Editor: TinyCloudy
***
6 giờ sáng Khương đường đã đến đoàn phim, nên hiện tại có chút mệt. Nhân lúc nhân viên đoàn phim đang kiểm tra đạo cụ diễn, cô liền đến bên ghế nghỉ ngơi, trong lòng nghĩ ngợi, cô tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư, sao cứ phải ở đây chịu mệt làm gì nhỉ?
Thật là, đầu tuy nhỏ nhưng lại nhiều nghi vấn đến vậy.
Hơn nữa, ở chỗ này lại không có đồ ngọt để ăn, toàn bộ kẹo của cô đều được giấu ở khách sạn, không dám mang đến đoàn phim.
Lý do rất đơn giản, quần áo cùng đồ cá nhân của cô ngày thường đều do chị An An chuẩn bị, lỡ đâu túi kẹo không cẩn thận rơi ra, cô liền xong đời!
Cô ngẩng đầu nhìn trời, nếu bây giờ rơi xuống một viên kẹo thì quá tốt!
***
Chạy qua chạy lại một buổi sáng, lúc Giang Kỳ tới đoàn phim đã là hai giờ sau.
Mới tiến vào liền nhìn thấy cô nhóc đang ngẩn người trên ghế, hai tay chống cằm, khuỷa tay đặt trên đầu gối, ngẩng đầu nhìn trời, không biết đang nghĩ gì.
Trước khi tới đây anh đã liên lạc với Lâm Thịnh, vậy mới vừa vặn đến đoàn phim ngay lúc cô gái nhỏ đang nghỉ ngơi. Vị trợ lý "chướng mắt" luôn kè kè bên cạnh lại không có ở đây, quá tốt.
Giang Kỳ đi đến bên cô gái đang phát ngốc, cô nhóc nào đó vẫn đang xuất thần, chưa nhận ra có người đang đến bên cạnh.
Anh đành giơ bàn tay với khớp xương rõ ràng của mình ra, quơ quơ trước mặt cô.
"Sao lại ngẩn người ở chỗ này rồi?"
Anh cười khẽ một tiếng.
Trước mắt bỗng bị che khuất, cô nhóc mới phản ứng lại. Cô rút hai tay, quay sang liền thấy một gương mặt quen thuộc.
Ánh nắng chiếu trên gương mặt người nọ, sóng mũi vừa cao lại vừa thẳng, hàng mi vừa cong vừa dày in một cái bóng mờ mờ dưới mí mắt người nọ.
Bộ dáng lười biếng, lại khiến người khác u mê.
Khương Đường không nhịn được chớp nhẹ đôi mắt hạnh, cô cảm thấy người trước mặt thật giống một túi kẹo tự động của cô nha~.
"Sao tiền bối lại đến đây?"
Khương Đường cố gắng ép cái câu hỏi kỳ quái kia xuống, mở miệng hỏi.
"Tôi đến xem em..." Giang kỳ trong nháy mắt liền đổi giọng, "Tôi đến xem diễn xuất của em thế nào. Dù gì còn nửa tháng nữa chúng ta liền phải hợp tác, nếu tiến độ bên này của em quá chậm, cũng sẽ ảnh hưởng đến lịch trình của tôi."
"Là vậy ạ. Nhưng mà, tiền bối anh không cần quá lo lắng đâu, phần diễn bên này của tôi trong nửa tháng có thể hoàn thành, đến lúc đó sẽ không làm ảnh hưởng đến lịch trình của anh đâu."
Chị Văn từng nói với cô mình sẽ diễn cùng một nam diễn viên khác, cô đoán tới đoán lui cũng không ngờ nam chính lại là Giang Kỳ, mà vai diễn của cô lại là mối tình đầu trong hồi ức của nam chính.
"Được," vỗn dĩ Giang Kỳ cũng không định cùng cô gái nhỏ thảo luận vấn đề này, liền chuyển sang chuyện khác, "Vừa rồi suy nghĩ gì mà thất thần vậy?"
"À, không có gì ạ, chỉ là tôi có tật xấu thường hay ngẩn người thôi!"
Khương Đường dùng tay vuốt nhẹ tóc mái, đột nhiên có chút ngượng ngùng.
