Ngay lúc này đây, trong đầu của Liên Thuý Na, Liễu Cảnh Nhiên và Liên Hồng Vân đều không hẹn mà hiện lên cái tên này, biểu cảm họ kinh dị như gặp ma, khó mà tin nổi.
Thậm chí, trong miệng Liễu Cảnh Nhiên còn hàm hồ nỉ non.
“Không thể, điều này không thể nào... không thể nào là anh ta được!”
“Ai cơ?”
Liên Truyền Quốc bỗng nhiên giận dữ hét lên với Liễu Cảnh Nhiên.
Liễu Cảnh Nhiên cắn môi một cái, trong mắt lóe lên vẻ oán độc nói.
“Anh ta tên là Huỳnh Nhân, là con nuôi của nhà họ Liễu, chính là do anh ta mà nhà họ Liễu mới bị nhà họ Thiều phá tan tành.”
Bởi vì thân phận con nuôi nên Huỳnh Nhân chưa bao giờ được bọn Liên Thuý Na dẫn đến nhà họ Liên, nhưng Liên Truyền Quốc vẫn nghe qua một số lời đồn.
“Chính là Huỳnh Nhân xuất hiện ở ngày đám cưới chẳng biết đi đến đâu của thiên kim nhà họ Thiều, Thiều Gia Nguyệt năm năm trước đó ư?”
"Đúng vậy."
Tức thì, Liên Truyền Quốc lâm vào suy nghĩ, sắc mặt thỉnh thoảng lại trở nên xám xanh rồi lại thỉnh thoảng trở nên u ám.
Liễu Cảnh Nhiên kinh ngạc nhìn Liên Truyền Quốc, nói.
"Ông nội, không phải ông nghi ngờ tên phế vật kia đấy chứ?”
Liễu Cảnh Nhiên dừng một chút rồi lại nói.
“Không thể nào là anh ta đâu, anh ta đã biến mất năm năm rồi, mới vừa trở về gần đây thôi, loại một không có tiền hai không có thế thì sao có thể quen biết với nhân lớn thần thông quảng đại được?”
"Vậy cô nói, sẽ là ai đây?"
Sắc mặt của Liên Truyền Quốc đã âm trầm đến mức có thể vặn ra nước luôn rồi.
"Việc này..."
Liễu Cảnh Nhiên không trả lời được nên cô ta biết điều ngậm miệng lại.
Liên Truyền Quốc dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn tất cả người nhà họ Liên trong phòng bệnh, trầm giọng nói.
“Việc quan trọng nhất lúc này là tìm ra vị nhân vật lớn đã ra tay sau lưng chúng ta rồi đi xin họ bỏ qua cho, chỉ có như vậy nhà họ Liên mới có thể thoát khỏi nạn này!”
“Mấy người đều phải suy nghĩ cho tôi, gần đây mấy người có đắc tội với ai không?”
Bên trong phòng bệnh không hề có một chút âm thanh, tất cả mọi người đều vắt hết óc suy nghĩ qua những người mà nhà họ Liên đắc tội.
Thế nhưng họ vẫn không có chút manh mối nào.
Cộc cộc cộc...
Đúng lúc này, ngoài cửa hành lang bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Tiếp đó, rầm một tiếng, cửa phòng bệnh bị đẩy ra một cách nặng nề, một đám đàn ông mặc đồng phục đi vào.
Họ không nói lời nào đã mang mấy người Liên Thuý Na, Liễu Cảnh Nhiên và Liên Hồng Vân đi.
“Các người là ai, dựa vào đâu mà bắt chúng tôi?"
“Chúng tôi không làm chuyện gì cả, sao lại bắt chúng tôi?”
Liên Thuý Na và Liễu Cảnh Nhiên sợ hãi, liên tục la lên rồi ra sức giãy dụa thế nhưng lại bị mấy người phụ nữ tóc ngắn mặc đồng phục giữ chặt lại.
"Các người có quyền giữ yên lặng."
Người đàn ông cầm đầu dùng ánh mắt sắc bén nhìn tất cả người nhà họ Liên một lượt, rồi móc giấy chứng nhận từ trong túi ra, lạnh lùng nói.
"Chúng tôi nghi ngờ mấy cô có liên quan đến một vụ án, trong lúc chấp hành pháp luật này, chúng tôi cần các cô phối hợp cao độ.”
Những người khác trong nhà họ Liên nghe vậy thì bị dọa đến không dám thở mạnh, rồi có một người trong đó gật đầu.
Chỉ có Liên Truyền Quốc là thở dài một hơi thật sâu, ông ta hiểu rõ chuyện này càng lúc càng lớn rồi.
Bọn người Liên Thuý Na, Liễu Cảnh Nhiên, Liên Hồng Vân cứ như vậy mà bị mang đi.
Bên trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người còn đang đắm chìm trong khủng hoảng do bọn người Liên Thuý Na bị mang đi tạo nên, hồn vía lên mây, bọn họ sợ cửa thành bốc cháy, họa tới cá trong ao.
Liên Truyền Quốc giống như đã hiểu ra gì đó, ông ta hít một hơi thật sâu, chỉ vào Liên Thần Nghiêu nói.
“Đánh gãy một chân của nó!”
"Ông nội!"
Toàn thân run lên Liên Thần Nghiêu run lên, thình thịch một tiếng, anh ta ngã nhào trên đất, khuôn mặt thảm thương đến không còn nét người.
“Rốt cuộc là con đã làm sai chuyện gì mà ông lại muốn đánh gãy chân con?”
Liên Tuyết Lâm cũng quỳ rạp xuống trước mặt Liên Truyền Quốc, liên tục gào khóc.
“Ba, cho dù Thần Nghiêu có làm sai điều gì đi nữa thì nó cũng là cháu trai ruột của người mà, ba nhẫn nhẫn tâm xuống tay nặng vậy ư?”
Trên mặt Liên Thần Nghiêu cũng có vẻ không đành lòng nhưng ông ta vẫn trầm giọng nói.
"Thần Nghiêu, Tuyết Lâm, các người vẫn chưa rõ à?"
"Rõ... cái gì?" tim Liên Thần Nghiêu chợt đập thình thịch thình thịch.
“Nhà họ Liên chúng ta, là bị hủy trên tay mày đấy.”
Liên Truyền Quốc lạnh lùng nói.
“Tại sao họ không bắt chúng ta mà chỉ bắt Thuý Na, Cảnh Nhiên, Hồng Vân? Quá rõ ràng, ngay từ đầu, chuyện này là chĩa mũi về phía tụi nó, mà mày, mày lại giúp tụi nó đập phá công ty của Liễu Nham, mày đánh người của người ta, mày nói xem, người ta sẽ sẽ bỏ qua cho mày à?”
Mặt Liên Thần Nghiêu lập tức xám như tro tàn.
Liên Truyền Quốc tiếp tục nói.
“Ngũ độc còn không ăn con, Thần Nghiêu, đừng trách ông nội lòng dạ độc ác, chuyện này liên quan đến sống còn của nhà họ Liên nên ông đành phải hy sinh cháu thôi.”
Nói rồi, trong mắt ông ta hiện lên vẻ tàn nhẫn, ông ta nhìn về hai người đàn ông thân thể cường tráng trong nhà họ Liên, nói.
“Ra tay đi!”
"Rõ!"
Hai người nọ trái phải hai bên, nhanh chóng đè Liên Thần Nghiêu xuống, không để anh ta động đậy.
Rất nhanh, lại có thêm một người cầm một côn sắt thô ráp, nhắm ngay đùi phải Liên Thần Nghiêu.
"Ông nội, ông nội, cháu biết lỗi rồi! Cháu không tiếp tục giúp mấy người dì hai nữa, ông tha cho cháu một mạng đi mà! Cháu không dám, thật sự không dám nữa!"
Con ngươi Liên Thần Nghiêu híp hẹp lại, anh ta thét lớn lên, giọng điệu hoảng sợ đến cùng cực.
Thế nhưng, Liên Truyền Quốc vẫn thờ ơ không chút động lòng như cũ, biểu cảm hờ hững.
"A... "
Ngay lập tức, trong bệnh viện vang lên một hồi tiếng kêu vô cùng thảm thiết.
Những người khác trong nhà họ Liên đều xoay mặt đi, không thể nhìn hình ảnh tàn khốc đẫm máu này được.
Liên Thần Nghiêu kéo lấy cái chân bị gãy, cố sức bò trên đất, con ngươi trợn trừng lên, một tay còn lại cố gắng duỗi về trước, như muốn bắt lấy gì đó.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, thình thịch một tiếng, anh ta bị đau đớn ngất đi.
Liên Truyền Quốc lạnh lùng nhìn tình cảnh này, nói.
“Ngày mai dẫn theo nó, đến nhà họ Liễu nhận tội với tôi.”
“Dạ, ba.”
Liên Tuyết Lâm quỳ rạp xuống đất, không dám cãi lại.
Cùng lúc đó.
Vẻ mặt Hoắc Ca âm trầm mà đi ra từ trong trụ sở, theo sau lão còn có một người trẻ tuổi, người này chính là Hoắc Thiên Quân.
Hoắc Thiên Quân nhìn khuôn mặt xanh mét của ba mình cũng biết rõ mình đã làm hỏng việc, anh ta không nhịn được nói.
“Ba, chuyện này không thể trách con..."
Đùng...
Hoắc Thiên Quân còn chưa nói hết, Hoắc Ca đã tát một tát nặng nề lên mặt anh ta, sức mạnh to lớn ấy, trực tiếp đẩy anh ta ra xa.
Hoắc Thiên Quân vô cùng chật vật bò từ dưới đất lên, trên mặt không có chút tức giận nào, anh ta sợ hãi người ba này từ tận sâu trong đáy lòng.
“Nhìn xem mày đã làm gì?’
Ánh mắt Hoắc Ca như chó sói nhìn chằm chằm Hoắc Thiên Quân, trên mặt lão tràn đầy sự hung ác.
“Giới thiệu mày với Vương Trân nhà họ Vương là để mày giám sát nhất cử nhất động của nó, để xem thử nó có làm chuyện gì uy hiếp đến chuyện làm ăn của nhà họ Hoắc chúng ta không, mày thì ngược lại tốt rồi, không chỉ không hoàn thành nhiệm vụ mà còn hại một nhóm hàng hóa lớn dưới tay tao và mấy nhà buôn đều bị bắt đi, có phải là mày cho rằng mày là con tao thì tao không dám chơi chết mày không?”
"Không, không phải..." Hoắc Thiên Quân vội vàng lắc đầu.
“Mày nhớ kỹ, mày chỉ là đứa con riêng của tao thôi.”
Hoắc Ca nhìn Thiên Quân từ trên xuống, nói.
“Tao dùng tiền nâng mày lên, đem mày trở thành doanh nhân thành công, là để mày giúp tao tẩy trắng chứ không phải để mày tạo tiếng xấu cho tao, nếu có lần sau nữa thì tao sẽ lấy mạng mày.”
“Dạ, ba...”
Toàn thân Hoắc Thiên Quân run rẩy, ánh mắt anh ta vô cùng hoảng sợ, răng cắn vào nhau tạo nên âm thanh khanh khách, trong đầu anh ta đã in lại dấu ấn đậm sâu về hai cái tên.
“Huỳnh Nhân, còn có con đàn bà nát Vương Trân kia nữa... Tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT