Trong mắt Liễu Phi Tuyết hiện lên vẻ giận dữ, khi Đổnh Ý Hành nhắc tới hạng mục xây thành là cô đã đoán được Đổnh Ý Hành muốn nói gì. Cô từ chối thẳng thừng.

“Anh mơ đi.”

Trong mắt Huỳnh Nhân cũng xẹt qua một tia lạnh lùng đầy nguy hiểm. Ban đầu khi hạng mục xây dựng thành phố được bàn giao cho tập đoàn Lệ Tinh, anh đã từng nghĩ tới khả năng này.

Một nửa còn lại của dự án cải tạo sông Minh Châu đều nằm trong tay nhà họ Đổng. Nếu mỗi người tự kiếm của riêng mình thì không sao, nhưng chỉ sợ nhà họ Đổng nổi lòng tham muốn chiếm đoạt hạng mục xây thành của tập đoàn Lệ Tinh.

Không ngờ nó đã thực sự xảy ra, thậm chí anh ta còn cướp đoạt công khai trước mặt mọi người.

Mặt khác, về Đổng Ý Hành, vừa hay Huỳnh Nhân có chuyện muốn hỏi anh ta, không ngờ anh ta lại tự mình đưa tới cửa.

Tuy bị Liễu Phi Tuyết từ chối nhưng Đổng Ý Hành không hề ngạc nhiên hay tức giận mà vẫn cười thản nhiên.

“Cô Liễu thật sự không nghĩ tới chút nào hay sao? Nếu như cô giao hạng mục xây thành cho nhà họ Đổng chúng tôi, thì tập đoàn Lệ Tinh sẽ nhận được tình hữu nghị từ nhà họ Đổng và có được tương lai tươi sáng.”

Nói xong, Đổng Ý Hành còn giơ bốn ngón tay ra, sắc mặt anh ta hơi tối lại. “Tôi cho cô bốn tỷ để bán hạng mục xây thành cho tôi. Số tiền này đã đủ để cho tập đoàn Lệ Tinh của cô niêm yết thành công, cô đừng có mà không biết suy xét.”

Mấy tên cậu ấm phụ thuộc vào hai nhà họ Đổng và Thẩm đứng ở phía sau Thẩm Thanh Vân đều khẽ cười.

Đối với người bình thường và thậm chí chín mươi phần trăm các công ty, bốn tỷ là số tiền cao ngất ngưởng. Nhưng đối với một gia đình giàu có như nhà họ Đổng thì đó chỉ như một giọt nước, không có gì đáng nói.

Thứ mà bọn họ muốn nhìn thấy nhất chính nữ tổng giám đốc đầu tiên của Minh Châu ăn nói khép nép và phụ thuộc vào bọn họ.

Tuy nhiên Liễu Phi Tuyết vẫn bất động như trước, thậm chí cô còn cười chế nhạo.

“Cho dù anh có đưa bao nhiêu tiền thì tôi cũng sẽ không bán hạng mục xây thành cho anh đâu.”

Cô là một người có tầm nhìn xa, nếu như hoàn thành tốt hạng mục xây thành thì tiền lợi nhuận sẽ chỉ dừng lại ở bốn tỷ ư?

Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Liễu Phi Tuyết, vẻ mặt lạnh lùng trong mắt của Huỳnh Nhân cũng đã tiêu tan. Anh hy vọng đám cậu ấm này sẽ thức thời và không quá khích.

Đáng tiếc lại không được như mong muốn.

Cuối cùng, trong mắt của Đổng Ý Hành xuất hiện một tia lạnh lùng. Tuy anh ta vẫn không hề tức giận như cũ nhưng đột nhiên lại nhìn về phía Huỳnh Nhân. “Người này là?”

Trong mắt Huỳnh Nhân lóe lên vẻ lạnh lùng, ngay khi anh đang định nói chuyện thì Liễu Phi Tuyết giành nói trước.

“Anh ấy là chồng của tôi.”

“Ồ, thì ra anh ta là người cướp đi sự trong trắng của cô rồi biến mất suốt năm năm, để cô sống trong cảnh góa bụa trong ngần ấy năm hả?”

Người nói chuyện không phải là Đổng Ý Hành mà là Thẩm Thanh Vân của nhà họ Thẩm.

Anh ta tỏ ra kinh ngạc nhìn về phía Liễu Phi Tuyết rồi chỉ vào Huỳnh Nhân nói. “Tôi nói này, dù sao cô Liễu cũng là nữ tổng giám đốc đầu tiên của Minh Châu, sao cô lại gả cho người như thế được? Xa không nói nhưng ngay những người đàn ông trong căn phòng này, ai chẳng mạnh hơn anh ta? Chẳng lẽ kỹ thuật của anh ta không tệ khiến cho cô cảm nhận được thú vui làm phụ nữ hả? Ha ha ha…”

Trong khi nói chuyện, anh ta còn không quên trêu chọc hai cô gái ở hai bên.

Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Phi Tuyết lạnh xuống, cô lạnh giọng quát lớn. “Mong anh hãy tỏ ra tôn trọng chồng tôi.”

Lúc này, Huỳnh Nhân buông ly rượu xuống, đột nhiên anh nói.

“Trước khi tôi tức giận, tốt nhất là các người nên xếp thành hàng xin lỗi vợ tôi. Còn nếu không chờ đến khi tôi tức giận, các người muốn chạy cũng không chạy được đâu.”

Tất cả đám cậu ấm đều ngẩn người, sau đó bật cười nghiêng ngả.

“Anh nói gì cơ? Tôi không nghe rõ, là ai muốn chạy không được cơ?”

“Vậy anh thử tức giận để cho chúng tôi nhìn xem khi anh tức giận sẽ như thế nào?”

“Cũng chỉ là một tên vô dụng ăn bám Liễu Phi Tuyết mà cũng dám nói lời ngông cuồng.”

Bọn họ chửi bới và cười nhạo, không một ai coi trọng lời nói của Huỳnh Nhân.

Chỉ có Đổng Ý Hành biết một chút, anh ta không xúc phạm Huỳnh Nhân mà quay sang Liễu Phi Tuyết với vẻ ngoài cười nhưng trong không cười.

“Đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Lệ Tinh mà lại gả cho một tên vô dụng làm vợ. Tôi cứ tưởng cô không muốn cho toàn bộ người ở Minh Châu biết chuyện này chứ?”

Liễu Phi Tuyết lạnh mặt.

“Anh có ý gì?”

“Cô Liễu, trên tay tôi có nhược điểm của cô đấy. Tôi khuyên cô nghe lời tôi nói, ngoan ngoãn giao hạng mục xây thành ra đây.”

Đổng Ý Hành uống cạn ly rượu ngon, anh ta liếc mắt nhìn Liễu Phi Tuyết như vẻ đã nắm chắc chiến thắng.

Trong lòng của Liễu Phi Tuyết cảm thấy vô cùng bất an.

“Nhược điểm gì…”

Đổng Ý Hành ném điện thoại di động cho Liễu Phi Tuyết.

“Cô tự xem đoạn video trong đó đi.”

Liễu Phi Tuyết ấn nút phát video với vẻ nghi ngờ. Chỉ chốc lát sau, một thanh âm khiến cho người ta đỏ mặt vang lên bên trong video.

Liễu Phi Tuyết chỉ cần liếc mắt một cái, sắc mặt cô đã trắng bệch, cả người khẽ run. Cô cắn chặt môi tới mức bật máu, máu đỏ từ trong miệng chảy ra.

Huỳnh Nhân cảm thấy có gì đó không đúng, anh lập tức vươn tay qua lấy điện thoại.

Nhìn qua, sắc mặt anh cũng hơi đổi.

Đây là một đoạn video dài ba phút, địa điểm ở bên trong một nhà kho tối tăm, một người đàn ông và một người phụ nữ đang bị trói cùng nhau.

Quần áo trên người đàn ông tả tơi, toàn thân đều là máu giống như dã thú phát cuồng.

Thanh âm của người phụ nữ mang theo tiếng khóc nức nở, vừa đau đớn lại vừa tuyệt vọng, cô muốn trốn đi nhưng lại không trốn nổi. Cuối cùng, cô chỉ đành chấp nhận số mệnh của mình, hai hàng nước mắt rơi xuống.

Toàn bộ video kết thúc bằng tiếng kêu đau đớn tuyệt vọng của người phụ nữ. Xem xong đoạn video này, Huỳnh Nhân cũng bị giáng một đòn mạnh, Anh ngẩng đầu với vẻ cứng ngắc và trông thấy Liễu Phi Tuyết trên bờ vực suy sụp.

Đúng vậy, người đàn ông trong video chính là Huỳnh Nhân năm năm trước, còn người phụ nữ bị trói chính là Liễu Phi Tuyết.

Hai mắt cô đỏ hoe, cô chộp lấy chiếc điện thoại di động rồi vội vã xóa nó đi.

Trông thấy sự suy sụp của Liễu Phi Tuyết, Đổng Ý Hành khẽ cười.

“Cô Liễu, chắc hẳn cô rất quen thuộc đối với đoạn video này. Nếu như tôi tung đoạn video này ra thì cô sẽ phải nhận kết quả gì nhỉ?”

Lời vừa dứt, đồng tử của Liễu Phi Tuyết lập tức co rút lại, thân thể càng run rẩy mạnh hơn.

Trong mắt Huỳnh Nhân ngập tràn sát khí từ lâu, anh trầm giọng nói.

“Làm sao anh có được đoạn video này?”

“Anh không cần quan tâm tới chuyện này.”

Đổng Ý Hành chậm rãi nói.

“Anh chỉ cần biết tôi nắm giữ được bí mật của hai người là được rồi. Hai người cứ ngoan ngoãn làm theo lời tôi, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả đi.”

Liễu Phi Tuyết vội vàng đi tới trước mặt Đổng Ý Hành với đôi mắt ngập tràn sự tủi nhục, cô dùng thanh âm gần như van xin.

“Không được, không được tung video này ra ngoài.”

“Vậy còn phải xem biểu hiện của cô đã.”

Trong mắt Đổng Ý Hành toàn là vẻ tàn nhẫn, anh ta lớn tiếng nói.

“Bây giờ, cô quỳ xuống cho tôi.”

Nhất thời, cục diện hiện tại vượt quá dự đoán của Huỳnh Nhân khiến cho anh cảm thấy khiếp sợ, trong lòng đau khổ tột cùng.

Chuyện xảy ra trong nhà kho ở bến tàu Minh Châu năm năm trước chính là cơn ác mộng cả đời của Liễu Phi Tuyết. Không ngờ lúc đó lại có camera quay lại khiến cho Huỳnh Nhân như bị giáng một đòn mạnh vào đầu.

Anh không nghĩ ra làm cách nào Đổng Ý Hành lại có được video gốc, là ai đã âm thầm quay lại tất cả.

Tất cả mọi thứ giống như một tấm lưới vô hình bao phủ Huỳnh Nhân.

Trong lúc Huỳnh Nhân còn đang khiếp sợ, Liễu Phi Tuyết đã khụy gối, từ từ quỳ xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play