Nhìn thấy người đàn ông này tự tiện tiến vào, Giang Hi Văn lập tức thay đổi sắc mặt.

“Không phải bảo anh chờ ở khu dành cho khách rồi à, sao anh lại lên đây?”

Người đàn ông đẹp trai không nhịn được mà bật cười, nói.

“Dù thế nào trước đây tòa nhà Quốc Tế cũng là của tôi, chỉ là do một số nguyên nhân mà tôi đã chuyển nhượng ra ngoài, chẳng lẽ bây giờ đến vào cũng không thể vào được?”

Giang Hi Văn kinh ngạc nhìn anh ta một cái, không nghĩ tới người đàn ông này lại là chủ sở hữu trước của tòa nhà Quốc Tế trước.

“Văn Duy Thần, anh tới đây làm gì?”

Liễu Phi Tuyết lạnh lùng nhìn người đàn ông này, giọng điệu đông lạnh.

Người đàn ông tên Văn Duy Thần như đã quen với thái độ của Liễu Phi Tuyết, trên mặt vẫn nở nụ cười.

“Lúc trước tôi mua tòa nhà Quốc Tế này là vì em, chẳng qua gia tộc đột nhiên gọi tôi, rơi vào đường cùng mới có thể chuyển nhượng giá thấp cho Thiên Việt Bân, bây giờ xử lí xong chuyện trong nhà rồi, đương nhiên phải về nhìn em.”

“Tôi đã gả chồng.” Liễu Phi Tuyết nhẹ nhàng nói.

“…”

Những lời này vừa nói ra, không khí nháy mắt đông cứng.

Ánh sáng sắc bén chợt lóe trong đôi mắt của Văn Duy Thần, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, cười nhìn Liễu Phi Tuyết nói.

“Phi Tuyết, em hiểu lầm ý của tôi rồi.”

“Tôi chỉ muốn dùng thân phận bạn bè để quan tâm em, cho dù về sau em làm cái gì, tôi đều sẽ ủng hộ em.”

“Vợ của tôi chưa đến lượt anh quan tâm.”

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo truyền đến, mang theo khí lạnh, nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất nhiều.

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Huỳnh Nhân bước nhanh đến đây, La Bố theo ngay sát đằng sau.

Sắc mặt Liễu Phi Tuyết hơi đổi.

“Tại sao anh lại ở đây?”

Lúc này cô mới nhớ, cô chỉ biết Huỳnh Nhân làm việc ở tòa nhà Quốc Tế nhưng lại không biết cụ thể làm ở công ty nào, làm chức vụ gì.

Cô dùng ánh mắt ý bảo Huỳnh Nhân nhanh chóng rời đi, nhưng đã chậm.

“Vợ của anh?”

Sát khí trong mắt Văn Duy Thần chợt lóe rồi biến mất, đánh giá Huỳnh Nhân từ trên xuống dưới, sau đó tự giễu cười nói.

“Nghĩ đến tôi đường đường là cậu chủ nhà họ Văn ở Giang Chiết, đau khổ theo đuổi người mình yêu bao nhiêu năm, không ngờ tới lại bị một thằng nhóc nghèo nàn không tiền không thế nhanh chân đến trước, đúng là tạo hóa trêu người.”

“Dám sỉ nhục ngài Huỳnh, muốn chết!”

Ánh mắt La Bố trở nên lạnh lẽo, Huỳnh Nhân lại vươn tay ra ngăn cản.

Mình thì đi đến trước mặt Văn Duy Thần, hơi nheo mắt lại.

“Anh đến từ Giang Chiết?”

“Đúng vậy.”

Văn Duy Thần ngạo nghễ nói.

“Nhà họ Văn ở Giang Chiết!”

Huỳnh Nhân không đổi sắc mặt, La Bố đằng sau lại cười lạnh một tiếng.

Nhà họ Văn ở Giang Chiết? Rất lợi hại à?

“Nếu không muốn nhà họ Văn bị hủy hoại ở trên tay anh thì cách xa cô ấy một chút.”

Sau đó, Huỳnh Nhân chỉ vào Liễu Phi Tuyết, giọng nói bình thản.

Lời này vừa nói ra, Liễu Phi Tuyết, Giang Hi Văn, và Văn Duy Thần đều thay đổi sắc mặt.

Giang Chiết là tên gọi chung của một mảnh đất, bao gồm rất nhiều thành phố, trong đó một số thành phố tương đối phát đạt là ba thành phố Minh Châu, Giang Môn, Tô Hàng. Có thể xưng tên với Giang Chiết đều là những gia tộc có nội tình thâm hậu, nhà họ Thiều, một trong bốn nhà hào môn ở Minh Châu cũng không dám nói loại lời này, Huỳnh Nhân lấy đâu tự tin mà nói vậy?

Văn Duy Thần giận đến bật cười, ánh mắt âm u nhìn Huỳnh Nhân.

“Chưa có người nào dám nói chuyện với nhà họ Văn chúng ta như vậy!”

“Bây giờ có rồi.”

Vẻ mặt Huỳnh Nhân thản nhiên nói.

“Tôi không nói đùa.”

La Bố tùy thời đợi lệnh, chỉ cần Huỳnh Nhân ra lệnh một tiếng, ông sẽ lập tức ra tay với Giang Chiết nhà họ Văn.

Văn Duy Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Huỳnh Nhân, muốn cho Huỳnh Nhân phải thần phục dưới khí thế của mình, nhưng dần dần, anh ta sợ hãi phát hiện, sự lạnh lẽo trong mắt Huỳnh Nhân làm trái tim của anh ta đập nhanh hơn!

Còn cả người đàn ông trung niên phía sau kia nữa, anh ta chỉ cảm thấy rất quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng cụ thể ở nơi nào lại không nghĩ ra.

Cẩn thận không thừa, Văn Duy Thần không đánh những trận không nắm chắc, lập tức lùi về phía sau một bước, nhìn Huỳnh Nhân lạnh nhạt nói.

“Nhớ kỹ những lời vừa rồi của anh, sớm hay muộn anh cũng sẽ phải trả giá đắt.”

“Còn nữa, anh không xứng với Phi Tuyết!”

Nói xong xoay người rời đi.

Liễu Phi Tuyết và Giang Hi Văn đều trợn mắt kinh ngạc nhìn Huỳnh Nhân, đặc biệt là Liễu Phi Tuyết, cô biết rõ sức ảnh hưởng của nhà họ Văn, cô đã chuẩn bị để bảo vệ Huỳnh Nhân xong, không ngờ Văn Duy Thần lại đi rồi.

Liễu Phi Tuyết đi đến trước mặt Huỳnh Nhân, nghiêm túc khuyên.

“Về sau đừng những lời như vậy nữa, vũng nước của tòa nhà Quốc Tế này còn sâu hơn so với tưởng tượng của anh đấy.”

Huỳnh Nhân biết Liễu Phi Tuyết đang quan tâm đến mình, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

“Anh chỉ lo lắng cho em thôi.”

“Em không sao.”

Liễu Phi Tuyết lập tức nhìn ra chỗ khác, vội vàng mang theo Giang Hi Văn rời đi.

Bây giờ đang là thời gian đi làm, nếu bị nhân viên cấp dưới phát hiện, chỉ sợ ngày mai cô sẽ trở thành trung tâm cuộc nói chuyện mất.

Sau khi Liễu Phi Tuyết rời đi, biểu cảm trên mặt Huỳnh Nhân cũng từ từ lạnh đi đi. “Bảo Thiên Việt Bân đi điều tra người kia, tôi muốn toàn bộ tin tức của anh ta!”

“Vâng, thưa ngài Huỳnh.”

La Bố lập tức lấy di động ra, phân phó Thiên Việt Bân đi làm việc.



Sau khi Văn Duy Thần đi xuống tập đoàn Lệ Tinh, lại lập tức đi thang máy tới tập đoàn Cửu Châu.

Cửa thang máy mở ra, Thiều Hải Hà đã sớm chờ sẵn, trên mặt nở một nụ cười nịnh nọt.

“Ngài là Văn Duy Thần, cậu Văn?”

“Anh là tổng giám đốc Thiều?”

Văn Duy Thần kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Thiều Hải Hà một cái.

Khuôn mặt của anh ta nhìn rất khó chịu, đặc biệt là cái mũi, nhìn là biết mũi bị gãy phẫu thuật lại, dấu vết phẫu thuật rất rõ ràng.

Thiều Hải Hà xấu hổ nói.

“Để cậu Văn chê cười rồi, trước đó bị một tên râu ria đánh trúng mặt, mấy ngày nay vừa đi chỉnh lại.”

“Thì ra là thế.”

Văn Duy Thần lúc này mới thoải mái.

“Tổng giám đốc Thiều trăm công nghìn việc, cần phải chú ý sức khỏe đấy.”

