Edit: Bồ Đề Ngọc Trai

“Tôi không thể để bọn họ tìm ra được, bọn họ sẽ đánh chết tôi mất!”

Đôi mắt to đen láy đáng thương  của Doãn Hoan chớp chớp nhìn anh, thấy anh nhìn chằm chằm mình không nói gì, trong lòng Doãn Hoan không ngừng lo lắng, mắt lập tức thấy quả xoài mình vừa mua trên đường thì trong lòng vui vẻ.

Cô cầm quả xoài đưa qua, rất cẩn thận hỏi:

“Anh trai nhỏ, anh ăn xoài không? Khá ngọt đó!”

Lục Hoài Vũ: “………”

Nhìn dáng vẻ ân cần nịnh nọt kia của Doãn Hoan, rốt cuộc anh cũng không căng thẳng được, sắc mặt buông lỏng, bất đắc dĩ hỏi:

“Vậy bây giờ cậu muốn làm sao?”

Doãn Hoan cong khóe miệng, đôi mắt xoay tròn tuần tra một vòng trong nhà, sau đó cười nói:

“Một mình cậu ở căn nhà lớn như vậy không sợ sao?”

Ánh mắt Lục Hoài Vũ đột nhiên thay đổi, nhíu mày nghiêng người dựa vào lưng ghế sô pha, cười nhẹ nhìn cô.

Doãn Hoan bị anh nhìn mà mặt đỏ hết lên, trong lòng thầm oán, anh đang làm gì vậy? Đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì không đồng ý, nhìn chằm chằm cô như vậy làm cô xấu hổ quá!

“Rốt cuộc được hay không được đây?”

Doãn Hoan bĩu môi nửa xấu hổ nửa buồn bực nói.

“Có thể, nhưng mà tôi có điều kiện.”

Lục Hoài Vũ đột nhiên đứng dậy đến gần cô, Doãn Hoan hoảng sợ, mạnh mẽ chạy trốn về phía sau một khoảng, thấy mặt anh gần trong gang tấc thì khó khăn nói:

“Điều…. Điều kiện gì vậy?”

“Làm trợ lý cho tôi.” Lục Hoài Vũ nói xong lại bổ sung một câu: “Phát tiền lương cho cậu.”

Doãn Hoan sửng sốt một chút, từ chối nói: “Không được, tôi có công việc, dạy bạn học nhỏ học thêm tiếng Anh.”

“Từ chức.”

“……..”

Doãn Hoan nhìn Lục Hoài Vũ từng chút từng chút nghịch sợi tóc ngắn trên đầu mình, cũng có chút ngứa tay, muốn sờ lên đầu anh, không biết cảm xúc như nào.

“Không thể thương lượng lại một chút sao?”

“Không thể.”

Câu trả lời chắc như đinh đóng cột đã chặn đường cô, một lúc lâu sau Doãn Hoan gật đầu, trầm giọng trả lời:

“Dù sao cậu cũng phải cho tôi chút thời gian để tôi bàn giao với ai chứ?”

Lục Hoài Vũ nghe vậy nhịn không được cười ra tiếng: “Công việc phí tiền kia của cậu còn cần bàn giao sao?”

Doãn Hoan tức giận, cầm lấy cái gối phía sau trực tiếp đập trên đầu anh.

“Phòng của tôi ở đâu?” Cô tức giận hỏi.

Lục Hoài Vũ cầm cái gối ra khỏi mặt, lười biếng cúi mặt nói:

“Tùy thôi.”

Nghe anh nói như vậy Doãn Hoan cười gằn một tiếng, tên họ Lục cậu đúng là muốn tìm đường chết rồi! Ba năm không gặp cậu quả thật đã quên mất sức mạnh giày vò người của bà cô này rồi sao.

Nhìn vẻ mặt giống như ác quỷ nhỏ của Doãn Hoan, trong lòng Lục Hoài Vũ run lên, hình như mình đùa quá đà.

Chỉ thấy Doãn Hoan đi lần lượt từng phòng một, chỗ này tổng cộng có ba phòng ngủ, một phòng sách, một phòng vệ sinh chung.

