Hai câu mà Tổng Giám đốc Trương nói ra giống như tia sét đánh ngang tai tất cả những người nhà họ Tôn.

Tôn Du Phong trợn to hai mắt không thể tin nổi.

“Tổng... Tổng Giám đốc Trương, ngài không nói đùa đấy chứ?”

Nếu câu nói đầu tiên chỉ khiến ông ta khiếp sợ thôi, thì câu nói thứ hai suýt chút nữa khiến ông ta tối sầm mắt lại, lăn đùng ra ngất.

Ai cũng biết Huỳnh Nhân và nhà họ Thiều có mối thù sâu như biển, nhất là Thiều Gia Nguyệt, Tổng Giám đốc Tập đoàn Tống Thị, lại còn là kẻ thù đối đầu trực tiếp với Huỳnh Nhân.

Nhưng bây giờ Tổng Giám đốc Trương lại nói nhìn thấy Huỳnh Nhân như nhìn thấy bản thân Thiều Gia Nguyệt vậy.

Sao lại thế này?

Tổng Giám đốc Trương cười khẩy, khinh thường nói.

“Với cái loại gia chủ của một gia tộc hạng hai như ông mà tôi cần phải nói đùa sao?”

Những lời này vô cùng sỉ nhục người khác, nhưng lúc này Tôn Du Phong đã không để ý được nhiều như vậy nữa, túm lấy tay của Tổng Giám đốc Trương, kích động nói.

“Tổng Giám đốc Trương, nhất định là ngài nhầm rồi, sao Tổng Giám đốc Tống có thể nói ra những lời như vậy cơ chứ? Năm năm trước đồ bỏ đi này ngang nhiên chạy trốn khỏi hôn lễ của cô Thiều, gây ra ảnh hưởng vô cùng lớn đối với danh tiếng của cô Thiều, toàn bộ người nhà họ Thiều đều muốn giết chết cậu ta, sao ngài lại còn bảo vệ cậu ta chứ?”

“Câm mồm cho tôi.”

Thấy lão già trẻ ranh này lại còn lôi vụ bê bối năm năm trước ra nói, Tổng Giám đốc Trương giận dữ, đẩy Tôn Du Phong một cái thật mạnh.

“Loại tép riu như ông há lại có thể biết được thân phận của ngài Đường cơ chứ? Hơn nữa, nếu còn phỏng đoán suy nghĩ của Tổng Giám đốc Thiều nữa thì đừng trách tôi không khách khí.”

Tiếp đó, ông ta lại đi thẳng đến trước mặt Huỳnh Nhân, cúi đầu xuống một cách trịnh trọng.

“Ngài Huỳnh, tôi sẽ hủy bỏ toàn bộ vụ hợp tác với nhà họ Tôn ngay ạ, ngài đừng giận.”

Trong lúc nói, giọng nói của Tổng Giám đốc Trương còn có chút run rẩy, trong lòng hoảng sợ tột độ.

Giúp nhà họ Tôn đối phó với Huỳnh Nhân? Không lẽ ông ta sống lâu quá nên ăn thạch tín, không muốn sống nữa sao?

Tại buổi tiệc của nhà họ Thiều hôm đó, ông ta may mắn được đi theo Thiều Gia Nguyệt, chứng kiến sự diệt vong của nhà họ Thiều.

Đặc biệt, ông ta vẫn còn nhớ như in cái cảm giác áp lực không thở nổi lúc hơn mười chiếc xe bọc thép lái tới từ phía chân trời, mười nghìn chiến sĩ dũng mãnh tay cầm súng bao vây bọn họ.

“Đứng thẳng lên đi.”

Huỳnh Nhân cười nhạt, nói.

“Tôi còn nhớ ông đấy, ông là người đứng thứ bảy bên trái phía sau Thiều Gia Nguyệt.”

Trí nhớ của anh rất mạnh, chỉ cần liếc một cái là có thể nhớ kỹ được khuôn mặt của rất nhiều người.

Thấy Huỳnh Nhân còn nhớ mình như vậy, Tổng Giám đốc Trương lập tức được sủng ái mà lo sợ, nói với vẻ mặt kích động.

“Thưa ngài Huỳnh, đúng rồi ạ.”

“Tôi không muốn chuyện ngày hôm nay có quá nhiều người biết, có thể làm được không?”

Huỳnh Nhân híp mắt, nói.

“Đương nhiên rồi ạ.”

Tổng Giám đốc Trương lập tức đồng ý, quay đầu lại nhìn về phía toàn bộ người nhà họ Tôn với vẻ mặt uy nghiêm.

