Edit: Bồ Đề Ngọc Trai

Đường Tịnh Châu từ đầu đến cuối đều chắn trước người Doãn Hoan, chặn kín toàn bộ ánh mắt của người đại diện, mà chị Ngô kia cũng không phải người dễ đối phó, ả vén tóc lên, hai tay chống trên giường lười biếng nhìn cậu, dùng ánh mắt bức bách để cậu đi vào khuôn phép.

Sau khi giằng co vài phút, hai tay Đường Tịnh Châu tức giận nắm thành quyền, cắn răng nhắm mắt lại, một lúc lâu sau thì xoay người ôm bả vai Doãn Hoan, đưa người ở phía sau lên trước, nhìn chị Ngô đại diện cười nói:

“Nếu chị Ngô muốn làm quen thì tôi đây liền giới thiệu cho chị một chút, bạn gái tôi Doãn Hoan.”

Nghe cậu nói như vậy Doãn Hoan kinh ngạc nhìn cậu, đôi mắt hạnh trừng lớn mở to, sau đó cố gắng gỡ bàn tay cậu đang đặt trên vai cô, nhưng sức cậu quá lớn, cánh tay vừa thu lại trực tiếp kéo người cô vào trong ngực.

Thấy động tác của Đường Tịnh Châu, sắc mặt chị Ngô càng lúc càng khó coi, ả nhìn chằm chằm Doãn Hoan đánh giá từ trên xuống dưới một lần, sau đó giọng điệu không có ý tốt nói:

“Chậc chậc chậc, đúng là tuổi trẻ tài cao, lớn lên xinh như vậy có phải cũng muốn debut không? Nếu muốn debut thì tìm Tịnh Châu của chúng tôi là được rồi, có cậu ấy dẫn dắt bảo đảm trong nháy mắt em nổi tiếng cả trong và ngoài nước.”

Lời này của ả rất có ý tứ, nếu nói làm minh tinh có lẽ đã từng là ước mơ của hầu hết mọi người, nếu Doãn Hoan thật sự có ý này mà cô lại thật sự là bạn gái của Đường Tịnh Châu, vậy cô chính là người muốn lợi dụng cậu triệt để,  hoặc nếu cô nóng lòng làm sáng tỏ thì sẽ phải rời xa giới giải trí, mặc kệ thế nào thì những lời nói của ả đều cực kỳ khiêu khích.

May mà Doãn Hoan không phải bạn gái Đường Tịnh Châu, mà cô cũng không muốn tiến vào giới giải trí gì đó.

“Chị suy nghĩ nhiều rồi, em không hề hứng thú tiến vào giới giải trí.”

Doãn Hoan hơi mỉm cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không hiện tia nịnh nọt và khiêm tốn nào, chị Ngô nhìn cô một cái, cười nói:

“Vậy sao, vậy quả thật đáng tiếc, nếu không có lẽ chị còn có thể xem thể diện của Tịnh Châu mà dẫn em theo.”

Dáng vẻ cao ngạo kia của ả tựa như một con gà mái trắng trẻo dịu dàng, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trong đàn khổng tước giả bộ phượng hoàng, nhưng mà Doãn Hoan không khuất phục, cô nhìn diện mạo của người đại diện Đường Tịnh Châu cực kỳ chán ghét, nhưng xuất phát từ lễ phép cô vẫn nở nụ cười, trả lời:

“Vậy thật sự cảm ơn chị!”

Nói xong khóe miệng Đường Tịnh Châu cong lên, hỏi: “Chị còn gì muốn hỏi gì không? Nếu không còn thì tôi muốn đi diễn tập.”

Ánh mắt chị Ngô di chuyển, nở nụ cười có ý sâu xa nói:

“Cậu phải đi vội sao, chị vẫn rất hợp ý với bạn gái cậu, nếu không cậu giao cô ấy cho chị, bọn chị đi ăn một bữa cơm rồi đi dạo phố, chờ cậu bận xong rồi đến đây với bọn chị.”

Ở chung lâu như vậy Đường Tịnh Châu đương nhiên biết trong bụng ả muốn làm cái gì, vì thế chỉ xua tay rồi nắm tay Doãn Hoan vừa ra ngoài vừa từ chối:

“Bạn gái tôi không làm phiền đến chị, tôi vẫn nên tự dẫn theo để yên tâm hơn.”

Cậu vừa nói xong chị Ngô đã thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, lo lắng khi giao cho ả? Thật đúng là có bản lĩnh mà.

Đường Tịnh Châu không thèm để ý, lập tức ra cửa, vừa bước ra khỏi cửa Doãn Hoan liền thoát khỏi sự ràng buộc của cậu, vội vàng hỏi:

“Cậu nói với chị ấy tôi là bạn gái cậu làm gì vậy? Tôi có bạn trai rồi, lỡ như chuyện này truyền ra, nói tôi chân trong chân ngoài, bắt cá hai tay gì gì đó đấy! Thanh danh của tôi đều bị cậu hủy hoại rồi.”

Đường Tịnh Châu nhún vai: “Cậu cũng thấy đấy, người đại diện kia của tôi cả ngày đều gửi tin nhắn tình cảm đến, ỷ vào cha ruột của mình ở công ty giải trí có chút địa vị mà làm xằng làm bậy, nếu tôi không phản kích thì sẽ bị ăn sạch sẽ.”

Đường Tịnh Châu đáng thương nói, Doãn Hoan nghe xong nhíu mày, chỉ cảm thán giới giải trí nước sâu, ngay cả đàn ông cũng không trốn nổi số phận dùng quy tắc ngầm.

“Vậy cậu làm sao bây giờ?” Doãn Hoan lo lắng nói.

“Có thể làm sao chứ, lợi dụng danh nghĩa của cậu mà trốn thôi.”

Đường Tịnh Châu tùy ý nói, kỳ thật chẳng qua chỉ là một người phụ nữ, cho tới bây giờ cậu không hề để nó trong lòng, ngược lại cậu lợi dụng người đại diện để kéo khoảng cách của Doãn Hoan và cậu lại gần hơn một chút, nghĩ vậy cậu không khỏi cười lên.

“Có muốn xem tôi diễn tập không?”

Đường Tịnh Châu vô cùng bất thình lình quay đầu hỏi, hai mắt của Doãn Hoan sáng ngời, hỏi lại:

“Có thể đi xem sao?”

Đường Tịnh Châu gật đầu: “Đương nhiên có thể, cậu còn có thể đưa ra ý kiến và đề xuất.”

Nói xong hai người hợp ý đi về phía sân luyện tập, trên đường Doãn Hoan vô cùng hưng phấn, gửi tin nhắn Wechat cho Đinh Đinh và Trầm Lộ, kết quả hai người kia lại trực tiếp bùng nổ, nhất quyết để cô phải ký tên cả tập thể.

Doãn Hoan nghiêng đầu nhìn trộm Đường Tịnh Châu, bị cậu bắt được, vì thế cậu hỏi:

“Sao thế?”

Doãn Hoan nhe răng cười, hỏi: “Cái kia, tôi có thể xin hai chữ kỹ của cậu không? Bạn tôi đều là fan của cậu, rất muốn được kí tên.”

Đường Tịnh Châu bật cười, tâm tình tốt hỏi:

“Hóa ra tôi thu hút người thích trong vòng bạn bè của cậu như vậy sao?”

Doãn Hoan mãnh liệt gật đầu, Đinh Đinh và Trầm Lộ không bình thường đến mức gần như mỗi ngày đều Chúc Chúc bên miệng.

(*) Chúc Chúc là tên gọi thân mật của Đường Tịnh Châu mà fan đặt, Chúc (粥 –  zhōu) đồng âm với Châu (州- zhōu)

Thấy vậy Đường Tịnh Châu xua tay, “Đều do tôi rồi!”

Nhóm Đường Tịnh Châu tổng cộng gồm năm người, ba người Hàn Quốc hai người Trung Quốc, mấy người Hàn Quốc kia đều nhỏ nhẹ dễ thương, khi nhìn thấy Doãn Hoan nháy mắt đã vây quanh chỗ này, mỗi người liên tục ngây ngô cười, gọi “eonni” với cô.

Quả là tràn ngập sự ngọt ngào.

