Edit: Bồ Đề Ngọc Trai

Trước khi xuất ngoại, Lục Hoài Vũ bận túi bụi, Doãn Hoan muốn gặp anh cũng không gặp được, công ty vừa mới đi vào hoạt động nên lúc nào cũng cần có người giám sát, anh phải sắp xếp mỗi một bước thật ổn thỏa, để tránh sau khi anh đi thì công ty sẽ xảy ra sai sót.

Chờ đến khi hết bận thì cũng chỉ còn một đêm là anh phải đi rồi, Lục Hoài Vũ chủ động gọi điện thoại cho Doãn Hoan. Doãn Hoan vừa tắm xong đang ngồi ở gác xép(*), thẫn thờ sấy tóc.

(*)gác xép:

“Anh đến trước cửa nhà em rồi, em ra đây đi.”

Lục Hoài Vũ chỉ nói một câu rồi cúp điện thoại luôn, Doãn Hoan vội vàng chạy xuống khỏi gác xép, thay một bộ quần áo rồi chạy ra ngoài cửa, còn không kịp nói với ba mẹ câu nào.

Ra ngoài cửa thật sự nhìn thấy chiếc xe việt dã màu đen quen thuộc kia, cô kéo cửa xe ghế phụ ra rồi chui vào, quay đầu lại chỉ thấy Lục Hoài Vũ mặc một bộ âu phục màu đen đang nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt sáng quắc.

Anh kề sát vào khuôn mặt nhỏ của cô, hơi thở phả ra mặt cô, cô mẫn cảm cảm giác như từng lỗ chân lông đều như đang kêu gào, lần đầu tiên cô phát hiện mới mấy ngày không gặp mà cô đã nhớ anh đến vậy rồi, nghĩ đến mức như người sắp mất hồn rồi.

Nhìn khuôn mặt anh càng ngày càng gần, Doãn Hoan giữ vững hơi thở, nhắm hai mắt lại.

Vậy mà lại nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Lục Hoài Vũ truyền tới đỉnh đầu mình, Doãn Hoan mở mắt ra ngây ngốc nhìn về phía anh.

Lục Hoài Vũ xoa xoa đỉnh đầu của cô, kéo đai an toàn ở bên cạnh rồi cài chắc cho cô, sau đó khẽ cười nói:

“Em cho rằng anh muốn làm gì?”

Sắc mặt Doãn Hoan đỏ lên, mím môi lườm anh một cái, Lục Hoài Vũ vân vê khuôn mặt nhỏ mum múp thịt của cô, cười giải thích:

“Hiện tại đang ở cửa nhà em, bác trai bác gái nhìn thấy thì phiền phức, đợi đến chỗ yên tĩnh mới hôn được.”

Doãn Hoan thẹn thùng gạt cái tay đang xoa nắn mặt mình ra, phản bác:

“Ai kêu anh hôn, tưởng bở.”

Anh nói như vậy làm như có ai chờ mong anh hôn lắm ấy, rõ ràng là anh muốn gần gũi mà còn kiếm cớ!

Lục Hoài Vũ thấy cô xù lông thì vội vàng sờ soạng hai cái, vuốt lông cho mèo rừng nhỏ, quả nhiên giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, còn nghiêng đầu dựa vào trong lòng bàn tay anh, bày ra dáng vẻ rất lưu luyến.

“Ngày mai anh đi rồi…”

Trong giọng điệu của cô ẩn chứa vẻ buồn bã và lưu luyến, hiếm thấy Lục Hoài Vũ nghẹn ngào một hồi, cảm xúc tham lam sâu lắng càng ngày càng dày đặc, anh nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài xe.

“Nếu em không muốn anh đi…”

“Đi chứ, coi như trả lại món nợ năm đó bỏ anh ở lại, chờ đến lúc anh trở về em cũng có thể tự tin mắng anh trước mặt mọi người, để anh nếm thử mùi vị bị lạnh nhạt là như thế nào.”

Lục Hoài Vũ bật cười, trong đôi mắt đen láy phản chiếu khuôn mặt của Doãn Hoan, nụ cười của cô, dáng vẻ lúc cô khóc, lúc cô buồn bực, vui vẻ và đau lòng, tất cả đều rất tốt đẹp, tốt đẹp đến mức làm anh không kìm được mà động lòng.

“Anh dẫn em đến một nơi.”

Doãn Hoan gật đầu: “Được, chỉ cần ở bên cạnh anh thì đi nơi nào cũng được.”

Lục Hoài Vũ nghiêng đầu đặt một nụ hôn lên mi mắt cô:

“Chuẩn bị xong chưa, chúng ta xuất phát thôi.”

Nói xong anh khởi động xe, quay đầu đi về phía vùng ngoại ô, càng đi càng xa.

Cuối cùng Lục Hoài Vũ dừng xe ở một ngọn núi cách đó không xa, tìm một chỗ đất bằng phảng rồi dẫn Doãn Hoan xuống xe. Nhìn từ nơi này xuống là một mảnh rừng cây và thảm cỏ mênh mông vô bờ, ngoài cùng rừng cây là một khu du lịch, tuy quy mô không lớn, nhưng được cái rất yên tĩnh.

Hai người tìm một tảng đá để ngồi, xong xuôi Doãn Hoan nghiêng đầu hỏi:

“Quý ngài thẳng nam dẫn em đến đây để xem trời sao hay là xem mặt trời mọc vậy?”

Thời tiết hôm nay hơi âm u, cả bầu trời chỉ có chút ánh trăng chứ chẳng thấy một ngôi sao nào, nếu nói là xem mặt trời mọc… Doãn Hoan nhìn thời gian, mới 10 giời rưỡi, có phải là sớm quá hay không?

Lục Hoài Vũ thật sự bị cô chọc cho vừa tức vừa buồn cười, cô nghĩ anh là cô sao? Hồ đồ đến vậy?

Vì thế anh bất đắc dĩ nói: “Không thể là cái khác sao?”

Doãn Hoan ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Cái khác là cái gì?”

Lục Hoài Vũ cười tươi rói, khuôn mặt đẹp trai tựa như phát sáng, khắp trời đất chỉ còn lại dáng vẻ này của anh phản chiếu vào trong mắt Doãn Hoan.

“Ngẩng đầu lên là thấy được, ba, hai, một…”

Tiếng nói của anh vừa dứt, từng chùm pháo hóa được phóng lên bầu trời, từng chùm pháo hoa thật lớn bay đến điểm cao nhất rồi nổ tung, lan rộng thành những đốm sáng siêu đẹp, cắt ngang bầu trời rồi rơi xuống.

Một cái, hai cái… không biết bao nhiêu chùm pháo hóa hợp lại thành một khối, chiếu rọi toàn bộ bầu trời, tỏa ra những màu sắc rực rỡ chói mắt, Doãn Hoan không nỡ chớp mắt một lần nào, nhìn chăm chú từng chùm pháo hoa.

Mãi cho đến khi bông pháo hoa cuối cùng rơi xuống, cô mới quay đầu lại, nhìn về phía Lục Hoài Vũ rồi khẽ nói:

“Đốt pháo hoa gây ô nhiễm không khí, còn tạo nên rất nhiều rác nữa.”

Lục Hoài Vũ: “…”

Doãn Hoan nhìn vẻ mặt như ăn phải shit của anh mà bật cười “khì khì”, lần đầu tiên tạo một bất ngờ lãng mạn cho cô mà lại bị cô cười nhạo một cách vô tình, cảm giác này thật là ba chấm!

Chờ Doãn Hoan cười đủ rồi, nhìn vẻ mặt cực kỳ âm trầm của anh thì mới mềm giọng dịu dàng dỗ dành:

“Được rồi được rồi, em đùa thôi, pháo hoa đẹp lắm em rất thích, cảm ơn anh, em cảm động rồi này!”

Nói xong, cô nhón chân lên ôm cổ anh, vùi mặt vào lồng ngực anh, giọng nói kèm theo nức nở:

“Sao lại muốn làm em cảm động ngay khi anh sắp rời đi, anh có biết anh sắp phải đi hay không? Về sau mỗi khi em thấy pháo hoa đều sẽ nhớ đến anh, em sẽ khóc mất.”

Cánh tay Lục Hoài Vũ ôm eo cô từ từ siết chặt, trái tim nhói đau theo từng câu nói của cô:

“Xin lỗi, anh không nghĩ tới điều này.”

Doãn Hoan lắc đầu: “Ở nước ngoài phải biết khống chế bản thân, không được phép tìm người con gái khác, nếu không em mà phát hiện thì chắc chắn sẽ thiến anh, em nói được làm được đấy.”

Lục Hoài Vũ vui vẻ, bảo cô là con mèo hoang nhỏ mà cô còn không thừa nhận, biết dọa anh đến vậy cơ mà.

Anh bất đắc dĩ dỗ dành: “Được rồi, không nhìn ai khác, chỉ nhìn em.”

Doãn Hoan đột nhiên ngẩng đầu, khóe mắt còn giọt nước mắt vẫn chưa khô, hít hít chiếc mũi xinh xắn, nhìn anh oan ức nói:

“Quan hệ hiện tại của chúng ta là gì? Có được tính là yêu đương không?”

Lục Hoài Vũ nhướng mày, hôn cũng hôn rồi ôm cũng ôm rồi, cái này còn chưa tính là yêu đương thì là cái gì? Vì thế anh trả lời chắc chắn:

“Đương nhiên tính rồi.”

Doãn Hoan không chịu, phản bác:

“Dựa vào đâu chứ, anh còn chưa tỏ tình với em, cũng chưa từng nói thích em, cứ như vậy chả hiểu sao lại ở bên cạnh em!”

Chưa đợi cô nói xong Lục Hoài Vũ đã cúi đầu, chăm chú hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải của cô, thừa dịp cô thở dốc mà đưa lưỡi vào dây dưa cùng cô…

“Cục cưng anh thích em, rất thích em, thích đến mức chỉ cần nghĩ đến em thì trái tim liên tục đau nhói.”

Lục Hoài Vũ hôn lên vành tai mềm mại của cô, nhỏ giọng nỉ non bên tai cô, Doãn Hoan nghe anh bày tỏ mà cảm thấy trái tim đầy thỏa mãn, bị tình cảm dịu dàng của anh lấp đầy.

Chờ đến khi Lục Hoài Vũ đưa cô về nhà thì khóe miệng cô đã sưng lên, cô cúi đầu cắn môi không nói một lời, Lục Hoài Vũ dừng xe xong thì nghiêng người vùi đầu vào tóc cô, hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ nói:

“Hiện tại em vẫn còn cơ hội giữ anh lại.”

Doãn Hoan lắc đầu:

“Anh đi đi, em muốn ở bên cạnh anh, nhưng không muốn trở thành chướng ngại vật trên con đường đi đến thành công của anh, cũng không muốn anh phải hối hận.”

Đương nhiên Lục Hoài Vũ hiểu rõ, tựa như lúc trước anh tôn trọng sự lựa chọn của cô, cô cũng hy vọng mình có thể trở thành hậu thuẫn kiên cường của anh, mà không phải là vật cản kéo chân sau.

Anh không nhắc lại nữa, cuối cùng hôn cô một hồi rồi mới đưa cô tới cửa, thấy bóng lưng cô chậm rãi biến mất trong màn đêm, sau đó mới xoay người rời đi.



Ngày tháng vẫn trôi qua từng ngày, thỉnh thoảng gọi video hoặc gọi điện với Lục Hoài Vũ đã trở thành thói quen, lúc anh rời đi còn cảm thấy thân thiết hơn khi anh ở đây.

Có lẽ đây chính là minh chứng cho câu nói khoảng cách tạo ra vẻ đẹp.

Trình Dịch Hoan và Triệu Hân Lôi ở trong trường học đã yên tĩnh lại, Thượng Tuyết cũng chuyển trường, cuộc sống của cô càng ngày càng thuận lợi, từ sau lần Lục Hoài Vũ đến kia thì những tin đồn về Doãn Hoan càng ngày càng ít, nhưng người theo đuổi cô càng ngày càng nhiều.

Mỗi ngày Đinh Đinh đều sẽ gọi một cuộc điện thoại cho cô, khóc lóc kêu gào bảo cô trông chừng Lâm Triệt hộ, nhất định phải giám sát cậu ấy chặt chẽ, chặt đứt hết những hoa đào bên cạnh cậu ấy.

Doãn Hoan thật sự bị dằn vặt đến không chịu nổi, có lần cô ấy gọi điện tới đúng lúc Doãn Hoan gặp Lâm Triệt nên đã kéo Lâm Triệt qua ngồi cùng, hai người ngồi ở trên bậc thang ở cửa trung tâm thương mại nằm bên cạnh công ty Lâm Triệt. Doãn Hoan mở loa ngoài, chỉ nghe Đinh Đinh khóc lóc nói:

“Hoan Hoan à, cậu có trông chừng A Triệt nhà mình không? Cậu ấy có làm chuyện xấu sau lưng mình không? Có cô gái hư hỏng nào quấn quýt lấy cậu ấy không?”

Doãn Hoan liếc mắt nhìn Lâm Triệt một cái, vậy mà Lâm Triệt bắt đầu cười ha hả, đôi mắt híp lại, cười một cách vô cùng bất đắc dĩ.

“Đinh Đinh à, không thì cậu cũng học theo mình, trực tiếp lén trở về đi.”

Đinh Đinh im lặng vài giây: “Mình không dám đâu, hay là cậu nói với Lâm Triệt, bảo cậu ấy đến tìm mình.”

Lâm Triệt ở bên cạnh nhướng mày: “Tớ đi rồi, công ty biết phải làm sao bây giờ?”

Đinh Đinh sửng sốt, không dám tin hỏi: “A Triệt? Cậu ở bên cạnh Hoan Hoan sao?”

Lâm Triệt cúp điện thoại Doãn Hoan, Doãn Hoan nói thật lòng với cậu ấy:

“Là đàn ông thì hãy để cậu ấy cảm thấy an toàn, tính tình Đinh Đinh vội vàng, cậu nên kiên trì với cậu ấy một chút.”

Lâm Triệt gật đầu: “Mình biết rồi.”

Nói xong Doãn Hoan vẫy tay, lấy điện thoại ra gọi lại cho Đinh Đinh.

Từ sau lần gọi điện này, giọng điệu mỗi khi Đinh Đinh gọi điện thoại cho Doãn Hoan đều thay đổi, không hề bắt cô trông chừng Lâm Triệt nữa, cô ấy giảng thích cho Doãn Hoan:

“A Triệt nói sẽ đợi mình, giống như anh Vũ năm đó.”

Doãn Hoan hơi mỉm cười, vô cùng vui vẻ vì Đinh Đinh cuối cùng đã cởi mở hơn, tìm về được sự tự tin lúc ban đầu.

“Ừm, bọn mình sẽ cùng chờ các cậu, các cậu nhất định phải khỏe mạnh nha.”

Đinh Đinh gật đầu:

“Được, các cậu cũng phải bình an, thỉnh thoảng trông A Triệt giúp mình, cậu ấy đẹp trai như vậy, chắc chắn có rất nhiều cô gái xấu xa lăm le cậu ấy lắm.”

Nói đến nói đi vẫn không yên tâm, Doãn Hoan cười gật đầu.

Một học kỳ nói nhanh không nhanh nói chậm cũng không chậm, chớp mắt một cái đã trôi qua, lúc lên năm hai đại học ba mẹ Doãn dẫn cô đi ra ngoài du lịch một vòng, sau đó cô gom hết các món đồ kỷ niệm vào một cái túi rồi gửi cho Lục Hoài Vũ, trong đó còn có một quyển sổ nhật ký của cô trong suốt một học kỳ.

Cô muốn cho anh biết mỗi ngày mình làm gì, tựa như có anh ở bên cạnh vậy, sẽ không bỏ lỡ từng ngày trưởng thành của cô, sẽ không giống như lúc cô trở về, bị dằn vặt đến chết đi sống lại bởi một đoạn thời gian vắng mặt kia.

Hứa Ngả Lâm và Thẩm Lộ vẫn ở trong chung cư của cô, thỉnh thoảng Doãn Hoan cũng sẽ qua đó tụ tập với họ, lúc sắp đến kỳ nghỉ đông hai người họ đều đưa lì xì cho Doãn Hoan.

Doãn Hoan không rõ ra sao nhìn họ: “Đưa lì xì cho mình làm gì? Mình đâu có chuyện vui nào đâu.”

Hứa Ngả Lâm và Thẩm Lộ tươi cười, kéo tay cô lại:

“Bọn mình ở đây một năm, chung quy cũng không thể để cậu trả tiền thuê nhà được.”

Doãn Hoan nhoẻn miệng cười, đùn đẩy:

“Mình đã thanh toán tiền thuê nhà ba năm rồi, đợi đến kỳ hạn hợp đồng thì các cậu lại lo nghĩ chuyện tiền thuê nhà sau.”

Hết chương 23.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play