“Nếu mấy người dám cả gan tiết lộ chuyện hôm nay dù chỉ một chữ thì tôi nhất định sẽ báo đúng sự thật với Tổng Giám đốc Thiều, mấy người cũng đã biết thủ đoạn của cô chủ nhà tôi rồi đấy.”

Toàn bộ nhà họ Tôn đều lạnh run, nếu Thiều Gia Nguyệt quyết tâm muốn diệt trừ nhà họ Tôn thì nhà họ Tôn không sống quá một buổi tối đâu.

“Ngoài ra, nhà họ Thiều đã xong đời rồi.”

Tổng Giám đốc Trương lại cao giọng tuyên bố một tin tức nặng ký.

“Nhà họ Thiều này không phải nhà họ Thiều kia nữa, từ nay về sau, Minh Châu chỉ có một nhà họ Thiều mà thôi, đó chính là một mình cô chủ nhà tôi, một mình một gia đình quyền thế.”

Biết được tin tức này, tất cả người nhà họ Tôn đều như bị giáng một đòn nặng nề, toàn bộ giống như bị đần độn vậy, ngơ ngác nhìn Tổng Giám đốc Trương.

Tôn Du Phong còn mềm nhũn hai chân, ngã ngồi xuống đất, vẻ mặt dại ra.

“Nhà họ Thiều, diệt vong rồi?”

Trong đầu của những người khác trong nhà cũng đều đang quanh quẩn vấn đề này.

Không ai dám tin rằng nhà họ Thiều, một gia đình quyền thế lâu đời có tiếng ở Minh Châu, lại bị diệt vong trong một đêm.

Rốt cuộc là ai lại có thủ đoạn mạnh mẽ như vậy?

Không biết vì sao, trong lòng của tất cả người nhà họ Tôn đều có một ảo giác là cùng với sự diệt vong của nhà họ Thiều, bầu trời Minh Châu cũng sắp thay đổi rồi.

Tất cả các thế lực đều được thanh tẩy một lần nữa.

“Ngài Huỳnh, cô chủ còn nói, nếu như có ai trong số các thuộc hạ nhìn thấy ngài thì thay cô ấy nói một câu.”

Đột nhiên, Tổng Giám đốc Trương lại nói thêm.

“Hả?”

Lông mày của Huỳnh Nhân nhướng lên, nở nụ cười.

“Cô ta nói gì?”

“Cô chủ nói, tuy ân oán ngày xưa đã bị xóa bỏ nhưng cô ấy và ngài vẫn không phải là bạn bè, ai mạnh ai yếu, so tài rồi sẽ rõ.”

Lời nói của Tổng Giám đốc Trương, cả nhà họ Tôn nghe rất rõ ràng, sớm đã vô cùng chấn động.

Rốt cuộc mối quan hệ thực sự giữa anh và Thiều Gia Nguyệt là như thế nào? Ấy thế mà có thể được Thiều Gia Nguyệt đối xử một cách nghiêm túc như vậy.

Huỳnh Nhân không sợ hãi chút nào, thậm chí khóe miệng còn cong lên một nụ cười nghiền ngẫm xấu xa.

“Ông cũng thay tôi chuyển lời tới cô ta, nói là... Đây được coi là yêu nhau lắm cắn nhau đau à?”

Nghe vậy, tim của Tổng Giám đốc Trương đập thình thịch, người nhà họ Tôn cũng đực mặt ra.

Như này là... trêu ghẹo à?

Trong Minh Châu, không, thậm chí là ở trong khu vực Giang - Bắc - Cao này, có ai dám đùa giỡn Thiều Gia Nguyệt cơ chứ?

Trên thế giới này chỉ có một cái tên Huỳnh Nhân mà thôi.

“Được rồi, chúng ta quay lại điểm ban đầu đi.”

Huỳnh Nhân đi tới trước mặt Tôn Du Phong đang khiếp sợ đến nỗi đần ra, lạnh nhạt nói.

“Hai lựa chọn, thề trung thành, hoặc là... diệt vong.”

Cảm nhận được sát khí mỏng manh, lúc này ánh mắt của Tôn Du Phong mới khôi phục lại sự tỉnh táo.

“Tôi chọn... trung thành.”

Trên mặt Huỳnh Nhân lập tức hiện lên một nụ cười nhạt.

“Nhưng mà, tôi có một điều kiện.”

Tôn Du Phong bỗng ngẩng đầu lên.

“Tha cho những người khác trong nhà họ Tôn chúng tôi, tất cả những chuyện này đều là chủ ý của một mình tôi.”

Lời nói của Tôn Du Phong lại khiến Huỳnh Nhân thấy hơi bất ngờ, lập tức hờ hững nói.

“Ông nên cảm thấy may mắn đấy, con gái tôi không sao, tôi cũng sẽ không gây khó xử cho ông quá.”

Dừng một lát, Huỳnh Nhân nói tiếp.

“Chỉ cần ông có thể đóng giả làm động vật trong vườn bách thú, khiến con gái tôi cười, thì tất cả ân oán sẽ như vậy mà bỏ qua.”

Vốn dĩ anh còn cho rằng Tôn Du Phong nhất định sẽ kiên quyết từ chối, không ngờ ông ta lại đồng ý luôn không chút suy nghĩ.

“Được.”

So với tương lai của nhà họ Tôn thì bản thân mình đóng giả làm khỉ làm ngựa có đáng là gì chứ?

“Bắt đầu đi, để tôi gọi con gái ra.”

Dứt lời, Huỳnh Nhân quay lại xe, Tiểu Như đang chơi đồ chơi rất vui vẻ.

Huỳnh Nhân vừa cười vừa nói.

“Tiểu Như, ra xem động vật nào con.”

“Thật ạ?”

Tiểu Như lập tức quăng đồ chơi đi, hỏi với vẻ mặt mừng rỡ.

“Đương nhiên là thật rồi, đã bao giờ ba lừa con chưa nào?”

Huỳnh Nhân ôm Tiểu Như xuống, cô nhóc tỏ ra hưng phấn, đôi mắt to chớp chớp nhìn về phía trước.

Tôn Du Phong đã nằm rạp dưới đất, bò tới trước mặt Tiểu Như, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.

“Cháu gái, ông làm ngựa cho cháu cưỡi có được không nào?”

Tiểu Như ngẩng đầu lên nhìn Huỳnh Nhân, thấy ánh mắt cổ vũ của anh, bèn đồng ý.

“Vâng ạ, cháu cảm ơn ông.”

Nói xong thì thận trọng bò lên trên lưng Tôn Du Phong, sợ làm ông ta đau.

Tiểu Như chợt thấy khuôn mặt Tôn Du Phong có hơi xanh tím, không khỏi nghi ngờ mà hỏi.

“Ông ơi, mặt của ông bị sao vậy ạ?”

Tôn Du Phong vội vàng quay mặt đi, miễn cưỡng cười nói.

“Ông không sao đâu.”

Vừa mới nói xong, một bàn tay nhỏ bé mũm mĩm lập tức nhẹ nhàng xoa lên miệng vết thương của ông ta.

“Ông ơi, ông còn đau không ạ?”

Chỉ nghe thấy giọng nói non nớt của Tiểu Như hỏi.

“Mẹ nói chỉ cần xoa xoa như vậy là sẽ hết đau ngay.”

Tôn Du Phong hoàn toàn đờ đẫn, toàn bộ cơ thể khẽ run rẩy, hai mắt đỏ bừng.

Từng cử chỉ hành động của cô nhóc đều chạm sâu đến đáy lòng của ông ta, một cô bé đáng yêu tốt bụng như thế mà mình lại nhẫn tâm xuống tay với cô bé, quả thực không bằng heo chó mà.

Tôn Du Phong vô cùng tự trách, một giọt nước mắt cũng chảy xuống từ trong mắt.

“Xin lỗi, cậu Huỳnh, tôi có lỗi với cậu...”

Ông ta cõng Tiểu Như bò trong sân, động tác khó coi, vô cùng nhục nhã, nhưng ông ta lại cam tâm tình nguyện.

Tiểu Như cũng vui vẻ cười khanh khách, ánh mắt của Huỳnh Nhân trở nên sâu xa, gật đầu hờ hững, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tổng Giám đốc Trương một cái.

Tổng Giám đốc Trương lập tức hiểu ý của Huỳnh Nhân, bước nhanh tới trước mặt Tôn Du Phong.

“Ký tên vào chỗ này đi, ngài Huỳnh đã lên tiếng, nhà họ Tôn của ông chính thức trở thành đối tác của Thiều Thị tôi.”

Toàn thân Tôn Du Phong chấn động, không có vui sướng chút nào mà chỉ có sự cảm kích vô bờ bến.

Ông ta bò đến trước mặt Huỳnh Nhân, dập đầu một cái thật mạnh.

“Cảm ơn cậu Huỳnh đã bỏ qua, sau này, nhà họ Tôn chúng tôi sẽ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó của cậu Đường.”

Tuy nhiên, Huỳnh Nhân chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu.

“Nhớ kỹ lấy, đây là nể việc ông đã chọc cười con gái tôi nên mới bỏ qua cho ông đấy.”

Nói xong, anh ôm Tiểu Như đi khỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play