Không lẽ nói với anh ta là mình xem anh ta thành túi kẹo tự động của mình à? Hơn nữa hai ngày trước cô còn ở trong tối mà nói xấu anh ta.
"Ồ, thì ra là vậy."
Ánh mắt Giang Kỳ hơi lóe, sau đó tự nhiên lôi từ trong túi ra một viên kẹo, làm trò trước mặt cô, xé bao kẹo, để vào miệng chậm rãi nhấm nháp.
Khương Đường nhìn người trước mặt làm một loạt động tác, trong mắt tràn đầy khát vọng.
Chiếc mũi nhỏ thanh tú không nhịn được ngửi ngửi, là vị xoài mà cô thích nhất!!!
Giang Kỳ làm như không để ý đến ánh mắt cùng vẻ mặt mong chờ của cô gái nhỏ, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thờ ơ, chờ cô nhóc nào đó cắn câu.
Quả nhiên không đến năm giây, vạt áo của anh liền người nào đó giật nhẹ.
Anh cúi đầu, là một bàn tay nhỏ, trắng nõn, móng tay được cắt tỉa cẩn thận, không có một chút bụi bặm.
"Khương tiểu thư có chuyện gì sao?"
Anh biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Khương Đường thật sự có chút ngại ngùng, nhưng mà con sâu thèm đồ ngọt trong lòng cô đã ngo nghoe rồi, "Tiền bối, anh còn dư viên kẹo nào không? Cho tôi "mượn" một viên, ngày mai đảm bảo sẽ trả lại cho anh!"
"Khương tiểu thư cứ nói đùa, Giang Kỳ tôi nào giống loại người ngay cả một viên kẹo cũng keo kiệt."
Anh từ trong túi áo lấy là một viên kẹo, vừa vặn lại là vị xoài, "Cho em."
"Cái kia, cảm ơn tiền bối nha~"
Khương Đường nhận lấy, đưa mắt nhìn xung quanh. Thật tốt, An An không có ở đây, có thể ăn rồi!
Giang Kỳ nhìn cô không chờ được liền mở giấy gói kẹo, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó:
"Tôi nhớ hôm qua mới cho em mười mấy viên, mới đây đã hết rồi à?"
"Mấy cái đó tôi để ở khách sạn rồi," Khương Đường xé lớp giấy gói, miệng ngậm kẹo nên giọng nói có chút mơ hồ: "Thể chất của tôi rất dễ tăng cân, nên người đại diện không cho tôi ăn quá nhiều đồ ngọt."
"Cho nên em liền trộm ăn sao?"
Giang Kỳ nhìn hai má cô gái nhỏ phình phình, rất giống một bé hamster nhỏ.
Đáng yêu đến muốn niết một cái...
Vẫn nên nhịn xuống thì hơn.
"Tiền bối ăn đồ ngọt thế này, người đại diện của anh không quản sao?"
Khương Đường rất muốn thấy trên mặt của anh cái gọi là đồng bệnh tương liên.
Giang Kỳ đương nhiên muốn chiều theo ý của cô nhóc này rồi, "Người đại diện của tôi rất khó, mấy viên kẹo này là do tôi lén lút dự trữ, anh ta vì muốn tiết kiệm tiền, ngày thường đều cho tôi ăn rất ít thịt."
Nhớ tới bài đăng Weibo mới đây của cô, Giang Kỳ liền cố ý nói vậy.
Giang đại ảnh đế vì muốn làm thân với cô gái nhỏ nhà người ta, liền không tiếc bôi xấu danh dự của người đại diện nhà mình.
Sợ rằng toàn giới giải trí chỉ có anh làm vậy thôi.
(nội tâm Trình Viễn: tôi đã làm gì saiiiii).
Giờ phút nà,y Trình Viễn đang ngồi cạnh Lâm Thịnh xem các phân đoạn vừa diễn, vừa tán gẫu đôi ba câu, bỗng dưng hắt xì mấy cái.
Tên nào ở sau lưng nói xấu đại gia ta!!!
Khẳng định là tên Tiêu Hà chết tiệt kia, tốt nhất đừng để anh ta bắt được!
Khương Đường cảm thấy Giang Kỳ giống như chung cảnh ngộ với cô, bỗng dưng không còn chán ghét anh nữa.
Hóa ra anh cũng không thể tùy tiện muốn ăn gì là ăn nha. Cô còn tưởng ở độ tuổi này của anh, người đại diện sẽ không yêu cầu này nọ, thì ra cả hai đều thảm như nhau.
Chẳng trách mỗi lần đến đây, trong túi anh đều có rất nhiều kẹo, hẳn là rất thích đồ ngọt.
"Cái đó, tiền bối Giang, anh giấu kẹo nhiều lần như vậy, làm thế nào mà không bị phát hiện vậy?"
Khương Đường giống như muốn "trộm" của anh chút bí quyết.
"Đây là bí mật của tôi, không thể tùy tiện nói cho người khác được!"
Giang Kỳ cố ý bày ra biểu cảm phòng bị.
Bái sư thất bại, Khương Đường mím nhẹ môi. Tiền bối không nói cho cô biết là do hai người chưa thân thiết phải không?
Cô suy nghĩ trong chốc lát, sau đó liền tỏ vẻ bất ngờ: "TIền bối, không lâu nữa chúng ta liền hợp tác rồi!"
"Ừm."
Là do tôi sắp xếp. Giang Kỳ ở trong lòng yên lặng bổ sung, nhưng trên mặt vẫn hiện lên biểu cảm "chúng ta chưa thân nhau"
Còn chưa được à.
Khương Đường phát sầu một hồi.
Nếu không, thêm bạn Wechat chắc là được ha?
Cô nhớ anh họ của mình mỗi lần muốn làm quen mỹ nữ, liền thêm Wechat của người ta. Không lâu sao liền tiến đến hẹn hò.
Khương Đường mang tâm lý dù không chữa ngựa chết thành ngữa lành, thì ít nhất vẫn chạy được, "Cái đó, tiền bối này, anh xem chúng ta cũng sắp hợp tác rồi, nếu không chúng ta thêm Wechat của nhau, có thể dễ thảo luận kịch bản phim hơn, đúng không?"
Nếu đổi lại là nữ nghệ sĩ khác, chỉ sợ nói ra câu này đã bị Giang Kỳ mắng cho máu chó đầy đầu.
Vậy mà giờ cái người độc miệng đó lại không nhịn được mà cười cười.
Nụ cười của anh làm Khương Đường không biết làm sao, càng không biết ý tứ của anh là gì.
Đang muốn mở miệng hỏi, liền thấy Giang Kỳ lấy điện thoại từ túi áo ra.
Giang Kỳ nhìn nét mặt nghi ngờ của cô, liền nhướng mày, "Không phải em muốn thêm Wechat sao? Biểu cảm này, là muốn đổi ý à?"
"A, không phải!"
Khương Đường nhanh chóng mở Wechat, vừa ấn vừa suy nghĩ, làm sao cô biết được anh dễ dàng đồng ý như vậy chứ, tốt xấu gì cũng cho cô ít thời gian để tiêu hóa nha.
Được thêm Wechat như ý muốn, Khương Đường lại thử lần nữa: "Tiền bối, như vậy có tính là chúng ta thân nhau thêm một chút rồi đúng không?"
"Ừm."
Thành công lừa được cô gái nhỏ, giờ phút này Giang Kỳ cũng không giả bộ nữa.
"Vậy, anh có thể chia sẻ chút kinh nghiệm giấu... à à không đúng, là dự trữ đồ ngọt cho tôi được không?"
Không thể dùng từ giấu với tiền bối được, phải giữ lại chút mặt mũi cho tiền bối nữa.
Thật ra lúc nãy cô có suy nghĩ qua, cảm thấy tiền bối ngay từ đầu có ý muốn thêm Wechat với cô, nhưng rất nhanh cô đã gạt bỏ suy nghĩ đó. Cô cũng không phải đại mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần gì đó, đồng ý thêm Wechat của cô, hẳn là vì sắp tới hai người hợp tác chung.
Ừm, nhất định là vậy!
Giang Kỳ nào hay biết trong đầu cô gái nhỏ hiện giờ đã tưởng tượng ra trăm ngàn thứ kỳ quái. Anh chỉ biết khoảng cách giữa cô và anh lại ngắn thêm một tí nữa thôi.
"Giang ảnh đế?"
An An vốn định vào kêu Đường Đường chuẩn bị một chút cho cảnh diễn, ai biết được cái người cùng với nhà mình quăng gậy tám sào cũng không tới...
