Liên Thuý Na không nói gì, chỉ quay đầu qua, lạnh lùng liếc mắt nhìn Huỳnh Nhân một chút, rõ ràng là đổ cơn giận lên trên người Huỳnh Nhân.
Ngay cả Điền Vũ cũng vỗ tay, những xí nghiệp còn lại không thể không đi theo vỗ tay, thế là hội trường vang lên tiếng vỗ tay lác đác.
Mặc dù không nhiều, nhưng Phượng Tư Sở cũng cười đến mức không khép mồm lại được. Mặc dù bộ trưởng Điền không thể công khai giúp đỡ mình nhưng vì mình tạo thế được có lẽ vẫn được.
Tiền này không hề phí phạm.
“Cám ơn bộ trưởng Điền, cám ơn mọi người.”
Mặt mày Phượng Tư Sở hồng hào, anh ta ra hiệu cho mọi người im lặng, ánh mắt bất chợt nhìn lướt qua thấy mẹ con Liễu Cảnh Nhiên ở bên dưới.
Xí nghiệp trong danh sách đăng báo chính là công ty con của nhà họ Liễu, về phần công ty thực phẩm cũng đã bị đóng cửa niêm phong, ông ta cũng không nghĩ nhiều, lập tức thêm vào.
Trong lúc nhất thời, mẹ con Liễu Cảnh Nhiên đã trở thành mục tiêu chỉ trỏ của hàng ngàn người.
Vẻ mặt hai người nháy mắt thay đổi thật lớn: “Không phải, chúng tôi bị hãm hại mà! Phượng Tư Sở, anh đừng có ngậm máu phun người!”
Lời Phượng Tư Sở nói làm cho mẹ con Liễu Cảnh Nhiên tuyệt vọng, nhưng rất nhanh lại có một giọng nói bình tĩnh truyền tới.
Mọi người đồng loạt nhìn sang, Huỳnh Nhân nhanh chân đi tới bên người mẹ con Liễu Cảnh Nhiên.
“Hả? Cậu ta là ai vậy?” Điền Vũ chưa từng gặp mặt Huỳnh Nhân, nhíu mày hỏi.
“Bộ trưởng Điền, lai lịch của anh ta rất lớn.”
Phượng Tư Sở vừa thấy rõ là Huỳnh Nhân, vui vẻ: “Cũng là người của nhà họ Liễu, con rể đưa tới cửa nhà họ Thiều năm năm trước, chẳng qua đã chạy trốn trong đêm tân hôn.”
“Ồ, thì ra cũng là người nhà họ Liễu.”
Mặt mày mẹ con Liễu Cảnh Nhiên hết sức khó coi, Điền Vũ ngược lai không có phản ứng gì: “Thế thì cùng nhau cút đi.”
“Huỳnh Nhân, chỗ này làm gì có phần cho con nói chuyện, câm miệng cho mẹ!”
Liên Thuý Na thấy đồ ăn hại này đang lửa cháy còn tới đổ thêm dầu, không thể không nổi giận.
Huỳnh Nhân lại như không hề nghe thấy, vẫn như cũ hờ hững nhìn Điền Vũ: “Bộ trưởng Điền, hình như ông chỉ là người quyết định sơ thẩm, không có tư cách quyết định xí nghiệp đi hay ở thì phải?”
Rầm!
Điền Vũ tựa như nhận lấy sỉ nhục to lớn, bất thình lình vỗ mạnh bàn một cái: “Có phải cậu cảm thấy tôi không thể làm gì được nhà họ Liễu các người hay không?”
“Bộ trưởng Điền, nếu muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm.”
Huỳnh Nhân vẫn bình tĩnh như cũ, tiến tới bên tai Điền Vũ, nhỏ giọng nói: “Giao dịch tiền quyền đằng sau hội đấu thầu lần này, tôi đều biết.”
Trong mắt Điền Vũ tức khắc lóe lên một chút vẻ bối rối, thẹn quá hóa giận: “Cậu nói láo, ở trong này cắn người lung tung, bảo an, bảo an đâu, đuổi cậu ta và người nhà họ Liễu đi cho tôi!”