Vì thế Doãn Hoan lại ngứa tay, nhịn không được chụp một bức đăng lên Weibo, sau đó Weibo lại một lần nữa bùng nổ, lần này số lượng tin nhắn và lượt thích còn cao hơn so với lần trước đăng chữ ký, các fan của nhóm đều kêu Doãn Hoan tốt số, có thể trực tiếp tiếp xúc gần gũi với một nhóm nhỏ đáng yêu kia.

Một trong những cậu bé đáng yêu Hàn Quốc lợi dụng thời gian nghỉ ngơi tiến đến bên cạnh Doãn Hoan, nhỏ giọng nói với cô:

“Eonni, chị còn xinh hơn so với trong ảnh ấy.”

Doãn Hoan kinh ngạc nhìn cậu bé, không dám tin hỏi:

“Em đã xem ảnh của chị rồi?”

Cậu bé đáng yêu kia có chút xấu hổ gãi mái tóc màu vàng, cười hì hì, giải thích nói:

“Không riêng gì em, toàn bộ bọn em đều xem qua rồi, ảnh của chị đội trưởng rất quý trọng đặt ở đầu giường, mỗi lần ra khỏi cửa đều phải mang theo.”

Doãn Hoan nghe vậy ý cười trên mặt dần dần biến mất, chuyện này đối với cô mà nói có vẻ không phải là chuyện gì tốt….

“Jun Soo Ma qua đây ký tên.” Đường Tịnh Châu đứng trên sân khấu, trong tay cầm một chục ảnh nhóm chụp chung và đĩa CD vẫy vẫy tay với cậu bé đáng yêu.

Cậu bé đáng yêu vội vàng trả lời: “Đến đây.” Sau đó vẫy tay với Doãn Hoan rồi chạy qua.

Tốc độ của Đường Tịnh Châu rất nhanh, chưa đến một lát đã để bọn họ ký rất nhiều, sau đó cậu cầm chữ ký đi đến chỗ Doãn Hoan ngồi ở phía dưới.

“Cho cậu, chữ ký cậu muốn này, cầm đi.”

Doãn Hoan nhận lấy chữ ký, cười nói: “Cảm ơn nhé!”

Đường Tịnh Châu trợn mắt nhìn cô, “Còn khách khí với tôi làm gì.”

Doãn Hoan cầm chữ kỹ nhìn thời gian trước mắt, đã hơn bảy giờ tối, vì thế nói với cậu:

“Cũng không còn sớm nữa, cậu luyện tập đi tôi phải về đây.”

Đường Tịnh Châu suy nghĩ, nói: “Tôi cũng không còn chuyện gì, bữa tối vẫn chưa ăn, ăn xong rồi tôi đưa cậu về.”

Doãn Hoan muốn từ chối nhưng anh vẫn mời lần nữa, vì thế chỉ có thể đồng ý, hai người lấy đồ đi ra ngoài, khi đi đến cửa lớn đúng lúc chạm mặt chị Ngô đại diện đưa cơm cho bọn họ.

Vừa chạm mặt hai người lại nhìn nhau đánh giá một lần, sau đó cảnh cáo với Đường Tịnh Châu:

“Ngày kia chính là lúc biểu diễn, khoảng thời gian này khá nhạy cảm nên tôi hy vọng cậu có thể giữ mình trong sạch, chỗ này không giống như Hàn Quốc, nếu cậu xuất hiện tin đồn tiêu cực nào thì chúng ta cũng không giữ được cậu.”

Doãn Hoan nhìn về phía Đường Tịnh Châu, cô biết chuyện xấu đối với một người sẽ mang đến sự tổn hại bao nhiêu lớn ở giới giải trí, vì thế cô càng không muốn bởi vì mình mà để Đường Tịnh Châu khó xử.

Mà Đường Tịnh Châu lại không cho là đúng, dáng vẻ của cậu vẫn không để ý chút nào như cũ, nhanh nhẹn cười, trả lời:

“Chị yên tâm, có chuyện gì tuyệt đối tôi sẽ không liên lụy đến chị, hơn nữa có lúc nào có chuyện mà không phải tôi tự giải quyết không?”

Nói xong cậu tự cười giễu, kéo Doãn Hoan nghênh ngang ra ngoài, người đại diện tức giận trực tiếp ném hộp cơm trong tay, vẻ mặt dữ tợn.

Lần này Đường Tịnh Châu không để tài xế đi theo, mà tự mình lấy một chiếc xe thể thao đưa Doãn Hoan đi dọc đường không có mục đích, Doãn Hoan ngồi nửa ngày, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi:

“Cậu muốn đi đâu?”

Đường Tịnh Châu lắc lắc đầu: “Không biết, đi đến chỗ nào xem là chỗ ấy thôi, con người tôi khá ngẫu hứng.”

Nói xong cậu nhìn rất nhiều quầy hàng trên hai bên đường, mỗi quầy đều có rất nhiều người ngồi trên chỗ trống ngoài cửa quầy, phía trước đặt cái bàn, anh đánh tay lái dừng ở cửa quầy.

“Ở chỗ này đi.”

Nói xong cậu mở cửa xe rồi đi ra ngoài, Doãn Hoan đi đâu trái lại cũng không sao cả, chỉ lo lắng nhìn cậu, hỏi:

“Cậu không sao chứ? Ở đây có rất nhiều người.”

Đường Tịnh Châu nở nụ cười tươi nhìn cô, vô cùng mệt mỏi nói:

“Đã rất lâu rồi tôi chưa ăn đồ ở nơi công cộng, hôm nay để thỏa sức một lúc đi, tôi không muốn thay đổi nhiều như vậy.”

Hai người đi đến trước bàn bên ngoài ngồi xuống, ông chủ đi ra đưa thực đơn, Đường Tịnh Châu vô cùng thoải mái gọi một bàn đồ ăn lớn, sau đó hưng phấn vừa ăn vừa nói cho Doãn Hoan mấy năm nay cậu ở Hàn Quốc.

Ngay khi hai người nói chuyện hăng say, đột nhiên một cô gái từ sau lưng vỗ vai Đường Tịnh Châu, cô ấy kích động cầm điện thoại hỏi:

“Xin hỏi cậu là đội trưởng Đường Tịnh Châu của nhóm XX đúng không?”

Khuôn mặt Doãn Hoan đờ ra nhìn Đường Tịnh Châu, đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện này nên không biết nên làm cái gì, mà Đường Tịnh Châu lại sớm tập mãi thành quen, gật gật đầu.

Thấy vậy cô gái kia càng vui vẻ hơn, cầm điện thoại hỏi: “Vậy em có thể chụp ảnh với anh không? Em rất thích anh!”

Đường Tịnh Châu bất đắc dĩ, làm nghệ sĩ thì không thể nóng nảy, nếu không sẽ có ngày truyền ra tin đồn xấu bắt nạt người khác, vì thế anh nở nụ cười tươi chụp ảnh với cô gái nhỏ kia.

Chụp xong cô gái nhỏ ấy cũng không dây dưa nữa, cầm điện thoại cười không khép được miệng, xoay người rời đi.

“Cậu không sợ cô ấy đăng Weibo nói cho người khác cậu ở đây sao?”

Doãn Hoan vừa nói xong, tay Đường Tịnh Châu run lên, trực tiếp làm rơi một xiên thịt trên mặt đất, cậu ngẩng đầu vẻ mặt lờ mờ nhìn về phía Doãn Hoan, vô cùng thẳng thắn thành khẩn nói:

“Tôi không nghĩ đến……..”

Đang nói thì từ xa có một làn sóng người chạy về phía này, Doãn Hoan vội vàng đẩy cánh tay Đường Tịnh Châu,  chỉ về phía đám đông.

Sau khi Đường Tịnh Châu nói câu “Vãi cả” thì lấy tiền từ trong ví ném lên trên bàn, sau đó kéo Doãn Hoan bất chấp lái xe, hai người đi về hướng ngược lại.

Cả đường hai người lao đi như điên, ánh sáng đèn flash sau lưng không ngừng hiện lên, kèm thêm âm thanh chụp ảnh không dứt bên tai, ngay thời điểm cấp bách này Doãn Hoan thở hổn hển khóc kể với Đường Tịnh Châu:

“Tôi cảm thấy, lần này tôi thật sự sắp hot rồi…”

Hết chương 29.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play