Đang ngồi ở đây.
Hơn nữa lại...Ngồi! Cạnh! Đường! Đường!!!
Không thấy kỳ quái mới lạ!
"Ừm. Chào cô."
Giang Kỳ nháy mắt khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như ngày thường.
Mặc dù anh không thích vị trợ lý nhỏ cứ suốt ngày canh chừng bên cạnh cô nhóc này, nhưng dù gì đây cũng là người mà cô ấy tin tưởng, vẫn nên thu lại chút tính tình của mình thì hơn.
Vị trước mặt đột nhiên "thu lại chút tính tình" khiến An An có hơi sững sờ.
Lúc nãy là Giang đại ảnh đế chào cô hả? Hơn nữa còn là anh ta chủ động!!!
Không phải trên mạng luôn đồn đại anh ta là người có cái miệng độc nhất giới giải trí à? Tự dưng thân thiện như vậy, làm cô khó tránh khỏi có chút bất an.
"Giang, Giang ảnh đế, chào anh!" An An nhanh miệng chào hỏi lại.
"Cái đó, Đường Đường à, đạo diễn bảo em nhanh chóng đến đó, em chuẩn bị một chút đi."
Bị vị ảnh đế trước mặt này hù dọa bất ngờ, làm cô thiếu chút nữa quên mất mục đích đến đây. Thật là...
"Vậy, tiền bối Giang, tôi đi trước nhé, lần sau chúng ta lại nói chuyện."
Khương Đường như có như không ám chỉ anh một chút. "Nói chuyện" trong miệng của cô, dĩ nhiên là liên quan đến việc...giấu đồ ngọt rồi!
Dĩ nhiên Giang Kỳ hiểu ý của cô, liền gật gật đầu.
An An nhìn hai người trước mặt im lặng trao đổi ánh mắt với nhau, đột nhiên có chút mờ mịt. Cô cảm thấy giữa bọn họ có gì đó giấu cô, nhưng nhất thời không đoán ra được.
Khương Đường ôm theo quần áo cùng An An rời đi, chỉ còn mình Giang Kỳ ngồi đó, ánh mắt nhìn theo bóng dáng của cô gái nhỏ.
Thời tiết đang gần vào đông, hoa hải đường xinh đẹp khiến lòng người rung động. Nhưng trong mắt anh lúc này, bóng người hồng nhạt phía trước mới là tuyệt sắc nhân gian, cũng là cả thiên hạ trong lòng anh.
Lúc Trình Viễn bước đến liền thấy nghệ sĩ nhà mình giống như đang thất thần, trong đáy mắt đều là vẻ say mê, nào còn giống ảnh đế lạnh lùng khó gần lúc trước.
"Khụ khụ, Giang Kỳ, chúng ta phải đi rồi."
Trình Viễn cắt ngang sự mơ màng của anh.
Giang Kỳ nghe tiếng động, nháy mắt liền thu lại cảm xúc của mình.
Trở về với dáng vẻ lạnh lùng như lúc trước.
Trình Viễn còn chưa hưởng thụ đủ dáng vẻ người phàm của anh, đã bị hiện thực vả mặt một cái.
Được được, là anh ta không xứng!
Tâm tình cũng vì vậy là trở nên không tốt. Trở về phải tìm tên Tiêu Hà kia mới được!
"Đang thất thần cái gì đó, không phải nói phải rời đi rồi sao?"
Giang Kỳ đã bước đến bên cạnh xe, quay đầu lại liền thấy người đại diên nhà mình đang ngẩn người, không biết đang nghĩ gì, liền mở miệng thúc giục.
"Được! Tới đây!"
Trình Viễn khôi phục tâm trạng, nhanh chóng chạy qua.
"À, tôi đã liên lạc với bên hợp tác giúp cậu. Bọn họ nói là chiều nay, sáng ngày mai và nguyên Ngày hôm kia, studio của bọn họ có thể tiến hành quay chụp, muốn hỏi ý kiến của cậu. ếu cậu chịu ngày nào, bọn họ sẽ sắp xếp thật tốt!" Trình Viễn không quên báo cáo.
"Vậy thì ngay chiều nay đi."
Giang Kỳ lên xe, nhàn nhạt trả lời.
***Hết chương 8***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT