt, cô ta vui vẻ mỉm cười.

“Từ thời đại học, chúng ta đã bắt đầu đối đầu với nhau rồi, đã đấu lâu như vậy nhưng lại chưa từng bắt tay hợp tác, thế nên tôi muốn thử xem sao.”

Vẻ mặt Liễu Phi Tuyết buồn bực, cô không nói gì. Huỳnh Nhân cũng quan sát kỹ Thiều Gia Nguyệt.

Chỉ cược một ván thật sao?

Huỳnh Nhân không tin.

Trong đó còn rất nhiều chuyện khác mà Thiều Gia Nguyệt chưa nói ra. Chẳng hạn như, cô ta đã đưa thông tin sai lầm Văn Duy Thần là chủ nhân của tòa nhà Quốc Tế cho Thiều Hải Hà. Kể từ khi Thiều Thị bỏ ra tám mươi triệu phí tài trợ, Thiều Gia Nguyệt đã bắt đầu bày một ván cờ rất lớn.

Tất cả mọi người đều là quân cờ trên bàn cờ của cô ta, kể cả Huỳnh Nhân.

Văn Duy Thần và Thiều Hải Hà chính là bia đỡ đạn của cô ta. Khi thành công rồi, cô ta có quyền phát triển hạng mục xây thành mà không cần phải tốn quá nhiều sức lực.

Trước kia Huỳnh Nhân chưa từng tận mắt nhìn thấy Thiều Gia Nguyệt bày mưu lập kế. Bây giờ, cuối cùng anh cũng đã hiểu tại sao cô ta lại được gọi là ‘yêu nữ’.

Cái tên ‘yêu nữ’ này danh xứng với thực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play