Lời nói của người đàn ông kia làm dấy lên từng tầng gợn sóng tựa như hòn đá rơi vào trong hồ nước, Hứa Ngả Lâm mãnh liệt ngẩng đầu lên, nhìn hắn bằng ánh mắt không dám tin, trong đôi mắt đó tràn đầy vẻ thấp thỏm lo âu.
“Sao lại như vậy?” Cô ấy thì thầm nỉ non.
Người đàn ông thấy vậy thì nở một nụ cười chán nản, khuôn mặt không tính là đẹp trai còn giữ lại một vòng vòng râu đã được cắt tỉa gọn gàng, thân hình chắc khỏe mà tinh thần lại sa sút.
“Tên trai bao kia làm giàu dựa vào bối cảnh nhà Đình Đình, sau đó mặc kệ em ấy đang mang thai mà ra ngoài làm loạn, hiện tại con cũng đã sắp chào đời rồi mà vẫn không tìm thấy được Đình Đình.”
Nói xong anh ta vuốt mặt một cái, cố gắng để xua tan những giọt nước mắt trong đôi mắt kia: “Nếu không phải lúc trước tên kia dùng thủ đoạn bỉ ổi kinh tởm để có được Đình Đình, thì sao Đình Đình biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay?”
Trong đôi mắt Hứa Ngả Lâm toàn là hổ thẹn, cô ấy nhỏ giọng nói: “Xin lỗi… Xin lỗi, tôi thực sự không biết…”
Doãn Hoan vỗ vai Hứa Ngả Lâm, cô ấy lập tức ngước đôi mắt chan chứa nỗi đau khổ và thương cảm sâu sắc lên nhìn Doãn Hoan. Doãn Hoan thở dài, lúc trước Thẩm Lộ và cô phải ngăn cản ngay khi cảm thấy không đúng mới phải, hoặc nếu như họ hỏi nhiều thêm vài câu, hậu quả cũng không đến nỗi như bây giờ.
“Anh gì đó ơi, việc đã đến nước này cho dù anh có trút giận lên bạn của tôi thì được gì đây? Tôi biết cậu ấy có lỗi, có điều tôi tin cậu ấy đã thật lòng hối cải, chắc chắn sau này sẽ không dính líu gì đến tên đàn ông cặn bã kia đâu.”
Thẩm Lộ đỡ Doãn Hoan và Hứa Ngả Lâm đứng lên, giải thích hết lời với hai người đàn ông vạm vỡ kia.
Người đàn ông kia vẫn không tin, tay càng nắm chặt cây gậy sắt hơn, ánh mắt nhìn Hứa Ngả Lâm tràn đầy hận thù ngập trời.
“Một câu hối cải là muốn thoát khỏi bọn tao? Tưởng bở, hôm nay tao muốn xả cơn giận này thay Đình Đình!”
Nói xong, anh ta vung cây gậy sắt trong tay lên, đánh thật mạnh về phía đầu Hứa Ngả Lâm. Doãn Hoan đứng gần cô ấy nhất, chỉ kịp hét lên một tiếng rồi nhanh chóng ôm lấy Hứa Ngả Lâm, dùng cơ thể mình chắn một đòn trí mạng kia giúp cô ấy.
Cánh tay của người đàn ông nhanh chóng hạ xuống, mắt anh ta đỏ lên vì sự căm thù trong lòng, dốc hết sức lực vào một gậy này. Khi anh ta nhìn thấy Doãn Hoan không màng tất cả mà đi qua thì trong mắt xuất hiện chút kinh ngạc, nhưng khi muốn thu tay thì đã không kịp nữa rồi.
Doãn Hoan ôm Hứa Ngả Lâm mà nhắm tịt hai mắt lại, lẳng lặng chờ đợi cơn đau ập đến.
Nhưng mà đợi một lúc lâu mà cũng không thấy cây gậy đập xuống, thế là cô quay đầu lại rồi lén lút hé mắt một chút xíu, chỉ thấy một bóng người cao to rắn rỏi đang che ở trước người mình, những ngón tay thon dài của anh đang cầm chặt lấy cây gậy sắt lạnh lẽo kia.
Doãn Hoan ngẩn người trong nháy mắt, đôi mắt mở thật to, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, đôi môi hồng khẽ mấp máy, nhẹ nhàng tuôn ra vài chữ:
“Lục… Lục Hoài Vũ? Tại sao anh lại ở đây?”
Lục Hoài Vũ nghiêng mắt liếc cô một cái, lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng: “Em còn dám nói, nếu không phải anh tới đây thì có phải em định để anh gặp em trong bệnh viện không.”
Doãn Hoan nghe vậy thì sợ hãi rụt cổ lại, buông Hứa Ngả Lâm ra rồi kéo cô ấy đứng qua một bên, nếu Lục Hoài Vũ đến rồi thì cô tin anh có thể giải quyết chuyện này vô cùng đẹp đẽ.
Lục Hoài Vũ quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông kia, ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng, hàng mi dài cụp xuống không che giấu chút tức giận nào, chưa đợi người đàn ông phản ứng lại, Lục Hoài Vũ đã nâng một chân lên đá vào bụng người kia, sức lực rất lớn khiến người kia lăn mấy vòng cuối cùng đụng vào bức tường ở phía sau thì mới dừng lại.
Điền Hổ đứng bên cạnh thấy anh em của mình bị đánh thì lập tức tiến lên, quát về phía Lục Hoài Vũ:
“Cmn, mày dám đánh anh em tao?”
Khóe miệng Lục Hoài Vũ hơi cong lên, sắc mặt càng âm u hơn, tơ máu lan tràn trong mắt, hoàn toàn là dáng vẻ của một con sư tử đứng bên bờ vực bùng nổ lửa giận.
“Ai cho phép chúng mày ra tay với các cô ấy, mấy tên đàn ông cao to chúng mày làm vậy mà cũng không thấy ngại à. Chúng mày mà muốn đánh thì tao hầu, khi nào đánh đủ rồi, chúng mày muốn ngồi xuống nói chuyện thì dừng lại.”
Nói xong, anh nhìn về phía Điền Hổ, sải bước đi về phía anh ta, hai tay ôm lại thành quyền rồi bẻ khớp ngón tay, làm cho từng đốt ngón tay đều vang lên tiếng lục cục. Lục Hoài Vũ đứng trước mặt Điền Hổ mà hoạt động cái cổ, sau đó cúi đầu xuống hỏi anh ta:
“Còn muốn đánh không?”
Điền Hổ nhìn Lục Hoài Vũ còn cao hơn mình một cái đầu mà sắc mặt xanh mét, ra tay không được mà không ra tay cũng không xong, mà nhìn một đạp lúc nãy anh đạp Nhị Hoa là Điền Hổ cũng biết mình không phải đối thủ của anh, nhưng chuyện tới nông nỗi này rồi, nếu mình không ra tay thì sẽ mất hết mặt mũi.
Anh ta chớp chớp mắt hết liếc bên này lại liếc bên kia, trong lòng chẳng biết chọn thế nào cả, gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng.
Lúc này Lục Hoài Vũ đột nhiên bật cười, vẻ âm u trên khuôn mặt đẹp trai cũng giảm đi, anh nhìn Điền Hổ và nói:
“Tôi tin người anh em này cũng không phải người vô lý như vậy, cho nên, bây giờ có thể ngồi xuống tâm sự cho tốt hay không?”
Lục Hoài Vũ cố ý cho anh ta bậc thang đi xuống, đương nhiên Điền Hổ nghe ra được, anh ta ngẩng đầu lên nhìn lướt qua Lục Hoài Vũ, cảm nhận sâu sắc rằng người này không đơn giản, làm việc đơn giản gọn gàng, không dây dưa dài dòng.
“Được, anh muốn trò chuyện thì bọn tôi theo, dù sao tôi cũng muốn nghe xem anh có thể nói ra được kết luận gì.”
Nghe vậy, Doãn Hoan và Thẩm Lộ đứng ở phía sau bọn họ cùng nhẹ nhàng thở phào, không ai biết lúc nãy bọn họ bị mấy người đàn ông này dọa đến mức hồn lìa khỏi xác đâu, đều là con gái nên bọn họ chưa từng thấy cảnh tượng rúng động như thế này bao giờ.
Doãn Hoan đỡ Hứa Ngả Lâm vào trong phòng tiếp khách, Thẩm Lộ rót cho mỗi người một ly trà, sau đó ngồi xuống bên cạnh Doãn Hoan, ba cô gái nhỏ yên tĩnh ngồi ở một góc nhìn mấy tên đàn ông cao to giằng co.
Sau khi ngồi xuống, mấy người đàn ông kia lại nói đơn giản đầu đuôi câu chuyện cho Lục Hoài Vũ nghe một lần, mà bọn họ càng nói lại càng tức giận, khi nói xong lời cuối thì đã muốn lật cả cái bàn luôn rồi. Nếu không phải khí thế của Lục Hoài Vũ còn hung dữ hơn thì có lẽ lúc này bọn họ đã đập phá nơi này rồi.
“Cho nên mấy tên đàn ông cao to các anh tới đây gây khó dễ cho một cô gái chỉ vì một gã trai bao không có khí phách?”
Lục Hoài Vũ nói dứt câu thì mấy người kia đều im lặng, bọn họ phải nói tiếp lời này như nào đây?
Nếu thừa nhận thì bọn họ có khác gì tên trai bao lừa các cô gái kia đâu?
Lục Hoài Vũ cười khẩy, tiếp tục nói:
“Việc đã đến nước này, mà cô gái kia cũng đã hứa với mấy người là sẽ không dây dưa với tên trai bao kia nữa, nếu mấy người cảm thấy chưa hết giận thì tôi có thể để cô ấy đi xin lỗi em gái anh, hai người có vấn đề gì nữa thì cứ nói ra.”
Cái cổ của Điền Hổ cứng ngắc, tuy chuyện này là như vậy, nhưng bọn họ không nuốt trôi cục tức này, lần này đến chủ yếu là để xả giận, vì thế anh ra nói với Lục Hoài Vũ:
“Anh cứ tưởng đơn giản như vậy là kết thúc được? Những cực khổ mà em hái tôi phải chịu chỉ là công cốc thôi sao?”
Lục Hoài Vũ nhướng mày, ánh mắt trở nên hung ác:
“Sự đau khổ mà em gái anh phải chịu bắt nguồn từ sự bất hạnh của gia đình cô ấy, nếu như anh còn muốn làm ầm lên thì bây giờ tôi có thể báo cảnh sát bắt anh, máy giám sát vẫn lưu video, nhân chứng vật chứng đầy đủ cả, muốn thế nào thì tùy anh chọn, chúng tôi tiếp tới cùng.”
Lời vừa dứt mà Điền Hổ đã lén lút ngước mắt, khi thấy camera 360 độ không góc chết trên đỉnh đầu thì nuốt một ngụm nước bọt, trầm tư giây lát rồi thở dài:
“Thật ra tôi biết chuyện hôm nay là do bọn tôi không nói lý, nhưng nếu để tôi chọn lần nữa thì tôi vẫn chọn như vậy, tôi chỉ có một đứa em gái, tôi rất thương em ấy.”
Lục Hoài Vũ nhấp một ngụm cà phê ấm, gật đầu:
“Thế nhưng anh thương sai cách rồi.”
Điền Hổ ngừng nói, hỏi ngược lại:
“Anh có ý gì?”
Đôi mắt Lục Hoài Vũ lóe lên vẻ khôn khéo, khóe miệng cong lên, nói với người kia:
“Mấy tên đàn ông cao to các anh ở đây nổi giận với mấy cô bé làm gì, có thời gian thì đi thu thập bằng chứng khởi tố ly hôn còn hơn, tranh thủ giành lấy phần lớn gia sản để tên trai bao kia ra đi tay trắng.”
“Đúng vậy, người anh em à anh nói quá đúng, có điều chúng ta đã rút dây động rừng rồi, làm sao thu thập được những chứng cứ kia?”
Lúc này, Hứa Ngả Lâm vẫn luôn im lặng lại nhỏ giọng nói:
“Chỗ tôi có những tin nhắn mập mờ mà tên kia gửi, còn có cả chứng cứ tên đó hẹn tôi, tôi có thể cho các anh.”
Điền Hổ nghe vậy thì nhìn về phía Hứa Ngả Lâm, chỉ thấy cô bé nho nhỏ kia sưng đỏ hai mắt, sắc mặt trắng bệch, bị bọn họ dọa sợ đến mức giờ vẫn đang run cầm cập.
Trong lòng anh ta hơi áy náy, đôi môi mấp máy, một lúc sau một thốt lên một câu nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy:
Doãn Hoan quay đầu lại nhìn Hứa Ngả Lâm, chỉ thấy Hứa Ngả Lâm vỗ lên mu bàn tay cô, đáp lại cô bằng một nụ cười gượng gạo, sau đó đi lên phía trước cúi đầu thật sâu với mấy tên đàn ông kia.
“Người phải nói lời xin lỗi là tôi, là tôi mang đến tổn thương cho em gái của anh, tôi không thể chối bỏ hoàn toàn trách nhiệm được, vì thế có yêu cầu gì thì các vị cứ việc nói, tôi sẽ dốc hết sức phối hợp.”
Cuối cùng vẫn là Điền Hổ cảm thấy mất hết mặt mũi, sau khi trao đổi wechat với Hứa Ngả Lâm thì dẫn hai đồng bọn khác rời đi một cách vội vã.
Chờ bọn họ đi rồi, bầu không khí lại rơi vào im lặng lần nữa, Thẩm Lộ và Doãn Hoan ngồi trên ghế, một người ôm ly cà phê trong tay, hai ngươi mím chặt môi, sắc mặt lặng ngắt nghiêm nghị.
Lục Hoài Vũ biết việc còn lại là chuyện riêng của mấy cô gái bọn họ, cho nên dứt khoát ra bên ngoài thu dọn tàn cuộc.
Hứa Ngả Lâm nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của hai người kia dịu đi đôi chút rồi thì cũng ngồi xuống trước mặt họ, đôi mắt của cô ấy ngày càng sưng đỏ, sắc mặt trắng bệch đáng sợ, không biết có phải vừa nãy bị ngã hay không mà cô tay đỏ một mảng.
“Rất xin lỗi.”
Hứa Ngả Lâm cúi đầu, nói với hai người họ ba chữ này bằng giọng nói hơi khàn nhưng vô cùng nghiêm túc.
Thẩm Lộ nhìn chằm chằm cô ấy, trong mắt có sự thất vọng, đau buồn nhưng nhiều nhất vẫn là tức giận. Thẩm Lộ nhìn Hứa Ngả Lâm rất lâu rồi mới hỏi:
“Cậu biết vào lúc nào?”
Hứa Ngả Lâm khó hiểu “hả” một tiếng, sau đó nhanh chóng load được, biết cô ấy đang hỏi mình biết tên kia là người đã có vợ từ khi nào.
Vì thế mà Hứa Ngả Lâm trả lời không chút che giấu:
“Tháng trước, có người gọi đến cho anh ta và mình đã nhận, đối phương vừa mở miệng đã gọi chồng ơi, lúc đầu mình còn tưởng rằng anh ta ngoại tình, cho nên bắt đầu theo dõi anh ta, cuối cùng kết quả là phát hiện ra bản thân đã chen chân vào gia đình họ.”
Thẩm Lộ nắm tóc, sắc mặt bực bội bất an, thật ra cô ấy là người đầu tiên cảm thấy chuyện này có gì đó sai sai, chỉ là lúc trước cô ấy vẫn để Hứa Ngả Lâm ra ngoài, nếu như mình kiên trì ngăn cản, hỏi chuyện cho rõ ràng thì có lẽ đã không xảy ra chuyện như này.
Doãn Hoan nhìn biểu cảm chán nản của cô ấy thì có vẻ như đã hiểu được suy nghĩ của cô ấy, lập tức vòng tay qua vai cô ấy để an ủi một cách im lặng.
“Đừng nghĩ quá nhiều, chuyện này không thể trách cậu, làm bạn của cậu ấy mà mình cũng không phát hiện ra cho nên mình cũng sai.”
Hết chương 32.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT