Một đêm ngon giấc.
6 giờ rưỡi sáng, Giang Kỳ thức dậy, điện thoại vẫn còn phát bài nhạc của tối qua.
Lúc rửa mặt, lại tiếp tục mở bài đó. Lúc thay quần áo, vẫn là bài hát đó.
Ngay cả anh cũng cũng cảm thấy kỳ quái.
Rõ ràng chỉ là một bài hát bình thường, lại khiến anh muốn nghe hết lần này đến lần khác.
Đúng 7 giờ, ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
Anh ấn tạm dừng bài nhạc, sau đó đứng dậy mở cửa.
Người đến là Trình Viễn, người đại diện của anh.
Hắn vừa bước vào liền báo cho anh biết tin tức vừa tra được.
"Giang Kỳ, tôi bảo người ở công ty tra một chút, paparazi là do Lăng Thiến Thiến kêu tới, cô ta vốn muốn cùng cậu tạo ra chút tin đồn, ai ngờ lại gặp tai nạn trên đường về khách sạn, hiện đang nằm ở bệnh viện."
"Ai?" Giang Kỳ nhíu nhíu mày, hiển nhiên đối với cái tên này có chút xa lạ.
"Chính là người đóng vai nữ 3 trong bộ phim cậu vừa tham gia." Trình Viễn giải thích cho anh.
"Bảo Nguyên Chấn thay cô ta."
Nguyên Chấn là đạo diễn của bộ phim này.
"Nhưng mà, phim rất nhanh sẽ đóng máy." Trình Viễn cảm thấy nếu trực tiếp thay người sẽ không khả thi.
"Nếu không, chờ bộ phim này đóng máy, tôi nói với công ty đem những tin tức xấu của cô ta đưa cho truyền thông?" Trình Viễn thử thương lượng.
"Thay người!" Giang Kỳ hơi không kiên nhẫn.
"Nhưng mà..." Trình Viễn còn định nói gì đó, đã bị lời nói của anh cắt ngang.
"Anh tới nói với Nguyên Chấn, cảnh quay nào tổn thất, tôi sẽ tới bổ sung." Giang Kỳ cầm di động trên bàn, giao diện vẫn là APP nghe nhạc tối hôm qua.
Anh nhìn tấm ảnh trên trang chủ kia, hai tay không tự chủ siết chặt di động.
Trình Viễn thấy anh nhìn chằm chằm di động, liền nhoài người qua nhìn thử.
"Cậu nhìn cái gì đó? Mê mẩn đến vậy?"
Giang Kỳ thấy hắn đưa mắt lại đây, tay trực tiếp tắt điện thoại, khuôn mặt vô cảm nhìn chằm chằm hắn.
Trình Viễn nhoài người hơi quá, cái gì cũng chưa thấy, chỉ nhận được một đôi mắt sắc lạnh bắn tới.
Hắn nhìn nhìn khoảng cách giữa hai người, biết Giang Kỳ không có thói quen cùng người khác tiếp xúc gần gũi, liền sờ sờ mũi, hậm hực lui ra một khoảng an toàn.
- ---
Bên này Khương Đường cũng đã tỉnh, vẫn còn nằm trong chăn không chịu dậy.
An An đem bữa sáng bước vào, thấy cô còn ngủ, cô ấy buông bữa sáng trong tay xuống, ngồi bên giường khẽ lay cô.
"Đường Đường, dậy nào, buổi sáng còn mấy cảnh quay nữa!"
Qua vài phút, trong chăn truyền ra một tiếng rầu rĩ đáp lại.
"Được ạ~"
Khương Đường xốc chăn, lộ ra đầu tóc lộn xộn, do ở trong chăn quá lâu mà khuôn mặt nhỏ trở nên đỏ bừng.
Vẻ mặt có chút không tình nguyện nho nhỏ, đôi môi phấn nộn hơi chu, đáng yêu cực kỳ.
An An nhìn thấy bộ dạng này của cô, tâm trạng mẹ hiền nhịn không được tràn ra, thật là một nhóc con đáng yêu, cũng không biết tên đàn ông thúi nào về sau chiếm được tiện nghi.
Cô ấy nhìn Khương Đường nheo mắt, mơ mơ màng màng đi vào phòng vệ sinh, trong lòng không khỏi cảm thán.
Đợi cô dọn dẹp thật tốt, liền dùng bữa sáng An An mang vào, sau đó mặc một cái áo khoác nỉ, ra khỏi phòng chuẩn bị đến phim trường.
Giang Kỳ mới ra khỏi cửa, liền thấy Khương Đường phía đối diện cũng vừa ra khỏi phòng. Anh nhìn thấy cô lại giống như tối hôm qua vẫn một thân áo khoác nỉ, chỉ mới mùa thu sao lại mặc dày như vậy?
Hình như cô còn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt vẫn còn nhập nhèm.
Rất giống một chú mèo chưa tỉnh ngủ.
Bé mèo nhỏ.
Giang Kỳ cứ như vậy tràn đầy hứng thú mà nhìn "bé mèo nhỏ" đi vào thang máy, cho tới khi Trình Viễn từ trong phòng đi ra.
Hắn nhìn thấy Giang Kỳ nhìn chằm chằm phía đối diện.
Nhưng mà đối diện không phải không có ai sao?
"Giang Kỳ, cậu đang nhìn cái gì đó?"
"Nhìn mèo." Giang Kỳ cong môi, tâm tình xem ra không tồi.
Một bé mèo nhỏ đáng yêu.
Trình Viễn đi phía sau với gương mặt đầy nghi hoặc:??? Mèo? Khách sạn này kiếm đâu ra mèo?
Hắn lại nhìn phía đối diện thật kĩ, không có mèo mà! Hơn nữa không phải Giang Kỳ trước đây không ưa mấy động vật nhỏ lông xù xù đó sao?
Hắn hoài nghi Giang Kỳ bị người khác nhập vào.
- --
Trên xe
Trình Viễn ngồi ghế phụ, xoay người nói với Giang Kỳ ngồi phía sau: "Chuyện mà cậu nhờ tôi, tôi đã tìm Nguyên đạo nói chuyện, ông ta đồng ý, chẳng qua có chút vấn đề." Hắn muốn nói lại thôi.
"Vấn đề gì?"
Trình Viễn nhìn anh ngồi phía sau, tay cầm điện thoại không biết suy nghĩ gì mà thất thần hồi lâu.
Hắn cảm thấy Giang Kỳ hôm nay có chút khác thường, mọi hôm cũng không thấy anh cầm điện thoại không rời như vậy.
"Vấn đề của Nguyên đạo chính là, không tìm được nữ diễn viên thích hợp."
Trình Viễn nói xong, Giang Kỳ vẫn không có chút phản ứng, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Khuôn mặt hớn hở, tràn đầy vui vẻ.
Nội tâm Trình Viễn:??? Hôm nay gặp quỷ rồi???
Qua một hồi lâu, Giang Kỳ mới tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn hắn, biểu tình nhàn nhạt nói: "Có thể tìm người ngoài giới."
Trình Viễn cảm thấy hôm nay hắn có thể mua vé số, buổi sáng bắt gặp một Giang Kỳ không bình thường, hơn nữa theo như hắn quan sát, là không bình thường đã lâu.
Tìm người ngoài giới? Anh trai, tôi nhớ rõ lúc trước cậu không thích nhất là những người nửa đường đang làm ca sĩ liền nhảy qua đóng phim, hôm nay lại nói vậy là sao?
Trình Viễn đem nghi vấn trong lòng hỏi anh: "Giang Kỳ, cậu không phải không thích ca sĩ nửa đường chuyển sang đóng phim sao?"
"Ồ. " Giang Kỳ nhấc nhấc mi, "Tôi từng nói vậy sao?"
Trình Viễn xác định anh từng nói qua! Chắc chắn! Không thể sai được!
"Ý của tôi chính là, những ca sĩ đó kỹ thuật diễn không tốt thì không cần chuyển sang đóng phim, tránh gây mất mặt xấu hổ. Không phải nói ca sĩ không thể đóng phim."
Trình Viễn:...
Tuổi tôi lớn, nhưng lại không phải lão già lú lẫn! Không có việc nhớ lầm!
Chẳng qua Giang Kỳ đã nói vậy, hắn cũng không nói gì thêm.
"Khụ khụ, cái đó, Giang Kỳ, cậu có ý kiến gì không?"
Hắn cảm thấy Giang kỳ đột nhiên nhắc tới chuyện tìm ca sĩ tới diễn, nhất định có nguyên nhân sâu xa.