Thiều Hải Hà vui mừng, liên tục mời Văn Duy Thần đi vào.

“Cậu Văn, mau vào đi.”

Hai người cùng nhau đi vào một văn phòng riêng, cửa vừa mở ra, một người phụ nữ trang điểm tinh xảo mặc một chiếc sườn xám màu trắng, hơi hơi khom người, chào hỏi.

“Chào cậu Văn.”

Nếu Huỳnh Nhân ở chỗ này chắc chắn sẽ nhận ra cô ta, người này đúng là Liễu Cảnh Nhiên.

Văn Duy Thần nhìn nhiều vài cái, quay đầu lại nhìn Thiều Hải Hà.

“Vị này là?”

“Là giám đốc bộ phận nhân sự của tập đoàn Cửu Châu chúng tôi, Liễu Cảnh Nhiên.”

Thiều Hải Hà mỉm cười nói.

“Cũng là bạn nữ của ngài trong tiệc rượu tối nay.”

“Thì ra là thế.”

Văn Duy Thần gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Liễu Cảnh Nhiên cũng càng thêm nóng bỏng.

Liễu Cảnh Nhiên là mỹ nhân, lại tỉ mỉ trang điểm cộng thêm mặc một chiếc sườn xám được đặt may riêng, càng làm tăng thêm nhan sắc, ngay cả cậu chủ đã duyệt vô số người phụ nữ cũng phải kinh ngạc.

Tuy rằng không thể so với Liễu Phi Tuyết nhưng để chơi bời thì vẫn được.

“Cậu Văn, chào anh, tôi là Liễu Cảnh Nhiên, nếu anh không chê có thể gọi tôi là Cảnh Nhiên.” Liễu Cảnh Nhiên thẹn thùng nói, ánh mắt nhìn về phía Văn Duy Thần cũng mang nhiễm vẻ yêu thích.

Buổi sáng, Thiều Hải Hà đã tự mình tới tìm Liễu Cảnh Nhiên nói cho cô ta biết đêm nay có một tiệc rượu rất quan trọng, chủ của tòa nhà Quốc Tế cũng sẽ ra mặt, bảo cô về nhà trang điểm cẩn thận, nói không chừng nhìn trúng cô ta, cô ta sẽ từ gà rừng biến thành phượng hoàng.

Có lẽ là người trước mặt này, tuổi trẻ nhiều tiền, thân phận cao quý, rất hợp gu Liễu Cảnh Nhiên.

Văn Duy Thần cũng không từ chối, tiện tay ôm chầm lấy Liễu Cảnh Nhiên, vừa lòng nhìn Thiều Hải Hà một cái.

“Tổng giám đốc Thiều thật là chu đáo.”

“Chuyện nên làm.”

Thiều Hải Hà vội vàng nói, nhưng vẫn có chút không xác định hỏi.

“Nghe em họ của tôi nói, ngài chính là chủ của tòa nhà Quốc Tế?”

Văn Duy Thần kỳ quái nhìn anh ta một cái, anh ta đã từng là, bây giờ không phải nữa.

Nhưng vẫn gật đầu.

Thiều Hải Hà vui sướng, xem ra tin tức em họ cung cấp cho anh ta không sai, thái độ với Văn Duy Thần càng thêm cung kính.

“Cậu Văn khó tới Minh Châu một lần, nhất định phải ở lại lâu một chút, để tôi làm tròn trách nhiệm của chủ nhà.”

Vẻ mặt Văn Duy Thần đàng hoàng, trực tiếp gọi tên Thiều Hải Hà.

“Hải Hà, khách sáo rồi, lần này tôi tới Minh Châu là để nói chuyện hợp tác với em của anh.”

Thiều Hải Hà vội vàng bảo đảm.

“Yên tâm, chuyện hợp tác tôi sẽ nói lại với em họ tôi, cậu Văn đây chỉ cần chia một ít hạng mục của công ty cậu cho tập đoàn Cửu Châu là được rồi.”

Văn Duy Thần nghĩ đến một ít hạng mục nhỏ dưới tay nhà họ Văn, lập tức cười gật đầu.

“Đương nhiên.”

Thiều Hải Hà vui sướng, vội vàng phân công Liễu Cảnh Nhiên.

“Cảnh Nhiên, thay tôi chăm sóc cậu Văn đây, sáu rưỡi tối nay nhớ đưa cậu Văn tới Tân Giang Hội của tôi.”

Trong lòng Liễu Cảnh Nhiên kích động, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ e dè.

“Vâng thưa ông chủ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play