Từng tòa soạn báo, từng đài truyền hình truyền thông đều xôn xao đưa tin chuyện này, tin tức đương nhiên cũng truyền tới trong di động của Liên Thuý Na và Liễu Cảnh Nhiên.
Bọn họ mang vẻ mặt rung động đọc những tin tức này, cũng bị số tiền lớn như thế làm cho giật mình.
“Trời ạ, mỗi người ba trăm một ngày, mười vạn công nhân, một ngày chi ra chính là ba nghìn vạn, ai sẽ làm ra loại chuyện này chứ?” Liễu Cảnh Nhiên cũng trợn tròn mắt, lầm bầm lầu bầu.
Liên Thuý Na ngẫm nghĩ, tự cho mình thông minh nói.
“Tôi thấy chắc chắn là cấp trên đã phê duyệt hạng mục lớn, từ cấp trên bỏ vốn, thuộc về hạng mục quốc gia, cho nên mới tài trợ mạnh như vậy. Không phải thành phố Minh Châu chúng ta vừa vặn có một kế hoạch cải tạo đất ở cửa sông Minh Châu vẫn luôn gác lại đó sao? Nói không chừng là định thi hành!”
Liên Thuý Na nói xong, lại quay đầu nhìn sang Liên Truyền Quốc, vẻ mặt kích động nói.
“Ba, con nhớ rõ lão Liên nhà chúng ta cũng tham dự kế hoạch cải tạo đất ở Minh Châu đúng không?”
Liên Truyền Quốc nhíu mày, nói.
“Không định tham gia, hạng mục lớn như thế, chỉ có bốn nhà giàu lớn mới có tư cách toàn quyền tham dự, ba chỉ đi theo một cậu chủ nhà họ Đổng uống một chút canh mà thôi.”
Mặt Huỳnh Nhân không cảm xúc, bốn nhà giàu lớn ở Minh Châu: nhà họ Thiều, nhà họ Đổng, nhà họ Nhan, nhà họ Thẩm. Trước mắt Huỳnh Nhân chỉ từng tiếp xúc với nhà họ Thiều mà thôi, ba nhà khác vẫn như cũ “núi không hiện không lộ nước.”(*)
(*)Thành ngữ ý chỉ ẩn tàng lực lượng.
Nhưng anh vẫn như cũ không quá lo lắng, dù sao với anh mà nói không hề đáng kể.
Liên Thuý Na nghe lời Liên Truyền Quốc nói, cũng không quan tâm, vẻ mặt càng kích động hơn đứng lên.
“Đây cũng là chuyện tốt, đó là hạng mục lớn, cho dù là ăn canh, lợi ích mang lại cũng nhiều đến mức không thể tưởng tượng, nói không chừng nhà họ Liên còn có thể mượn cơ hội này qua lại nhiều hơn với bốn nhà giàu lớn.”
Liên Truyền Quốc nghe vậy cũng cảm thấy có lý, nếu kế hoạch cải tạo cửa sông Minh Châu được thi hành mà nói thì ông ta cũng là một phần tử trong đó, lợi ích mang đến đúng là khó mà tưởng tượng.
“Được, hôm nào sẽ ba tự mình đi tới nhà họ Đổng thăm viếng một chút.”
Cả nhà họ Liên đều ở trong niềm vui tràn trề.
Theo bọn họ nghĩ, một lần khiến cho nhiều công nhân như vậy đáp xuống sân bay Minh Châu thì chắc chắn là kế hoạch sông Minh Châu sắp sửa bắt đầu khởi công.
Trong số nhiều người như vậy, chỉ có Liễu Nham là mang vẻ mặt không chắc nhìn về phía Huỳnh Nhân.
Huỳnh Nhân gật đầu ra hiệu cho ông ấy không cần lo lắng quá mức.
Liên Thuý Na đột nhiên chuyển đề tài câu chuyện, quay đầu lại, cười lạnh nhìn Huỳnh Nhân và Liễu Nham.
“Khụ.”
Liên Truyền Quốc cũng ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói.
“Hạng mục này phải do nhà họ Liên chúng tôi đến làm. Liễu Nham, nghiêm túc mà nói, ông cũng coi như người nhà họ Liên, lúc trước tôi cho phép ông dẫn theo Thuý Na dọn ra ngoài là đã rất nhân từ với ông rồi.”
Liễu Nham đang định lên tiếng, Huỳnh Nhân lại khoát tay áo với ông ấy, ý bảo ông ấy không cần ra tay.
Anh cười ha ha nhìn Liên Thuý Na và Liên Truyền Quốc, nói.
“Mọi người cứ thế xác định mười vạn công nhân đó là đi thi hành kế hoạch cải tạo sông Minh Châu sao? Vì sao lại không có khả năng là vì công ty Áo Tân mà đến đây?”
Lời này vừa thốt ra, Liên Thuý Na lập tức giống như nghe được chuyện hài buồn cười gì đó, bật cười ha ha.