"Tôi không có ý kiến, để Nguyên đạo tự tuyển chọn đi."
Giang Kỳ thả lỏng dựa vào ghế, nhắm mắt, ngữ khí không chút gợn sóng.
Giang Kỳ không giống như suy nghĩ của hắn, nói ra tên nữ ca sĩ nào đó.
Chẳng qua ngẫm lại, khả năng cao là do hắn suy nghĩ nhiều. Hắn biết rõ, Giang Kỳ trước giờ không quá hứng thú với con gái.
Trình Viễn đã suy nghĩ thông suốt, đối với hành động của Giang Kỳ hôm nay cũng không cảm thấy bất thường, vấn đề đã được giải quyết, cũng bớt nóng nảy hơn.
Lúc này, Giang Kỳ đang nhắm mắt dưỡng thần ở ghế sau bỗng lên tiếng: "Khách sạn kế bên có phòng thu âm không?"
"Không có. Khách sạn này ở ngoại thành, gần đây chỉ có vài đoàn phim, không có phòng thu âm."
Trình Viễn có chút kỳ quái, Giang Kỳ hỏi cái này làm gì, anh cũng không phải ca sĩ.
"Đoàn phim? Đoàn của ai, anh biết không?"
"Gần đây trừ đoàn phim của chúng ta, chỉ có đoàn phim của đạo diễn mới họ Lâm, tới đây lấy cảnh." Trình Viễn trả lời.
"Lâm đ*o? Là Lâm đ*o nào?" Người ngồi ở ghế sau mở mắt, chậm rãi hỏi.
"Chính là đạo diễn Lâm Thịnh, năm trước vừa giành được giải Đạo diễn mới xuất sắc nhất." Trình Viễn giải thích.
Lâm Thịnh? Giang Kỳ nhướng mày, đối với cái tên này có chút ấn tượng.
Chính là người mặt dày mày dạn lôi kéo anh vào đoàn phim của anh ta.
Trình Viễn thấy hắn có chút mờ mịt, liền giải thích thêm.
"Lúc trước không phải cậu từ chối một dự án cổ trang sao? Anh ta chính là đạo diễn của bộ phim đó."
"Ồ."
Trình Viễn:??? Ồ là có ý gì???
Hắn thở dài. Dạo này ngày càng không hiểu được suy nghĩ của người trẻ các người.
Giang Kỳ cầm điện thoại, vừa mở vừa hỏi Trình Viễn.
"Weibo của tôi hiện giờ là ai quản lý?"
"Tôi đó. Sao vậy? Có vấn đề gì không?"
"Đưa lại cho tôi."
"Được thôi... Cái gì?!!! Cậu muốn tự mình tuyên truyền?"
Không thể trách hắn ngạc nhiên như vậy, chẳng qua người đến cả WeChat của mình cũng lười đăng ký, vẫn là do hắn khuyên hết lời, Giang Kỳ mới chịu tạo một cái.
Cái Weibo kia của Giang Kỳ vạn năm đóng rêu, ngày thường đều do hắn giúp anh tuyên truyền.
Nhưng mà Trình Viễn hắn cũng không dám đăng quá nhiều, sợ bị phát biện không phải chính chủ.
Cho nên nghe thấy Giang Kỳ muốn quản lý tài khoản Weibo, hắn mới giật mình như vậy.
Lại nghĩ đến mấy biểu hiện khác thường hôm nay của anh, hắn đột nhiên có chút dự cảm không tốt: "Giang Kỳ, không phải gần đây cậu coi trọng nữ diễn viên nào trong giới chứ?" Muốn quản lý tài khoản Weibo, không phải muốn thuận tiện cho yêu đương đó chứ!???
"Đừng tưởng tượng lung tung!" Giang Kỳ liếc mắt nhìn hắn, "Đưa tôi."
"Được thôi!" Trình Viễn ngoan ngoãn đem tài khoản cùng mật mã Weibo đưa cho anh.
Không yêu đương là được, nữ diễn viên đa số đều có ý đồ bất chính, rất đáng sợ.
Giang Kỳ nhận được mật mã cùng tài khoản, nhanh chóng đăng nhập, làm quen các thao tác.
Sau đó tìm tòi trên khung tìm kiếm một lút lâu, gõ ra một cái tên, Khương Đường.
Kết quả hiện ra một cái ID là Khương Đường Không Ngọt
Nhìn đến ảnh đại diện liền biết, chính là cô.
Giang Kỳ lướt lướt Weibo của cô, chủ yếu là cập nhật sinh hoạt thường ngày, tỷ như hôm nay ăn gì, hoặc là gần đây có gì vui vẻ.
So sánh với cái Weibo của anh, Weibo của cô sinh động hơn nhiều.
Anh lướt đến bài đăng cuối cùng của cô, không nhiều không ít, tổng cộng 499 trạng thái.
Ngón tay vừa định ấn vào mục "chú ý", liền ngẩng đầu hỏi Trình Viễn ở phía trước: "Trên Weibo có thể tùy tiện thêm "chú ý" không?"
Trình Viễn nghe thấy anh muốn chú ý người nào đó, chuông cảnh báo trong đầu vang lên.
"Chú ý? Cậu muốn chú ý ai?" Ngàn vạn lần không được chú ý đến nữ diễn viên nào đó!
Hắn có chút sợ Giang Kỳ sẽ nhanh tay nhấn vào nút "chú ý".
Nên biết rằng, fan hiện tại đều là một đám người khứu giác rất nhạy, chỉ cần thần tượng có một chút động tĩnh, họ đều nhanh chóng bay tới.
"Tại sao không thể?"
Giang Kỳ vốn định nhấn vào mục chú ý, liền rút tay lại, nói ra nghi hoặc trong lòng.
Anh tiến vào giới giải trí là do hứng thú, đối với cái vòng rối loạn này trước giờ đều không quan tâm. Dĩ nhiên đối với cái quy tắc trong giới cũng không hiểu rõ.
Trình Viễn vừa nghe anh hỏi như vậy, nội tâm liền than Xong rồi! Giang kỳ thật sự đã bị yêu tinh nào đó câu đi mất rồi!!!!
Trình Viễn mang bộ dáng mẹ già nước mắt lưng tròng quay đầu nhìn Giang Kỳ: "Cậu nói thật cho tôi biết, cậu có phải có cẩu tử ở bên ngoài?"
"Cẩu tử gì? Đó là cái gì?" Giang Kỳ đối với từ ngữ mà người đại diện sử dụng rất không vừa lòng.
"Cẩu tử chính là..." Trình Viễn thút tha thút thít định giải thích.
Giang Kỳ nhìn bộ dáng của hắn, có chút không kiên nhẫn, khoát tay đánh gãy lời hắn định nói.
"Anh nói một chút, lý do gì mà không thể tùy tiện chú ý?"
Trình Viễn trong bụng một đống lời muốn nói, bị anh chặn ngang, liền ngậm miệng lại.
Hắn lại cố gắng sắp xếp từ ngữ, sau đó phổ cập cho vị đại gia này một ít quy tắc của giới giải trí cùng giới fan.
Giang Kỳ nghe xong, không nói chuyện.
Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Trình Viễn cẩn thận mở miệng: "Nên là, cậu đang chú ý đến nữ diễn viên nào sao?"
Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần tiếp thu tin tức bùng nổ.
Giang Kỳ thoát khỏi Weibo, con ngươi đen hơi lóe, thuận miệng trả lời: "Không có, chỉ là xem trúng một tin tức kinh tế, thấy một ông chủ khá thú vị."
Tin tức kinh tế? Trình Viễn bỗng nhớ tới Giang Kỳ vốn xuất thân từ gia đình kinh doanh, là thương nghiệp nổi danh tại Đế Đô, chú ý tới tin tức tài chính cũng không có gì lạ.
Nội tâm hắn thở phào nhẹ nhỏm, chỉ cần không phải bị yêu tinh nào đó lừa gạt yêu đương rối loạn là được.
Giới giải trí quá loạn, giống như anh là Thái tử gia, vẫn phải thành thành thật thật lăn lộn mấy năm, sau này về kế thừa sản nghiệp của gia đình, rất thích hợp.
~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: hắc hắc hắc, cẩu nam nhân vừa gặp đã yêu!
Tiny có lời muốn nói:
- An An: không biết tên đàn ông thúi nào chiếm được tiện nghi của Đường Đường nữa?
- Giang sói xám:...khụ (¬_¬)
Này là couple Mèo nhỏ x Sói xám à:))). Giang lươn lẹo sẽ là biệt danh mới của anh:>
***Hết Chương 2***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT