Editor: Cloudy

***

Mãi đến ngày thứ năm Khương Đường vào đoàn, vị nam phụ số 2 kia mới khoan thai đến muộn.

Quả nhiên giống hệt những gì mà người trong đoàn miêu tả, toàn thân trên dưới đều mang bộ dáng của nhị thế tổ, chẳng qua vai diễn của anh ta cũng là nhị thế tổ, này còn cần gì diễn nữa chứ.

Khương Đường vừa mới quay xong một cảnh, liền nhìn thấy Đoạn Hoành Vũ bước vào, cái người đóng vai nam thứ 2 kia lái một chiếc Rolls-Royce tới, kéo theo mười mấy người bảo vệ ở đằng sau, cực kì khoa trương mà đi vào đoàn phim.

Khương Đường bưng một ly nước ngồi bên cạnh, nhìn tên nam thứ đi vào phòng hóa trang, trên mặt bị gió thổi cho đông cứng lại, "Anh ta không lạnh à?"

Cô vừa nảy nhìn thấy trên người anh ta chỉ mặc một cái áo sơ mi, áo tây trang khoác tùy tiện bên ngoài, nói thật lòng, nhìn chẳng đẹp chút nào.

Nếu như muốn diễn bộ dạng "Người đẹp lạnh lùng", ít nhất cũng phải chọn trang phục đẹp một chút chứ!

Người Khương Đường hỏi là diễn viên đóng vai nữ thứ 2, Lạc Tinh Nhi. Từ khi cô tiến tổ đến nay, cả hai tương đối thân thiết, chủ yếu là do hai cô có khá nhiều cảnh diễn chung, nên rất nhanh liền trở thành bạn bè.

Lạc Tinh Nhi không thích tên Đoạn Hành Vũ này, nhưng cô và anh ta lại có nhiều cảnh diễn với nhau, hơn nữa mỗi lần diễn cùng, anh ta đều không thành thật. Vì vậy, cô ấy cũng chỉ trào phúng một tiếng.

"Đường Đường, cậu không biết chứ, ba của Đoạn Hoành Vũ là ông chủ mỏ than, bởi vậy hắn lớn lên đều mang bộ dáng như vậy, bốn từ "nhân mô cẩu dạng" chính là để miêu tả hắn! Tên đó một chút cũng không thành thật, luôn thích chiếm tiện nghi của mấy cô gái nhỏ trong đoàn, lúc diễn cùng với hắn, cậu tốt nhất đừng tiếp xúc với hắn quá nhiều."

Lạc Tinh Nhi là người từng trải, rất nghiêm túc mà đưa ra lời khuyên cho cô.

"Không ai quản hắn sao?" Khương Đường uống một ngụm nước, nói ra nghi hoặc.

"Hầy, cậu không phải không biết ở cái giới này, phần lớn đều là ngươi tình ta nguyện, nếu có quản cũng sẽ bị nói là thích xen vào chuyện của người khác thôi."

Lạc Tinh Nhi vừa nói vừa thổi thổi đầu móng tay, "Dù sao thì cậu tốt nhất là nên cách xa hắn ra một chút."

"Được, tớ biết rồi, sẽ cách xa hắn ra." Khương Đường gật gật đầu.

——

Cảnh diễn đầu tiên của buổi chiều chính là phần kí ức ngắn của nam chính, nam chính tận mắt nhìn thấy mối tình đầu cùng người con trai khác, cũng chính là nam phụ, có vẻ vô cùng thân mật bước vào nhà hàng, vì vậy mà hiểu lầm.

Nhưng thực chất là do mối tình đầu bị ép buộc. Tên nam phụ để ý đến cô, ép cô phải đi ăn cùng hắn, nếu không sẽ một phát bắn chết tên bạn trai không quyền không thế kia của cô.

Lúc đó nam chính vẫn còn là một kẻ vô danh tiểu tốt, không ai coi trọng. Mối tình đầu bởi vì bạn trai của mình phải đành cắn răng chịu đựng cùng đi đến bữa tiệc với tên phú nhị đại ăn chơi trác táng này.

Nhưng cũng vì bữa tiệc này đã chôn vùi đi tình cảm bao nhiêu năm của hai người.

Nam chính lúc này vừa yêu vừa hận, bắt đầu khởi nghiệp, cố gắng hết sức, cuối cùng trở nên thành công như ngày hôm nay.

Bộ phim này chủ yếu nói về quá trình cố gắng và không ngừng nỗ lực của nam chính, khác hoàn toàn với những vai chính trước đây mà Giang Kỳ từng đóng, đều là những vai diễn không phú thì quý.

Vai diễn này hoàn toàn tương phản với những vai diễn trước, nam chính sau khi đã nếm đủ khó khăn, cố gắng không ngừng nghỉ, cuối cùng đạt tới đỉnh cao, lại chỉ lẻ loi một mình.

Đất diễn của mối tình đầu vô cùng ít, cô chỉ tồn tại trong hồi ức của nam chính mà thôi.

Mà phần diễn giữa nam chính cùng nữ chính lại không có quá nhiều tuyến tình cảm, giữa hai người chỉ tồn tại mối quan hệ vừa là thầy vừa là bạn bè. Lúc nam chính sắp chết đói ở đầu đường, là do nữ chính cứu về.

Khương Đường lúc này đang diện một thân sườn xám màu trăng, đứng trước máy quay, đợi cái vị nam phụ kia tới.

Khuôn mặt thanh thuần, lớp trang điểm tinh tế, rất có cảm giác của mối tình đầu.

Tên kia vẫn còn trong phòng hóa trang, đã trễ năm phút rồi. Khương Đường có thể cảm nhận rõ ràng không khí trong đoàn phim đang dần thay đổi.

Hiện trường chỉ có máy quay, đạo diễn Nguyên, còn có người đã chuẩn bị sẵn sàng để vào vai, Giang Kỳ.

Giang Kỳ nhìn cô gái nhỏ đứng ngay đầu gió, người khác có thể không để ý tới cô, nhưng anh có thể nhìn thấy rõ ràng em ấy vì lạnh mà cả người run nhẹ.

Trong lòng liền cảm thấy không vui, anh dặn dò trợ lý bên cạnh, giọng điệu không mấy tốt đẹp, "Đi vào hỏi thằng nhóc họ Đoạn kia, không muốn quay liền cút đi!"

"Vâng vâng!" Trợ lý nhỏ nhìn thấy sắc mặt Giang ảnh đế không tốt, lập tức chạy đi.

"A~, Giang đại ảnh đế đợi không nổi rồi sao?"

Cái người khiến bọn họ đợi năm phút kia rốt cuộc cũng từ phòng hóa trang bước ra, vừa mới bước tới đã không sợ chết mà khiêu khích Giang Kỳ.

Một câu của hắn cũng có thể làm đoàn phim chậm tiến độ, mất vài cái hợp đồng, dù thế nào cũng muốn làm loạn ở đây.

Đoạn Hoành Vũ đẩy đẩy kính râm, mở miệng toàn là lời nói đùa giỡn, "Em gái này sẽ là cộng sự tiếp theo của tôi sao? Lớn lên thật tốt nha!"

Khương Đường nhìn quanh bốn phía, xác định vị "em gái" trong miệng hắn chính là mình, trong lòng nghĩ, tên này uống hơi nhiều rồi đúng không, mở miệng ra lại không sợ chết đến vậy.

Giang Kỳ nghe hắn kêu hai từ "em gái", dùng mắt thường cũng thấy được sắc mặt anh nhanh chóng đen xuống, ánh mắt nhìn hắn như nhìn người c.hết.

Nguyên Chấn từ lâu đã không vừa mắt tên này, nếu không phải vì nợ cha của hắn một ân tình, đã sớm đuổi hắn khỏi đoàn rồi.

Lúc trước tuy rằng tên nhóc này có chút ngỗ nghịch, nhưng đùa giỡn trắng trợn như thế này là lần đầu tiên.

Không phải là uống lộn thuốc chứ, Giang Kỳ còn ở đây, Nguyên Chấn đứng một bên không quản, trong lòng mong sao cho Giang Kỳ có thể nhanh gọn đuổi tên này đi, đỡ cho ông ta phải tìm lý do để giải thích với cha của hắn.

Đoạn Hoành Vũ vịt điếc không sợ súng, đưa tay ra định ôm lấy eo Khương Đường, trắng trợn muốn chiếm tiện nghi của cô.

Tuy nhiên chưa kịp đụng đến góc áo của cô, một bàn tay mạnh mẽ đã đưa ra đè tay hắn xuống.

Đoạn Hoành Vũ mất kiên nhẫn xoay người, muốn xem xem kẻ nào không muốn sống mà phá việc tốt của mình.

"Ấy chà, là Giang ảnh đế sao, nghe danh đã lâu. Trước đây sao không nghe nói là anh thích xen vào chuyện người khác vậy chứ?"

Trình Viễn đứng đó không xa, nhìn cảnh này, trong lòng yên lặng thắp cho thằng nhóc họ Đoạn ba cây nhang*.

*Bản raw để là thắp nến, mà mình thấy với cái nết của thằng cha này thì thắp nhang có vẻ hợp hơn:>>>

Nguyên Chấn cũng yên lặng nhìn trời, chút ý tứ muốn can ngăn cũng không có. Cả đoàn phim thấy đạo diễn nhà mình không mở miệng, cũng đồng loạt yên lặng nhìn nhau, không lên tiếng.

Khương Đường nhìn cái móng heo kia không đụng được mình, lặng lẽ thu lại móng tay nhỏ vào bên hông, sau đó cũng đứng yên mà nhìn "người anh em cách mạng" của mình, Giang tiền bối thay mình trút giận.

Vốn dĩ Giang Kỳ không nghĩ tới, trong đoàn phim của lão Nguyên sẽ không xuất hiện sự tình hỗn loạn như vừa rồi. Nhưng anh trăm triệu lần không tưởng tượng được, tên này còn muốn chiếm tiện nghi của em ấy, lại nghĩ tới hẳn là tên này cũng được coi là nhà đầu tư của bộ phim này.

"Trước đây sao?"

Giang Kỳ buông tay ra, vô cùng chán ghét mà dùng khăn tay lau lau, giống như vừa chạm phải thứ gì đó dơ bẩn vậy.

"Cậu nói trước đây? Trước đây tôi cũng chưa từng gia nhập đoàn phim nào có một tên chó điên cả."

"Phì~" Khương Đường nhịn không được cười ra tiếng, vội vàng xin lỗi, "Thật ngại quá, các anh tiếp tục, tiếp tục đi."

Đoạn Hoành Vũ: "...???" Vừa rồi là hắn bị đùa giỡn sao???

Giang Kỳ thiếu chút nữa không duy trì được dáng vẻ lạnh lùng của mình: Haizz, đúng là nhóc con ranh ma!

"Vậy, nếu cậu không còn chuyện gì khác, Trình Viễn, kêu người đem cậu ta ra ngoài."

Giang Kỳ nhàn nhạt mở miệng, giống như đang kêu người ném một đống rác rưởi.

"Được."

Trình Viễn đã sớm đoán được kết quả này, vì vậy đã sớm gọi bảo vệ đợi ở bên ngoài. Tên nhóc họ Đoạn kia thích thể hiện như thế, không phải cũng bị đánh gục đó sao.

"Giang Kỳ, anh có ý gì! Cha tôi chính là ông chủ mỏ than! Anh dám làm vậy với tôi! Cha tôi sẽ không bỏ qua cho anh! Này, bỏ tôi r... ưm!!!"

Đoạn Hoành Vũ bị mấy người bảo vệ đè lại, không thể giãy giụa, vốn dĩ còn có thể nói chuyện, hiện tại miệng cũng bị chặn lại, chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở.

Nguyên Chấn đứng nhìn tên nhóc Đoạn kia dù bị kéo đi vẫn còn nghe tiếng kêu gào thất thanh, ông hậm hực đi đến trước mặt Giang Kỳ.

"Đoàn phim của tôi nghiêm cấm đánh nhau, cậu kiềm chế chút!"

"Người cũng đã ném rồi, giờ thầy mới nhắc nhở sao." Giang Kỳ liếc mắt nhìn ông một cái, nói, "Với lại, thầy nhìn thử xem em đánh nhau với hắn ta khi nào!"

"Được được được, cậu là ông chủ, cậu quyết định."

Nguyên Chấn cũng không muốn cùng anh tranh cãi, cái tên phiền phức kia đã bị đuổi đi, quá tốt. Nhưng mà mấy cảnh đã diễn xong đều phải quay lại lần nữa.

Nhắc đến cảnh diễn ông lại thấy khó ở, liền đưa mắt nhìn Giang Kỳ.

"Người bị cậu đuổi đi, vậy cậu tự đến chịu trách nhiệm đi."

Giang Kỳ nhìn ông, không nói chuyện.

Sợ nhất chính là bầu không khí đột nhiên yên tĩnh, Nguyên Chấn thấy anh không chủ động mở miệng, nhất thời không biết nên nói gì.

Khương Đường đứng bên cạnh nãy giờ đột nhiên mở miệng, "Cái đó, đạo diễn, có phải thầy đang thiếu diễn viên nam không ạ?"

Giang Kỳ nhìn cô gái nhỏ vì lạnh mà run bần bật, nhíu mày, không nói lời nào liền cởi áo khoác trên người xuống choàng lên người cô.

"Ăn mặc thế này, không sợ lạnh à?"

"A, cảm ơn tiền bối!"

Trên vai có thêm một cái áo khoác, làm cô vì được quan tâm mà lo sợ.

"Đúng là như vậy. Sao vậy, Khương Đường cô có người thích hợp sao?"

Nguyên Chấn bỗng dưng có chút hứng thú. Cô gái này sẽ đề cử diễn viên nam nào đây. Hỏi xong câu này, ông cố ý nhìn thoáng qua tên nào đó, quả nhiên sắc mặt của tên này không dễ phát hiện mà có chút thay đổi rồi.

"Đạo diễn Nguyên, chắc thầy cũng biết em vừa đóng máy bộ phim của đạo diễn Lâm Thịnh, chính là bộ《 Hận Tộc 》, em có một người bạn diễn trong bộ phim này."

"Vì vậy, cô muốn đề cử người bạn diễn đó sao?'

Nguyên Chấn cố ý cường điệu hai từ "bạn diễn" này lên, chính là muốn chọc tức tên nhóc nào đó.

"Đúng ạ. Cậu ấy tên Từ Nham, em cảm thấy kỹ thuật diễn của cậu ấy khá tốt, hơn nữa hiện giờ cậu ấy không có bộ phim nào khác. Bây giờ nếu thầy tìm diễn viên khác tới ứng cứu chắc là không kịp, nếu không gọi cậu ấy đến diễn thử ạ?"

Khương Đường cảm thấy đây là một cơ hội tốt, Từ Nham diễn xuất không tồi, con người cũng tốt, sẽ không làm ra loại chuyện như vừa rồi. Nếu như chọn diễn viên nam khác, lỡ đâu giống tên họ Đoạn kia thì sao? Chẳng lẽ mỗi ngày cô đều phải lên tinh thần mà vươn bộ móng của mình ra à! Hơn nữa, nếu như cô không chuẩn bị kịp, vậy chẳng phải mất nhiều hơn được sao!

"Được. Cô cứ kêu cậu ấy ngày mai tới diễn thử." Nguyên Chấn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

"Vậy em cảm ơn thầy trước ạ."

——

Khương Đường muốn đem chuyện diễn thử này báo cho Từ Nham, trực tiếp nhắn vào nhóm WeChat, tag tên Từ Nham

Vốn dĩ cái nhóm này chỉ có cô, Mạn Mạn và Tống Khâm, Từ Nham là do cô thêm vào sau đó.

Chuyện này phải kể lại là từ ngày cô trở lại Đế Đô, lúc đi dạo phố tình cờ đụng phải Từ Nham, sau đó nói chuyện vài câu, liền cùng nhau tới tiệm lẩu, sau đó lại gọi Mạn Mạn và Tống Khâm đến, bống người liền gọi 1 nồi lẩu to.

Tục ngữ đã nói, không có tình hữu nghị nào là không được hình thành từ một bữa lẩu, nếu một bữa không được, vậy thì hai bữa!

Cô ở bên này @Từ Nham, cũng không biết cậu ấy đang làm gì, rất lâu không trả lời. Cô luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại, Giang Kỳ đến gần lúc nào cũng không hay.

Cô gái nhỏ không chút cảnh giác, Giang Kỳ liền nhìn vào màn hình điện thoại của cô không sót thứ gì, đập vào mắt là hai chữ "Từ Nham" kia.

"Em cùng Từ Nham rất thân sao?"

Sau lưng đột nhiên phát ra âm thanh, Khương Đường bị dọa thiếu chút nữa ném điện thoại trong tay xuống.

"Tiền bối! Anh có thể đừng lần nào cũng không tiếng động đi tới, sau đó đột nhiên lên tiếng được không? Rất dễ bị dọa thành bệnh đó!"

"Rất xin lỗi."

Giang Kỳ nhìn em ấy bị mình dọa sợ, liền nghiêm túc tự trách.

Anh nhanh chóng xin lỗi như vậy, làm cô không biết nên nói gì, đành khô khan đáp lại "Không vấn đề".

"Em cùng Từ Nham từ khi nào mà thân thiết vậy rồi? Còn giới thiệu tài nguyên cho cậu ta?"

Giang Kỳ đối với chuyện của Từ Nham vẫn còn khó chịu trong lòng.

"Hả? Anh nói Từ Nham sao. Là do mấy hôm trước tôi về Đế Đô, gặp phải cậu ấy trên phố, sau đó cùng nhau ăn lẩu, liền thân thiết thôi."

Khoan, sao cô lại phải báo cáo cho anh việc này?

"Chỉ mời em ăn nồi lẩu, em liền tốt với cậu ta vậy sao? Nếu tính như vậy, tôi lén lút mang cho em nhiều đồ ngọt như vậy, em nói một chút xem, sao không giới thiệu tài nguyên cho tôi đây?" Giang Kỳ thừa nhận anh có chút ghen tỵ, không nghĩ tới ngàn phòng vạn phòng, lại bỏ sót Từ Nham này.

Tủi thân? Khương Đường cảm thấy mắt mình bị hoa, nếu không tại sao mới vừa trong nháy mắt, cô cảm thấy trên mặt của tiền bối có một chút tủi thân vậy?

"Bữa lẩu đó cũng không phải cậu ấy mời," khoan, cô đang nói gì vậy chứ, càng nói càng loạn, "Chuyện đó, thật ra......"

Khương Đường đang định sắp xếp lại ngôn ngữ, liền bị anh cắt ngang.

"Vậy nên, thật ra cậu ta chỉ là cùng em ăn một bữa ăn thôi?"

Giang Kỳ cảm thấy trong lòng càng khó chịu hơn, có cảm giác nguy cơ đến gần, nếu nhớ không lầm, Từ Nham kia chỉ mới 24, 25 tuổi đúng không?

Vừa nhỏ tuổi, lại biết ăn nói, không lẽ em thích dạng "tiểu bạch kiểm"* này à?

*Tiểu bạch kiểm: những chàng trai có vẻ ngoài đáng yêu, thanh tú, yêu thích những sự đáng yêu và hay làm nũng với bạn gái (theo nghĩa tích cực).

Giang Kỳ ngày thường quyết đoán, lúc này lại giống như cô gái nhỏ, suy nghĩ liên miên vớ vẩn.

"Không đúng, à mà cứ coi như là đúng đi. Tiền bối, anh chưa nghe câu này sao, không có tình hữu nghị nào mà không được tạo thành từ một bữa lẩu cả, mà nếu một bữa không làm được, thì hai bữa nha!"

Khương Đường quyết định nói cho anh biết, cái gì gọi là sức hấp dẫn của lẩu.

"Vậy ý của em là, một bữa lẩu vẫn không đủ, em còn muốn mời cậu ta lần thứ hai sao?"

Nghĩ đến đây, toàn thân Giang Kỳ đều thấy không ổn.

"Tiền bối, ý em không phải như vậy!"

"À, tôi đây mỗi ngày mang đồ ngọt cho em, còn em mỗi ngày luôn gọi tôi là tiền bối, vô cùng xa cách. Cậu ta chẳng qua chỉ mới mời em một bữa ăn, em đã gọi tên người ta liên tục như vậy rồi."

Không thể không thừa nhận, bình giấm chua trong lòng Giang Kỳ đã bị đánh cho vỡ nát rồi.

Còn Khương Đường thì vẫn đang mờ mịt, không biết tại sao anh lại khó chịu như vậy, nhưng nghĩ đến đống đồ ngọt sau này, cô vẫn phải xoa dịu anh một chút, "Tôi gọi anh là tiền bối, bởi vì anh so với tôi ra mắt sớm hơn vài năm mà, trong giới mọi người đều kêu như vậy. Nếu anh không thích hai từ "tiền bối" này, vậy lần sau tôi trực tiếp kêu tên của anh ha!"

"Ừm... Giang Kỳ, anh còn khó chịu không?" Khương Đường dò hỏi.

"Còn một ít. Nếu như em giải thích cho tôi biết cái group chat kia là gì, tôi có thể sẽ hết giận."

Đôi mắt đào hoa của Giang Kỳ nhìn vào màn hình điện thoại của cô gái nhỏ, giống như nhìn mãi thì màn hình có thể nở hoa vậy.

"Group chat sao? Ý anh là trên Wechat hả? Chỉ là nhóm bình thường thôi, ngoài tôi và Từ Nham, còn có ng Khâm, Mạn Mạn. Mạn Mạn là người lập ra group chat, thêm vài người bạn tốt vào, để chia sẻ cuộc sống thường ngày, hoặc là vài ba chuyện thú vị, tin đồn này nọ thôi."

Chẳng qua chỉ là một nhóm chat bình thường, cũng không biết sao anh ấy lại hứng thú tới vậy.

Khương Đường hơi mím môi, đúng là không hiểu nổi suy nghĩ của đàn ông lớn tuổi mà. (Giang Kỳ buồn nhiều chút:>>>)

Nhưng mà, tên đàn ông lớn tuổi xinh đẹp nào đó dùng đôi mắt đào hoa đầy sự tủi thân kia để nhìn mình, trong lòng Khương Đường bỗng xẹt qua một ít khác thường, không lẽ đối với vị "anh em tốt" của mình, cô đối xử không giống với người khác sao?

Câu "tên đàn ông lớn tuổi" kia, rốt cuộc cô cũng không nói ra, nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ đến.

"Vì vậy, tôi và em không phải bạn bè tốt sao?"

"Tên đàn ông lớn tuổi", Giang - thích lén lút ghen tuông - Kỳ lại online rồi.

"Làm gì có chứ, tôi và anh là mối quan hệ anh em hữu nghị thân thiết nha!"

Khương Đường mở to đôi mắt long lanh, vẻ mặt muốn bao nhiêu chân thành có bấy nhiêu chân thành.

Giang Kỳ nhìn sâu vào mắt cô, xác định rõ ràng, cô gái nhỏ thực sự muốn làm bạn bè với anh. Ngoài ra một chút cảm xúc cá nhân đều không có.

Điều này làm anh cảm thấy hơi đau đầu.

Giang Kỳ thở dài một hơi, mở miệng, "Em cũng thêm tôi vào nhóm đó đi."

"Được thôi...khoan, Giang Kỳ anh cũng muốn vào nhóm sao?"

Không thể trách cô sao lại giật mình như vậy, cô luôn cho rằng với tuổi tác của anh, chắc sẽ không hứng thú hay để tâm đến mấy chuyện bát quái này đâu.

Cũng may Giang Kỳ không biết được suy nghĩ của cô, nếu không ba chữ "tuổi của anh", đúng là khiến người ta đau lòng.

"Em vừa mới nói, chúng ta không phải là bạn bè thân thiết sao!"

"Không không, tôi thêm anh ngay đây!" Hóa ra tiền bối cũng hứng thú với tị đồ sao, Khương Đường nói thầm trong lầm.

Cuối cùng cũng được vào nhóm, tâm tình của Giang Kỳ rốt cuộc tốt hơn một chút.

Chẳng qua vừa nhìn qua cô gái nhỏ, không biết đang nói chuyện cùng ai mà lại vui vẻ đến vậy, trong lòng lại nhiều thêm một phần hờn dỗi.

Từ Nham phải không, ha!

***

Tác giả có lời muốn nói:

Họ Đoạn:??? Tôi là vai phản diện? Mới vậy là đã offline rồi hả? Tôi còn chưa kịp thể hiện gì mà!

Tác giả: Cậu chỉ là món khai vị mà thôi!

***Hết Chương 11***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play