"Tôn Tuyết? Sao cô lại ở đây?"
Nhìn thấy Tôn Tuyết cầm di động, vô cùng đắc ý mà bước tới đây, sắc mặt của Lê Nguyệt Thiền biến sắc cực lớn, trong mắt tràn ngập sự tức giận: "Tôi mới là người đại diện cho tập đoàn Lệ Tinh."
Huỳnh Nhân cũng hơi híp mắt lại, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, xem ra, lần trước dạy dỗ cô ta vẫn chưa đủ.
Tôn Tuyết liếc nhìn Lê Nguyệt Thiền tựa như đang nhìn một đứa ngốc rồi nói: "Ai nói là tôi lấy danh nghĩa của tập đoàn Lệ Tinh tới đây, tôi là lấy danh nghĩa nhà họ Tôn để tới đây."
"Nhà họ Tôn?"
Lê Nguyệt Thiền sững sờ, khuôn mặt tràn ngập sự ngỡ ngàng.
"Nhà họ Tôn nào cơ?"
"Gia tộc hạng hai ở Minh Châu, nhà họ Tôn đó."
Nhìn thấy Lê Nguyệt Thiền vậy mà lại chưa từng nghe nói tới gia tộc của mình, Tôn Tuyết tức tới mức nghiến răng, mặt cũng tái xanh đi.
Vả mặt à...
Bản thân thì vô cùng kiêu ngạo tự mãn nói ra gia tộc của mình, vốn dĩ có thể đánh cho Lê Nguyệt Thiền một đòn cảnh cao, nào ngờ Lê Nguyệt Thiền còn chưa từng nghe qua, ngay lập tức có cảm giác nắm đấm đã dùng lực song lại đánh vào một bịch bông.
Huỳnh Nhân lại biết rõ, Lê Nguyệt Thiền đúng là chưa từng nghe tới.
Cô ấy sinh ra trong một gia đình bình thường, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống rất bình dị, sao có thể nghe qua chuyện của gia tộc thượng lưu ở Minh Châu được chứ?
Thế nhưng, Tôn Tuyết lại không nghĩ vậy, cô ta cảm thấy Lê Nguyệt Thiền đang cố tình hạ nhục bản thân, ánh mắt ngay lập tức trở nên phẫn nộ.
"Lê Nguyệt Thiền, đồ tiện nữ nhà cô, vậy mà lại dám hạ nhục nhà họ Tôn chúng tôi, ngày mai tôi sẽ bán bức ảnh ra ngoài, đợi đến lúc thân bại danh liệt đi. Hahahaha..."
Khuôn mặt Lê Nguyệt Thiền tràn ngập sự phẫn nộ, cô ấy đứng dậy giật lấy điện thoại của Tôn Tuyết.
Tôn Tuyết lại nhanh nhạy mà lùi về sau một bước, Lê Nguyệt Thiền ngay lập tức vồ hụt.
Cộng thêm đôi giày cao gót bảy centimet dưới chân, nếu như không phải của Huỳnh Nhân đỡ, thì cô đã ngã lăn ra rồi.
Rắc rắc.
Một tia sáng lóe lên, Tôn Tuyết lại chụp trộm thêm một tấm, góc độ của cô ta rất xảo quyệt, nhìn như thế Huỳnh Nhân ôm lấy eo của Lê Nguyệt Thiền từ phía sau vậy, cử chỉ vô cùng thân thiết.
"Tôn Tuyết, tôi không hề đắc tội cô, sao cô cứ phải đối đầu rồi hại tôi mọi lúc mọi nơi thế."
Lê Nguyệt Thiền vừa xấu hổ vừa tức giận, giận đến mức cả người run lên.
"Không hề đắc tội tôi?"
Khuôn mặt của Tôn Tuyết ngay lập tức trở nên lạnh lùng, lời nói lạnh lẽo.
"Nếu như không phải là cô thì tôi sao lại phải chịu những lời mắng mỏ của tổng giám đốc Liễu chứ, đến cả vị trí phó tổng giám đốc cũng mất? Cô chính là một con tiện nữ ăn ở hai lòng."
"Nữ thần của bộ phận đối ngoại? Haha, trò cười thì có, đừng tưởng là tôi không biết cô dựa vào cái gì mà có thể khiến đám đàn ông kia thần phục như vậy, không phải là dạng hai chân ra sao..."
"Tôn Tuyết, sao cô có thể nói tôi như vậy?"
Lê Nguyệt Thiền trong sạch như vậy, nào đã từng phải chịu người khác gièm pha một cách ác độc như vậy? Ngay lập tức hai mắt liền đỏ lên.
"Thế mà đã tức giận rồi à?"
Tôn Tuyết vẫn haha cười lạnh, dừng điệu bộ của một kẻ thắng cuộc mà nhìn Lê Nguyệt Thiền.
"Đợi đợi khi ảnh bị truyền ra ngoài, toàn bộ trên dưới công ty đều sẽ biết được bộ mặt thật của cô, nếu như tôi đã không được làm phó tổng vậy thì cô cũng đừng mơ."
Lê Nguyệt Thiền cắn chặt răng, hai mắt ửng hồng, đã tức đến mức không nói được lời nào.
Ánh mắt của Huỳnh Nhân lại mang theo sự trấn an, nhẹ nhàng mà nói.
"Yên tâm, chuyện ban nãy, cô ta sẽ không làm được gì đâu."
Nghe vậy, Tôn Tuyết đang định lớn tiếng quát lại vài câu, đột nhiên lại chạm phải vào ánh nhìn của Huỳnh Nhân, ngay lập tức liền ngây ra.
Mặt của Huỳnh Nhân sắc như dao, trên mặt còn mang theo cảm giác lạnh lẽo, đặc biệt là đôi mắt của anh, đen như mực, tựa như một cái hố đen.
Màn chạm mắt ban nãy, Tôn Tuyết chỉ cảm thấy linh hồn mình như bị kéo vào một vực sâu không đáy, không thể nào tựa thoát ra.
"Trong vòng ba giây, xóa bức ảnh đó đi."
Giọng nói của anh lạnh như băng.
"Sao đó quỳ xuống, xin lỗi."
Tôn Tuyết hồi tình, ánh mắt khinh miệt nhìn anh một cái.
"Tên mặt hoa da trắng như người có tư cách gì mà nói..."
"Ba giây đã hết."
Trong tức khắc, ánh mắt của Huỳnh Nhân trở nên lạnh lẽo.
"Lưu An, ra tay đi."
"Rõ."
Trong ánh mắt của Lưu An lóe lên một tia khát máu.
Chỉ nghe thấy rắc một tiếng động to vang lên, mấy chai rượu Mao Đài quý trên mặt bàn đã bị Lưu An theo lệnh đạp nát.
Âm thanh cực lớn, trực tiếp thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong buổi tiệc.
Trong đó, hai bàn của gia chủ trực tiếp quay đầu lại nhìn, ngay khi nhìn thấy Huỳnh Nhân, khuôn mặt của hai người liền đổi sắc.
"Là thứ vô dụng đó."
Chính là Hào Tinh Húc, và cả Hoắc Ca của nhà họ Hoắc.
Lưu An tiện tay nhặt một mảnh vỡ lên, bóng dáng liền biết mất ngay tại chỗ.
Một giây sau, lại xuất hiện một cách quỷ quái trước mặt Tôn Tuyết, một phát giật lấy điện thoại của cô ta, rắc một tiếng, bóp nát.
Cùng lúc đó, mảnh vỡ trong tây, đã đâm về phía mặt của Tôn Tuyết.
Rẹt rẹt.
Ngay lập tức, khuôn mặt của Tôn Tuyết, loang lổ vết máu, trên mặt toàn vết thương.
Lê Nguyệt Thiền bị dọa tới mức vội vàng bịt chặt miệng mình, khuôn mặt của Tôn Tuyết vậy mà lại trực tiếp bị hủy rồi.
Bịch.
Lưu An đã làm là phải làm cho tới, lại một cước đạp lên người Tôn Tuyết, ngay lập tức đạp cô ta bây lên không trung, đập vào một cái bàn ở cách đó không xa, khiến cho chiếc bàn vỡ tứ tung.
Những món ngon trên bàn, cũng rơi xuống đất, bát nồi muôi đĩa, đều đã vỡ hết.
Yên lặng.
Yên lặng tựa như đã chết.
Tất cả mọi người dường như đã nhìn đến mức ngay ra, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Lưu An.
Ánh mắt của Hào Tinh Húc và Hoắc Ca càng thêm co giật mãnh liệt, Hào Tinh Húc đã từng nhìn thấy sức mạnh của Lưu An, còn Hoắc Ca hoàn toàn là lần đầu tiên nhìn thấy Lưu An động thủ, ở sâu trong nội tâm, vậy mà lại có một chút sợ hãi.
"Tôn Tuyết."
Sau màn chết lặng, ở hiện trưởng liền truyền tới một tiếng thét chói tai.
Chiếc bàn bị đập nát kia, vậy mà vừa hay lại là vị trí của nhà họ Tôn, một vị phu nhân nhoài người tới bên cạnh Tôn Tuyết đã bất tỉnh nhất sự, khóc tới mức chết đi sống lại.
Mà những người còn lại của nhà họ Tôn, sắc mặt đều đã vô cùng xanh mét, tức giận đùng đùng xông tới trước mặt Huỳnh Nhân.
"Anh là ai, tại sao lại xuống tay với con gái tôi."
Lê Nguyệt Thiền có chút lo lắng nhìn Huỳnh Nhân một cái, trong lòng xuất hiện một loại dự cảm không lành.
Huỳnh Nhân vậy mà vẫn ngồi bình chân như vại, hơi ngước mắt lên, nhìn gia chủ nhà họ Tôn một cái.
"Con gái ông chụp trộm chúng tôi, còn nói lời ác độc mang ý phỉ báng, dạy dỗ cô ta một tí thôi mà."
"Thế nên, anh để vệ sĩ của anh hủy hoại mặt con bé sao?" Sắc mặt của Tôn Du Phong lạnh lẽo đến vô cùng.
"Tôi cho cô ta cơ hội quỳ xuống xin lỗi, nhưng cô ta không quý trọng."
Bá đạo vô cùng.
Tôn Du Phong tức đến mức cả người run lên, chỉ hận không thể bắt Huỳnh Nhân lại, chặt thành tám khúc.
Thế nhưng, nghĩ đến việc đây là địa bàn nhà họ Thiều, hơn nữa thứ yêu nữ lòng dạ độc ác kia của nhà họ Thiều sắp tới rồi, Tôn Du Phong chỉ đành nghiến răng nuốt lại vào bụng.
"Anh dám hành hung ở địa bàn nhà họ Thiều, nhà họ Thiều sẽ thay nhà họ Tôn dạy dỗ anh."
Nói rồi, dắt theo người nhà họ Tôn vội vội vàng vàng rời khỏi buổi tiệc, đi tới bệnh viện.
"Nhà họ Thiều... sao?".
ngôn tình sủngHuỳnh Nhân chẳng hề sợ sệt, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười thoải mái.
Anh rất chờ mong được gặp lại Thiều Gia Nguyệt thêm lần nữa.
Tất cả những người đại diện cho gia tộc có mặt ở bữa tiệc, lại đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo đến khó hiểu, thi nhau đoán xem thân phận của người thanh niên này.
Dám hoành hành ngang ngược như vậy ở địa bàn nhà họ Thiều, lẽ nào là người nhà họ Nhan, nhà họ Đổng hay nhà họ Trầm sao?
Nhưng rất nhanh, tất cả mọi người đều đánh bay ý nghĩ này trong đầu.
Tứ đại gia tộc, người nào kiêng kị người nấy, cho dù là người của ba nhà siêu giàu khác, cũng không dám bá đạo càn quấy tại địa bàn nhà họ Thiều.
"Kẻ này tốt nhất có thực lực thật sự để có thể coi khinh nhà họ Thiều đi, bằng không, sẽ chết thảm lắm..."
Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người, ngoại trừ nhà họ Hào và nhà họ Hoắc.
Hai mắt Hào Tinh Húc và Hoắc Ca đều đang phát sáng, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Lê Nguyệt Thiền hồi thần, sắc mặc có chút lo lắng mà nói với Huỳnh Nhân. "Ngài Huỳnh, anh mau rời khỏi đây đi, chứ không thì người nhà họ Thiều tới thì không đi được nữa rồi."
Sắc mặt của Huỳnh Nhân vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn tự rót cho mình một cốc trà Long Tỉnh, từ từ thưởng thức.
"Đi sao? Mấy người còn muốn đi đâu nữa."
Đúng lúc này, truyền tới một giọng nói lạnh lẽo đến vô cùng.
Chỉ nhìn thấy một chàng trai trẻ với gương mặt anh tuấn dẫn theo rất nhiều thành viên nhà họ Thiều, bước từng bước lớn vào đi ra.
Ánh mắt hướng tới thẳng về phía Huỳnh Nhân.