Tiếng khóc của Huỳnh Như như những cây châm nhọn hung hăng đâm vào trong lòng Liễu Phi Tuyết, thân hình cô cũng tùy theo run rẩy.

Mà Huỳnh Nhân giống như người gỗ không hề nhúc nhích, tùy ý Huỳnh Như ôm chặt lấy ống quần của anh.

Anh có thể rõ ràng cảm nhận được bờ vai con bé rung rung, mỗi một lần run rẩy đều tác động sâu vào lòng anh.

Hít một hơi thật sâu, Huỳnh Nhân xoay người lại, thật cẩn thận bế Huỳnh Như lên, nghiêm túc nói: “Tiểu Như ngoan, bố không đi.”

“Con nghe thấy mẹ muốn đuổi bố đi.”

Huỳnh Như vẫn như cũ khóc thảm thiết: “Mẹ xấu lắm, mẹ là người xấu…”

Lời này vừa nói ra, con ngươi của hai người đồng thời co rụt lại.

Huỳnh Nhân vội vàng ôm chặt Huỳnh Như, liên tục nói: “Không trách mẹ con, mẹ không phải người xấu, bố mới là kẻ xấu chân chính, để cho mẹ con hai người phải chịu khổ như thế…”

Sự tức giận trên gương mặt Liễu Phi Tuyết cũng tan thành mây khói trong khoảnh khắc, thay thế vào đó là vẻ nôn nóng phức tạp.

Bất kể là Huỳnh Nhân hay là Liễu Phi Tuyết, đều không thể chịu được con gái mình khóc.

Liễu Phi Tuyết cũng vội vàng đi tới, nhỏ giọng dỗ dành.

“Mẹ không đuổi bố đi, mẹ chỉ là… tức giận.”

“Tức giận bố rời đi mà không từ biệt, nhẫn tâm bỏ rơi hai chúng ta.”

Nhớ tới đoạn thời gian đau khổ khi mang thai Huỳnh Như, cùng với nước mắt chảy dài mỗi đêm, vành mắt Liễu Phi Tuyết lại đỏ lên, có nước mắt chực trào.

Nếu cảnh này bị các công nhân khác của khu Toàn Cầu nhìn thấy, chắc chắn bọn họ sẽ rất kinh ngạc giám đốc nữ lạnh lùng quyết đoán cũng toát ra tình cảm thật lòng của chính mình.

Huỳnh Nhân trầm mặc, sau một lúc lâu, chỉ nghẹn ra một câu: “Thực xin lỗi.”

Ngoại trừ lời này, anh thật sự không biết nói cái gì.

Liễu Phi Tuyết không đáp lại, chỉ là tiếp nhận Huỳnh Như từ trong lòng Huỳnh Nhân, kiên nhẫn dỗ dành.

Trẻ em rất dễ dàng bật khóc, cũng rất dễ dàng được dỗ nín khóc, chỉ chốc lát sau, Huỳnh Như đã nằm ngủ ngon ở trong lòng Liễu Phi Tuyết ngủ rồi.

Lúc này Liễu Phi Tuyết mới ôm Huỳnh Như lên trên giường, đắp chăn cho con bé.

Sau đó cô cũng không lập tức ra ngoài, mà ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt nhỏ đang ngủ say của Huỳnh Như, không biết suy nghĩ cái gì.

“Cái kia…”

Lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ.

Huỳnh Nhân đứng ở cửa, vẻ mặt mang theo khẩn trương, dò hỏi: “Anh có thể ở lại nơi này được không?”

Cũng chỉ có người thân nhất mới có thể khiến cho Huỳnh Nhân cẩn thận như đi trên miếng băng mỏng như thế.

Liễu Phi Tuyết đứng dậy, đóng lại cửa phòng, sắc mặt một lần nữa trở nên lạnh băng, nói với Huỳnh Nhân: “Được rồi, anh có thể ở lại, cũng có thể sống ở nhà tôi.”

Không chờ Huỳnh Nhân vui sướng, Liễu Phi Tuyết lại đổi giọng, căm hận nói: “Nhưng tôi còn không thể tin anh. Anh có thời gian thử việc là ba tháng. Trong vòng ba tháng này, nếu tôi phát hiện anh tiếp cận mẹ con chúng tôi có mục đích khác, hoặc là không đủ tiêu chuẩn, tôi không chỉ sẽ cho anh cút, hơn nữa sẽ vận dụng hết thảy thủ đoạn pháp luật!”

Tuy rằng giọng điệu của Liễu Phi Tuyết không tốt, nhưng Huỳnh Nhân vẫn rất cao hứng, ít nhất, Liễu Phi Tuyết đồng ý anh ở lại bên cạnh.

“Anh nhất định sẽ đối xử tốt với hai mẹ con em, đền bù năm năm mất đi.”

Liễu Phi Tuyết như cũ mặt vô biểu tình, lấy ra một chồng hợp đồng, đưa cho Huỳnh Nhân: “Đây là điều khoản, anh xem đi.”

Huỳnh Nhân lại là nhẹ nhàng đẩy ra: “Không cần.”

Sắc mặt Liễu Phi Tuyết khẽ biến đổi, hỏi: “Anh không sợ bên trong có điều khoản che giấu, tôi cố ý hại anh hay sao?”

“Không sợ.”

Huỳnh Nhân lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên nói: “Anh đã nói năm năm này là anh nợ hai mẹ con em, cho dù hai người có muốn sao trên trời thì anh cũng sẽ hái xuống!”

“Nếu ai muốn tổn thương hai người, phải bước qua thi thể của anh!”

“Ai mà không biết nói mạnh miệng?”

Liễu Phi Tuyết hừ lạnh một tiếng, trên mặt lại là có chút mất tự nhiên, xoay đầu đi, không đối diện với ánh mắt của Huỳnh Nhân.

“Đây không phải mạnh miệng, là hứa hẹn.”

Đôi mắt Huỳnh Nhân từ đầu đến cuối đều đặt ở trên người Liễu Phi Tuyết, chưa từng rời đi một chút: “Anh không cho phép em không có nổi một buổi hôn lễ bình thường. Người khác có, em cũng phải có, hơn nữa phải có lớn hơn, tốt hơn. Anh cho em một buổi hôn lễ đến muộn năm năm.”

Xoạch…

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Liễu Phi Tuyết cuối cùng cũng thay đổi, có dại ra trong nháy mắt.

Người con gái nào không từng có ảo tưởng về một buổi hôn lễ long trọng?

Mặc váy cưới trắng tinh, tay cầm hoa tươi, mặc trang phục lộng lẫy ở trong đầy trời pháo hoa gả cho người muốn gả.

Liễu Phi Tuyết cũng từng chờ đợi, đáng tiếc, đây là niềm tiếc nuối cả đời của cô.

Vẻ mặt cô quay về bình tĩnh: “Không cần, làm hôn lễ phải tốn rất nhiều tiền, tôi không muốn anh phải tiêu pha.”

“Đây không phải việc em cần suy nghĩ.” Huỳnh Nhân cười nói.

Liễu Phi Tuyết không tiếp tục rối rắm ở vấn đề này, nhìn Huỳnh Nhân, hỏi: “Anh có công tác không?”

“Không có.”

Huỳnh Nhân nói đúng sự thật.

Vẻ mặt Liễu Phi Tuyết lạnh lùng: “Nếu phải làm bố của Tiểu Như, anh không thể không có công tác.”

Nói xong, cô tra xét tình huống của các bộ môn một chút, khẽ cau mày, nhưng vẫn là nói với Huỳnh Nhân: “Công ty của tôi sản xuất đồ trang điểm cho nữ tính, trước mắt các bộ môn đều không có nhân viên từ chức, chỉ có bộ bảo an…”

“Vậy thì bộ bảo an.”

Huỳnh Nhân sang sảng đáp ứng: “Nhưng là anh chưa thể lập tức đi làm, bởi vì còn có chút việc bận.”

“Tùy anh, bắt đầu làm từ cơ sở, nếu anh có năng lực thì chắc chắn sẽ được đề bạt.”

Liễu Phi Tuyết đứng dậy, lãnh đạm nói: “Tôi còn có việc bận, đi trước.”

Nói xong, cô dẫm lên giày cao gót rời đi.

Huỳnh Nhân một mình ngồi ở trên sô pha, nghĩ một hồi, gọi một cuộc điện thoại.

“Thiếu chủ, anh có việc gì?”

Rất mau, bên kia truyền đến giọng nói của Lưu An.

“Tôi cần cô đi làm một chuyện…”

Trên mặt Huỳnh Nhân tràn đầy nụ cười thỏa mãn: “Giúp tôi chuẩn bị một buổi hôn lễ long trọng chưa từng có.”

Kết thúc cuộc gọi, Huỳnh Nhân nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ngắm nhìn Huỳnh Như đang ngủ, xác định Huỳnh Như còn chưa tỉnh dậy, lúc này mới yên tâm đóng cửa lại, rời đi phòng giám đốc.

Anh đi dọc theo cầu thang xuống lầu. Bởi vì đã tìm được vợ con, tâm trạng của Huỳnh Nhân rất tốt.

Phía trước có mấy cô gái mặc trang phục công sở trang điểm xinh đẹp đi tới, hưng phấn trải qua bên người Huỳnh Nhân.

Tuy rằng Huỳnh Nhân không cố ý, nhưng anh vẫn nghe thấy các cô gái nói chuyện với nhau.

“Mau lên, buổi đấu thầu sắp bắt đầu rồi, mình khó khăn lắm mởi lấy được vé vào cửa đó.”

“Xì, mình thấy cậu căn bản là không hiểu đấu thầu, đơn thuần là tới tìm người yêu giàu có đấy chứ?”

“Hì hì, bị cậu phát hiện rồi, nghe nói có rất nhiều soái ca trẻ tuổi nhiều tiền tham gia buổi đấu thầu lần này đó.”

Huỳnh Nhân dừng lại bước chân, theo tiếng nhìn lại, hơi nheo mắt.

“Buổi đấu thầu sao…”

Anh nhớ rõ Liên Thuý Na cùng Liễu Cảnh Nhiên tới nơi này chính là đại biểu cho nhà họ Liễu tham gia đấu thầu.

Huỳnh Nhân suy nghĩ trong chốc lát rồi cuối cùng là thở dài, đi về phía hội trường.

Nếu đã tới rồi, thuận tay đẩy thuyền, giúp bọn họ một phen đi.

Nhưng mà, vừa mới tiến vào hội trường đấu thầu, Huỳnh Nhân đã nhìn thấy Liễu Cảnh Nhiên cùng Liên Thuý Na.

Chẳng qua, hai người giống như con khỉ trong vườn bách thú, bị rất nhiều người vây xem.

“Tôi nói bà Liên, nhà họ Liễu sắp suy sụp rồi, các người còn có thời gian rỗi tới đấu thầu ư?”

Một người đàn ông mặc vest đi giày da đeo cà vạt dẫn đầu, đang không nể nang gì cười nhạo hai người: “Chẳng lẽ bà còn trông cậy lần đấu thầu này có thể cứu được nhà họ Liễu các người ư?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play