Chỉ có phòng của Lục Hoài Vũ hướng ra ánh mặt trời, còn có cả phòng vệ sinh riêng và bồn tắm lớn, chỉ liếc mắt một cái cô đã xác định được phòng của mình, sau đó thét lên về phía phòng khách:

“Chính là phòng này!”

Lục Hoài Vũ nhíu mày, trong mắt hiện lên tia không đúng đắn và lưu manh, hỏi:

“Cậu chắc chắn?”

Đương nhiên chắc chắn rồi, vì thế cô để cái túi nhỏ của mình lên trên bàn, lập tức ngã vào giường lớn, chiếc chăn mềm mại nháy mắt bao quanh cô, một mùi hương bạc hà vô cùng quen thuộc nhàn nhạt len vào trong mũi.

Vật dụng rửa mặt và đồ ngủ đều là Lục Hoài Vũ xuống lầu mua cho cô, Doãn Hoan phát hiện anh vô cùng thích mua đồ màu hồng cho cô, cô hỏi anh lý do thì anh lại không trả lời, cô chỉ có thể thầm đoán anh có một trái tim thiếu nữ bên dưới vẻ ngoài cao lớn đẹp trai này.

Cơm tối là Lục đại gia tự tay làm, một phần sườn xào chua ngọt, một phần thịt kho tàu và cả một phần canh cá diếc, tiểu nhân Doãn Hoan luôn luôn thèm ăn đã chén sạch hai bát cơm đầy.

Đặt bát đũa xuống, vuốt cái bụng nhỏ tròn trịa, cô hài lòng ợ lên một tiếng, sau đó ngẩng đầu thấy Lục Hoài Vũ đang cau mày nhìn cô.

Mặt cô đỏ rực lên, trong ánh mắt nhìn anh mang theo sự vô tội, cô vội vàng giải thích nói:

“Bình thường tôi ăn không nhiều đâu, thật sự đó!”

Nói xong cô suy nghĩ lại, cảm thấy không ổn, lại bổ sung nói: “Nếu không hàng tháng tôi đưa cậu tiền cơm nhé?”

Cô sợ anh bị dọa vì sức ăn của mình nhiều, lỡ như vì thế mà gọi điện thoại cho ba mẹ cô đuổi cô ra ngoài, vậy cô rất mất mặt.

Lục Hoài Vũ nghe vậy, nhìn cô một cái, đôi mắt mang theo ý cười nhàn nhạt như trước, anh ăn xong miếng cơm cuối cùng thì đặt bát đũa xuống, cầm khăn tay lau khóe miệng.

“Yên tâm, cậu cứ ăn tự nhiên, cho dù một ngày cậu ăn cả một đầu heo tôi cũng có thể nuôi cậu được.”

Trong nháy mắt Doãn Hoan xù lông lên: “Tôi nào có thể ăn như vậy? Tôi cũng đã nói là bình thường ăn rất ít rồi mà.”

Lúc này thể diện của cô hoàn toàn không còn nữa.

Lục Hoài Vũ thong dong thu bát đũa thả vào bồn rửa, động tác rửa bát thành thạo.

Nửa ngày sau Doãn Hoan mới phản ứng lại, giọng điệu đầy hờn dỗi phản bác nói:

“Không phải, ai cho cậu nuôi, nói như vậy làm gì chứ……”

Không rõ ràng như vậy.

Cô nhỏ giọng nói thầm, Lục Hoài Vũ quay lưng lại với cô, trên mặt anh chợt lóe lên ý cười, bất đắc dĩ lắc đầu.

Ăn cơm xong Doãn Hoan gọi điện thoại cho Hứa Ngải Lâm, bởi vì nguyên nhân đặc biệt, mấy ngày nay cô chỉ sợ không có cách nào đi học được nên để cô ấy giúp mình xin nghỉ vài ngày.

Hứa Ngải Lâm rất sảng khoái đồng ý, sau đó Doãn Hoan lại vô cùng mù mờ hỏi một câu:

“Hai ngày này có người nào đến trường tìm mình không?”

Hứa Ngải Lâm suy nghĩ: “Chắc là không có đâu, dù sao mình cũng không thấy.”

Doãn Hoan nghĩ cũng đúng, nếu ba mẹ cô đến trường học cũng chỉ có thể đi tìm giáo viên hướng dẫn chứ không có khả năng tìm bạn học của cô.

Nghĩ vậy cô càng run rẩy sợ hãi, lỡ như bọn họ thật sự đi tìm, vậy về sau cô đi học phải đối mặt như nào đây?

Cô rên rỉ một tiếng nằm nhoài lên giường, cảm giác mềm mại thoải mái khiến cô không muốn động đậy gì, đúng lúc này Lục Hoài Vũ cầm khăn tắm của anh xuất hiện trong phòng.

Doãn Hoan ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh, hỏi:

“Cậu muốn gì?”

Khóe môi Lục Hoài Vũ hơi nhếch lên, nửa cười nửa không nhìn cô, đôi đồng tử đen láy chợt lóe lên tia chế nhạo, anh rất muốn thuận theo tình huống mà trả lời cô một chữ “muốn” nhưng sự thật anh lại thốt ra ba chữ:

“Tắm rửa thôi.”

Đôi mắt hạnh của Doãn Hoan mở to, chăm chú nhìn anh, tức giận quát:

“Cậu không thể tắm ở bên ngoài kia sao?”

Lục Hoài Vũ lắc đầu: “Không thể.”

Doãn Hoan nhìn bộ dáng vô lại kia của anh lập tức bị mất bình tĩnh, Lục Hoài Vũ nở nụ cười không chính đáng đi vào phòng tắm, trên người hoàn toàn không có sự lạnh nhạt lúc trước khi vừa gặp nhau.

Quả nhiên Husky vẫn là Husky, mãi mãi cũng không tương xứng với chó ngao Tây Tạng.

Doãn Hoan lặng lẽ nghĩ.

Chờ lúc Lục Hoài Vũ tắm xong, Doãn Hoan đang nói chuyện phiếm cùng nhóm Trầm Lộ, âm thanh cửa phòng vệ sinh vang lên, cô quay đầu lại nhìn, cái liếc nhìn này suýt chút nữa ném cái điện thoại ra ngoài.

Chỉ thấy Lục Hoài Vũ trần trụi thân trên đi ra, thân dưới chỉ quấn một vòng khăn tắm nhỏ ngắn ngủn, hoàn toàn bại lộ.

Mặc dù dáng người anh rất tốt, nhưng tốt xấu gì Doãn Hoan cũng là nữ sinh, anh như vậy cô cũng rất mắc cỡ.

Vì thế cô cau mày, nhanh chóng quay đầu lại, vẻ mặt rối rắm nói:

“Làm ơn đi người anh em, bây giờ trong nhà cậu có thêm một người con gái, làm phiền cậu tắm xong rồi mặc quần áo mới đi ra không?”

Lục Hoài Vũ liếm khóe môi cười nhạo, trêu tức nói:

“Ồ, hóa ra cậu là con gái à? Vậy cậu đã thấy con gái nhà ai lại đi cướp giường của đàn ông không?”

Doãn Hoan: “……..” Sao đột nhiên lại muốn về nhà thế này?

…………..

Đêm đó Doãn Hoan dưới tâm trạng vừa tức vừa giận miễn cưỡng đi vào giấc ngủ, sáng sớm hôm sau Đinh Đinh gọi điện thoại cô nói ba mẹ cô sắp phát điên rồi, tìm cô khắp thế giới, dặn cô nhất định không được đi ra khỏi cửa.

Trái tim nhỏ bé của Doãn Hoan lại run lên, dù sao cô vẫn cảm thấy bản thân phải chơi hết đã. Đúng là sói trước hổ sau, từng bước gian nan.

Cô rửa mặt xong, đi ra cửa phòng liền nhìn thấy Lục Hoài Vũ ngồi trên sô pha, đặt máy tính trong lòng gõ cạch cạch, quần áo của anh đã thay thành màu trắng cùng loại, màu sắc sạch sẽ khiến cho cả người anh cực kì tỏa nắng.

Doãn Hoan biết chuyện anh thành lập công ty, vì thế kinh ngạc hỏi:              

“Cậu không cần đến công ty sao?”

Lục Hoài Vũ ngẩng đầu nhìn cô, mặt không chút thay đổi trả lời:

“Tôi rất muốn đi, nhưng cậu cảm thấy dựa vào suy nghĩ của bác trai và dì Doãn, bọn họ không tìm thấy cậu sẽ bỏ qua tôi sao.”

Doãn Hoan bật cười, đây là chuyện hoàn toàn chắc chắn, dựa vào nghị lực năm đó bọn họ như hình với bóng thì ba mẹ cô không tìm anh thì tìm ai.

“Vậy cậu trốn ở trong nhà thì an toàn sao? Bọn họ sẽ không tìm được đến đây chứ?”

Ngón tay đang đánh máy của Lục Hoài Vũ ngừng lại trong nháy mắt, đầu lưỡi đang đặt ở bên dưới quai hàm khẽ nhúc nhích, híp mắt nhìn cô

“Đúng vậy, lỡ như bọn họ đến chỗ này trước thì phải làm sao?”

Doãn Hoan nhìn biểu hiện của anh ngay lập tức choáng váng, sắc mặt trắng bệch, giọng nghẹn ngào nói:

“Vậy phải làm sao đây? Nếu không hay là tôi đi đây, tìm chỗ khác trốn vậy.”

Nói xong thì đi thu dọn đồ đạc, Lục Hoài Vũ cảm thấy thật sự dọa đến cô, vì thế anh vội an ủi, nói:

“Không cần, chỗ này ngoại trừ Lâm Triệt cũng chỉ có một mình cậu biết, không cần lo lắng.”

Nghe vậy trái tim Doãn Hoan đang hoảng loạn thì bình tĩnh lại, sau đó cô mới phát hiện ra điều không thích hợp, oán hận nhìn Lục Hoài Vũ, ánh mắt đen trắng rõ ràng mở to.

“Lục Hoài Vũ!” Cô cả giận nói: “Lúc này rồi mà cậu còn trêu chọc tôi.”

Sắc mặt Lục Hoài Vũ không thay đổi, ngẩng đầu lên, dịu dàng hỏi:

“Bữa sáng đã làm xong, còn đang nóng, có muốn ăn không?”

Vừa nghe thấy có cơm ăn cơn tức giận của Doãn Hoan cũng không còn, nhe hàm răng trắng nhỏ ra, không ngừng gật đầu: “Muốn ăn muốn ăn!”

Lục Hoài Vũ đặt máy tính xuống đi dép bước vào phòng bếp, cố gắng nhịn cười, bả vai anh run lên.

Doãn Hoan đứng sau lưng anh, buồn bực bĩu môi, nếu không phải bụng réo thì cô nhất định sẽ trừng trị anh, bắt anh quỳ gối hát bài “Chinh Phục”. (1)

Sau khi oán thầm xong, cô tự giác ngồi vào bàn cơm, nhìn món cháo hải sản đã được đổ ra bát và bánh tiểu long bao (*), cô kinh ngạc nhìn Lục Hoài Vũ, không dám tin hỏi:

“Đây không phải là cậu làm đấy chứ?”

(*)Tiểu long bao:là một loại màn thầu hấp hay còn gọi là bánh bao

Vẻ mặt Lục Hoài Vũ tự hào mỉm cười, Doãn Hoan khiếp sợ nói không lên lời, vừa định mở miệng khen anh lại nghe thấy anh nói:

“Tôi tự xuống lầu mua.”

“……”

Cả hai không nhanh không chậm cùng nhau ăn cơm, sau đó vẫn là Lục Hoài Vũ rửa bát, Doãn Hoan buồn chán chơi trò chơi, cô cảm thấy mình giống như sống một cuộc sống lí tưởng.

Có người nấu cơm rửa bát lo toan mọi việc, mà mỗi ngày cô chỉ cần còn sống là được, cuộc sống ký sinh này thật sự rất hạnh phúc.

Lục Hoài Vũ rửa bát xong lại ôm lấy máy tính tiếp tục làm việc, Doãn Hoan nằm bò bên cạnh anh đọc sách chơi điện thoại, thỉnh thoảng giúp anh gọi hai cuộc điện thoại, thời gian ấm áp mà trôi qua rất nhanh.

Hết chương 12.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play