Sau khi rời Kim Ngao Đảo, Bạch Quý Tử và Tiểu Thanh liền đến Đàm Châu thăm Hứa Sĩ Lâm. Người một nhà đã lâu không gặp, bất tận buồn vui không cần nói cũng biết. Hứa Sĩ Lâm thành tâm muốn giữ các nàng ở lại thêm một thời gian, nhưng hai người không dám chậm trễ nhiệm vụ Thông Thiên giao cho, chỉ nán lại mấy ngày đã chia tay.

"Tỷ tỷ," Tiểu Thanh thấy Bạch Quý Tử dẫn mình đi về hướng tây bắc, "Chúng ta đang đi đâu? Không phải nên bắt đầu từ phụ cận Đàm Châu sao?"

"Chúng ta đi Hoa Sơn trước."

Tiểu Thanh giật mình: "Hoa Sơn? Tỷ tỷ, ngươi nghĩ sao vậy? Con dâu của Tam Thánh Mẫu chính là Vạn Quật Sơn Tiểu Ngọc, năm đó ta giao dịch với Nhị Lang Thần ngay trước mặt nàng, ngươi mới được đặc xá. Chúng ta còn tự đưa đầu đến cửa để người ta trả thù?"

"Cả gia đình đó hiện nay vinh hoa phú quý khó ai sánh kịp, nếu bọn hắn muốn trả thù thật, hai ta giờ còn đứng đây nói chuyện trên trời dưới đất được sao?" Bạch Quý Tử cười nhạt, "Chưa kể, Lưu Trầm Hương rất có tiếng trong giới yêu ma. Nếu không sớm giải quyết thù oán, lỡ bọn hắn nổi giận chơi ngáng chân thì chuyện của chúng ta coi như xong."

"Nói thì nói thế, nhưng làm sao tỷ biết bọn hắn sẽ tha thứ cho chúng ta?"

"Nếu bọn hắn không tha, tỷ tỷ tình nguyện thay ngươi nhận phạt."

"Tỷ tỷ!" Tiểu Thanh giữ chặt tay áo Bạch Quý Tử, "Có chuyện gì chúng ta cùng nhau gánh, nếu không sao có thể gọi là tỷ muội tốt?"

"Được rồi. Tiểu Thanh, ngươi cũng đừng nghĩ quá nhiều. Cứ đến đó trước đã."

"Không biết ai mới là người nghĩ nhiều!"

Bạch Quý Tử điểm điểm lên mũi Tiểu Thanh: "Ngươi nha!"

Không biết tại sao, sau một lần chết đi sống lại, Tiểu Thanh càng dính chặt lấy nàng, thoạt trông chẳng khác nào con gái ruột.

Đến Hoa Sơn, hai người hỏi dò Địa Tiên ở đây mới biết, Thánh Mẫu Cung chưa xây xong, cả nhà Tam Thánh Mẫu hiện ở tại Lưu phủ thuộc huyện Hoa Âm. Bạch Quý Tử và Tiểu Thanh đang nghe ngóng vị trí của Lưu phủ trong thành Hoa Âm thì chợt nghe tiếng sáo trúc cùng cổ bản (*) từ đâu truyền đến, Tiểu Thanh lần theo tiếng nhạc, tìm đến một sân khấu kịch bên trong một gian nhà ngói. Nàng vội vã kéo lấy Bạch Quý Tử, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, không cần tìm nữa. Ngươi nhìn, đó chính là Tiểu Ngọc." ((*): Cổ bản (鼓板) là một loại nhạc cụ cổ truyền của Trung Quốc, bao gồm một phách bản làm từ hai miếng gỗ cứng hoặc tre phẳng và một chiếc trống nhỏ.)

Bạch Quý Tử nhìn theo hướng chỉ tay của nàng. Ở đó có một nhóm bốn người đang ngồi quanh bàn Bát tiên, bao gồm một đôi nam nữ trẻ tuổi, một phụ nữ xinh đẹp tuổi thanh niên, cả ba đều có tiên khí trôi nổi xung quanh, còn có một nam nhân trung niên là phàm nhân. Trên bàn bày biện mấy món điểm tâm cùng một bình trà xanh. Bạch Quý Tử suy nghĩ một chút, nói với Tiểu Thanh: "Ngươi trước tiên khoan hãy hiện thân. Đợi ta đến gợi chuyện thăm dò ý tứ họ thế nào, rồi hẵn tính tiếp."

Tiểu Thanh gật đầu đồng ý, biến thành một chiếc hoa tai đeo trên tai Bạch Quý Tử.

Bạch Quý Tử ngồi xuống một bàn gần đấy, gọi một bình trà xanh, tự rót tự uống. Nàng ngẩng đầu nhìn sân khấu nhỏ, ngay giữa sân khấu đặt một cái bàn, phía sau bàn là một chiếc ghế, trên bàn ghế đều phủ vải đỏ chót. Bốn diễn viên quần chúng đứng hai bên bàn, tay cầm thuỷ hoả côn (*). Ngồi trên ghế là một tiểu sinh (vai đào nam) mặc quan y. Trước sân khấu, một đán giác (đào nữ) đang quỳ, người vận áo váy xanh nhạt thêu hoa, tóc xoã dài. Vừa nhìn đã biết đây là cảnh thẩm vấn trên công đường. ((*): Loại gậy được dùng để thể hiện sự uy nghiêm của nha môn.)

Bạch Quý Tử lắng nghe đán giác hát vài câu, không phải ca từ quen thuộc. Nàng bắt chuyện với người phụ nữ xinh đẹp tuổi thanh niên kia: "Nương tử, đây là tuồng gì vậy?"

"Là《 Mạ đường (mắng chửi công đường) 》." Tam Thánh Mẫu nhận ra Bạch Quý Tử cũng là người tu chân.

"Nương tử, ta từ phương khác mới đến, không hiểu rõ lời kịch ở đây. Ngài có thể nói cho ta biết một chút không, trên sân khấu đang diễn cố sự gì?"

Tam Thánh Mẫu kiên nhẫn giải thích: "Nhà này vốn là dòng dõi có học thức, phụ mẫu vì không chịu giao tiền hối lộ, hàm oan mà chết, chỉ để lại đôi chị em nghèo khổ không nơi nương tựa. Người chị phải treo biển bán thân mới đổi được cho em trai một con đường sống. Người chị này bị bán vào lầu xanh, về sau nàng bị người khác kiện, tên tham quan kia nhận hối lộ, hứa khi lên công đường sẽ dụng hình bức cung nàng, ai ngờ người ngồi trên công đường lại chính là em trai ruột......"

"Mẹ!" Trầm Hương vội ra hiệu nàng hạ giọng, "Mẹ nghe thử đoạn hát này, vừa đúng đoạn hay ——"

"...... Trái viết cong lên không thành chữ, phải viết nét mác thành chữ 'nhân'. Kêu tiếng lão gia ngẩng đầu thấy, người rơi vào khó xử nhất đau đớn lòng. Hai bên chữ 'nhân' thêm hai điểm, đáng thương ta thoát bể khổ lại nhảy vào hố lửa. Phía dưới chữ 'hỏa' (火) thêm chữ 'khẩu', tiến thối lưỡng nan rơi vào u cốc (谷). Trên đầu chữ 'cốc' (谷) thêm ô của 'bảo' (宝), đại lão gia lúc nên khoan dung (容) tại sao ngươi lại bất dung tình!"

Chờ đán giác hát xong đoạn này và tràng pháo thanh khen ngợi dừng lại, Bạch Quý Tử mới hỏi: "Về sau thì sao?"

Sinh thư thục hí (*), tiết lộ tình tiết phía sau cũng không bất lịch sự. Tam Thánh Mẫu buông một tiếng thở dài, thật ra nàng không hề thích tình tiết của vở kịch này, nếu không phải giai điệu thực sự rất hay, nàng cũng sẽ không nghe: "Về sau chân tướng rõ ràng, người em trai muốn nhận lại chị mình. Người chị dẫn hắn cùng đi bái tế mộ phần cha mẹ, rồi nhân lúc không ai để ý, đập đầu lên mộ bia mà chết." ((*): Giải thích hơi dài dòng, đại khái là người nghe kịch thường nghe qua một lần sẽ quen thuộc cốt truyện, cũng không nhất thiết nghe lại lần hai, nghe đi nghe lại một vở nhiều lần chính là để nghe giọng hát, cách hát của diễn viên, hoặc nghe diễn viên khác nhau hát cùng một vở kịch.)

Trầm Hương cũng không thích tình tiết của màn diễn: "Vở kịch này thật vô lý. Rõ ràng là người em làm sai, tại sao lại bắt người chị phải chết? Thật không công bằng!"

"Vị tiểu huynh đệ này còn chưa xem phần trước nên không biết nàng ngậm bao nhiêu cay đắng." Một lão tiên sinh ngồi gần đó đong đưa cây quạt nói, "Đời này đầy rẫy gió sương và sình lầy, không chứa nổi nhiệt thành và trong sạch. Tất cả phẩm hạnh thanh cao của một dòng dõi có học đã bị cha mẹ mang theo xuống mồ từ lâu, muốn truy chỉ có truy xuống đất, mà cả em trai cũng trở nên cùng một giuộc với hạng tầm thường. Cái kẹp ngón tay chỉ là năm thanh củi, thấm vào đâu so với những đau khổ nàng từng trải qua, thế nhưng người dùng hình lại chính là em trai ruột, chỉ bấy nhiêu cũng đủ để phá hủy tín niệm cả đời của nàng. Có những người sống là vì tín niệm."

Một thanh niên mặc đoản đả bên cạnh cũng phụ họa: "Người chị gái này, đã lưu lạc chốn phong trần vẫn chấp bút bán thơ văn, giữ vững thân trong sạch; trong khi tên em trai, thi đỗ tiến sĩ, vừa mới làm quan đã tham ô nhận hối lộ, ức hiếp bách tính. Người như hắn sao xứng có người chị tốt như vậy? Nàng theo mẹ cha về đất vẫn tốt hơn, không cần nghĩ đến đứa em không biết liêm sỉ này nữa."

"Nhưng dù sao hai người họ cũng là chị em ruột, đánh gãy xương vẫn dính liền gân." Tam Thánh Mẫu hơi do dự nói, "Người em đã chịu nhận lại chị, hắn nhất định sẽ thay đổi. Chị gái cứ chết đi như thế, người em chẳng phải sẽ sống cả đời trong đau đớn hối hận? Nàng sẽ không đến mức... thiếu khoan dung như vậy đi?"

Chàng thanh niên khoanh tay: "Nàng không nên sao? Đồ vật ngươi xem như trân bảo, kẻ khác lại vứt bỏ như giày rách. Người chị chịu nhiều tổn thương đến thế còn phải cân nhắc đến em mình có phải đau đớn hối hận cả đời hay không sao? Đến Bồ Tát sống cũng không làm được việc này!"

Bạch Quý Tử đang nghĩ xem nên tiếp lời thế nào thì nghe Tiểu Thanh thì thầm bên tai: "Tỷ tỷ, ta cũng cảm thấy tình tiết vở này không đúng. Nếu ta cũng giống như tên em trai đó...... Ngươi có tha thứ cho ta hay không?"

"Ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi chính là em gái ta! Ngươi phạm sai, ta dạy ngươi sửa chữa; ngươi hại người, ta liền cứu bọn hắn; cứu không được, ta tình nguyện đền mạng thay ngươi." Nàng ngước nhìn lên sân khấu, nhẹ nhàng lắc đầu, "Dân chúng vẫn luôn hận nghiến răng bọn tham quan, viết ra vở kịch thế này cũng hợp lẽ. Nhưng dẫu sao họ vẫn là chị em ruột, nào có gì không vượt qua được đây?"

Bạch Quý Tử nói đến đây, thầm dò xét nét mặt của Tam Thánh Mẫu, bỗng nảy ra một ý, mỉm cười nói: "Chư vị nói thế ta đã hiểu. Ta cũng từng xem qua vở diễn này ở Hàng Châu, chẳng qua nơi đó người ta không hát như vậy, kết cục cũng không giống."

Câu nói khiến Trầm Hương tò mò: "Ở Hàng Châu diễn như thế nào?"

Bạch Quý Tử vừa biên ra câu chuyện trong đầu vừa nhẹ nhàng nói: "Cũng không khác mấy. Người chị này xuất thân trong gia đình có học, thuở nhỏ đọc qua nhiều sách, viết văn rất hay, không hề thua kém đấng mày râu. Nàng ở trong kỹ viện chấp bút viết văn, bán một thiên văn ba lượng bạc, bởi vậy mọi người đều gọi nàng —— Tam Lượng cô nương."

"Tam Lượng thu nhận một đứa trẻ mồ côi làm em trai nuôi, dạy hắn đọc sách luyện văn. Bảy năm sau, người em nuôi vào kinh ứng thí rồi đỗ Trạng Nguyên, giữ chức Bát phủ tuần án, hắn trở về thăm hỏi Tam Lượng, vừa khéo gặp ngay án tham ô này."

"Ai nha! Một người là em nuôi, một người là em ruột —— Sau đó thì sao?" Tiểu Ngọc lên tiếng truy hỏi.

"Sau đó......" Bạch Quý Tử cẩn thận quan sát biểu cảm của mọi người, "Người em nuôi khi đó cũng không biết đây là em ruột của chị mình, lệnh cho nha dịch lôi hắn xuống đánh bốn mươi gậy."

Tam Thánh Mẫu vừa nghe đến đó bỗng cảm thấy nóng ruột, lập tức nhổm dậy, nghiêng mình về phía Bạch Quý Tử, hỏi: "Sau đó thì sao? Người chị làm sao bây giờ?"

Bạch Quý Tử trông phản ứng của nàng, biết đã có cơ may: "Nương tử cũng là nữ nhân, chắc cũng hiểu tâm tư của người làm chị. Cho dù em mình có làm sai, đó vẫn là em mình. Tam Lượng nói, tham ô nhận hối lộ là tội đáng phải phạt, không nên vì tình riêng mà bao che. Thế nhưng em trai thành ra như thế, một phần cũng do nàng mười năm qua chưa từng trông nom dạy dỗ. Nàng cầu em trai nuôi chấp nhận cho nàng dẫn em ruột về quê, trông coi mộ phần cha mẹ, ngày cày dệt, đêm đọc sách, dạy dỗ hắn lại từ đầu."

Tam Thánh Mẫu khẽ rùng mình trong khoảnh khắc, mới nói tiếp: "Đúng vậy...... Đúng là vậy...... Đừng nói là làm chị, kể cả làm em gái, cũng......" Rồi nàng liếc nhìn Lưu Ngạn Xương, muốn nói lại thôi.

Trầm Hương cắn cắn môi dưới: "Thế cũng không tệ. Chỉ là đậu Trạng Nguyên, Bát phủ tuần án gì đó, hình thức này xưa quá rồi, lại thành ra giả tạo."

"Kịch là giả, tình là thật, không phải sao?" Bạch Quý Tử lại quay sang Tam Thánh Mẫu, đồng thời cũng âm thầm quan sát Tiểu Ngọc, "Dù là chị hay em gái, trong lòng đều giống nhau.. Không biết nương tử nghĩ thế nào?"

Trên sân khấu, chân tướng dần dần bại lộ, Tri Châu lão gia nhận ra chị gái, thành tâm muốn đón nàng về nhà.

"Đại lão gia của ta kia! Đại lão gia tuyệt không nên nhận nhầm ta, nhà họ Lý ta không có loại người như ngươi."

"Chị em ta cách biệt đã mười hai năm, may mà hôm nay gặp lại. Đệ gọi đến vỡ cả họng, tỷ tỷ ngươi vì sao không đáp lời?"

"Tri Châu lão gia dùng hình quá nặng, thể xác lẫn tinh thần ta đều đau đớn khó mà đáp lại."

"Nếu đệ biết người đến là tỷ, làm sao có thể nhẫn tâm dùng hình."

......

Trên sân khấu sinh đán tịnh sửu chất giọng đều khác biệt, dưới sân khấu nhân thần yêu ma mỗi người một nỗi lòng riêng. Bạch Quý Tử hi vọng có thể lấy tình chị em mà đả động Tam Thánh Mẫu, lời nói ra đều là lời thật lòng. Nhưng nàng làm sao biết, điều Tam Thánh Mẫu để ý chính là nữ nhân trong vở kịch tha thứ cho người thân đã làm hại nàng?

Kịch là giả, tình là thật. "Thấy nàng chịu khổ, hận không thể thay nàng tiếp nhận; thấy nàng lâm nguy, liều mạng cũng phải cứu thoát nàng." Một lời nói lại gợi về ít nhiều tình cảm trước đây. Tam Thánh Mẫu chỉ cảm thấy cả người run rẩy, hận không thể lập tức đi đến Đông Nhạc, nói với Nhị ca nàng đã tha thứ cho hắn, từ nay về sau quên hết những chuyện không vui, bọn hắn vẫn là huynh muội tốt.

Tam Thánh Mẫu lập tức đứng lên, Bạch Quý Tử cảm thấy nội tâm siết chặt, sợ mình nói sai điều gì. Nhưng nàng chỉ thấy Tam Thánh Mẫu hai mắt tràn lệ, giọng nghẹn ngào: "Chúng ta...... Chúng ta đi, đến Đông Nhạc đi. Ta lẽ ra nên đến thăm Nhị ca sớm hơn...... Trầm Hương, Ngạn Xương, Tiểu Ngọc, ta biết Nhị ca tổn thương các ngươi...... Thế nhưng chúng ta cũng không thể tiếp tục như vậy mãi!"

Lưu Ngạn Xương thở dài: "Tam Nương, ngươi luôn luôn lương thiện như vậy."

Trầm Hương còn muốn tranh luận, nhưng dáng vẻ của mẫu thân khiến hắn cảm thấy không nên nhiều lời.

Bạch Quý Tử thấy thế cũng an tâm: "Nương tử, người một nhà không có mâu thuẫn gì là không giải quyết được. Làm lành được thì nên làm lành, nếu như ta cũng đến ngày như vậy...... Ai!"

"Ngươi sao vậy? Chẳng lẽ thân nhân của ngươi đã......" Tam Thánh Mẫu chợt nhớ đến cảnh Nhị ca quỳ trên Lăng Tiêu Bảo Điện khạc ra máu —— Khi đó, vì sao nàng chỉ lo đến bản thân đau lòng muốn chết, mà không để ý Nhị ca tương lai khó lường? Nghĩ rằng người trước mắt cũng là kẻ trọng tình trọng nghĩa, nàng thậm chí không dám nói ra loại khả năng kia.

Bạch Quý Tử đứng dậy, bước lên hai bước: "Không phải. Nhưng mà...... Em gái của ta vì cứu ta đã làm một chuyện không nên làm, tổn thương đến người vô tội. Thế như người nàng đắc tội uy danh cao, quyền thế lớn, hai chị em ta muốn đến thỉnh tội lại sợ nhà họ không chịu tha thứ. Huống chi, nàng vì cứu mạng ta mà hiểm tử hoàn sinh, ta thật lòng không muốn để nàng đi mạo hiểm."

Trầm Hương thốt lên: "Uy danh cao, quyền thế lớn thì sao? Chẳng lẽ có thể ỷ thế hiếp người? Ngươi nói với ta đó là ai, ta thay ngươi làm chủ!"

"Trầm Hương, không được nói bừa." Tam Thánh Mẫu ngăn cản hắn, "Nhưng không biết chuyện không nên làm mà nàng phạm phải là gì? Người vô tội bị nàng tổn thương còn cứu được sao?"

"Bọn hắn hiện tại đã vui vẻ đoàn viên, ta không làm được gì để đền bù."

"Nếu đã vui vẻ đoàn viên, vậy xem ra không phải chuyện lớn. Không bằng ta cùng ngươi đi thỉnh tội, nếu người ta bỏ qua thì quá tốt, nếu người ta không tha, ngươi liền thay em gái ngươi lãnh phạt, vậy coi như không thẹn với lương tâm."

Tiểu Thanh vừa nghe đến "thay em gái ngươi lãnh phạt" đã cuống lên, nói vào tai Bạch Quý Tử: "Tỷ tỷ, ngươi không được làm chuyện điên rồ!"

Đến lúc này, Tam Thánh Mẫu mới sực nhớ mình vẫn chưa biết tên họ của đối phương: "Phải rồi, ta còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh, tiên sơn bảo địa của nương tử?"

Bạch Quý Tử bỏ qua lời của Tiểu Thanh, thấy thời cơ đã chín, hất váy quỳ xuống: "Nga Mi Sơn Bạch Quý Tử nay đến thỉnh tội, mặc cho Thánh Mẫu Nương Nương xử trí."

Tam Thánh Mẫu kinh ngạc, vội hạ pháp chú để phàm nhân xung quanh không chú ý đến chỗ mình. Nàng đưa tay đỡ Bạch Quý Tử: "Ngươi làm gì vậy? Ngươi muốn thỉnh tội gì với ta?"

Bạch Quý Tử vẫn cứ quỳ: "Em gái ta là Thanh Thạch Sơn Tiểu Thanh. Nguyên do trong đó, ngài cứ hỏi Tiểu Ngọc sẽ biết."

"Tiểu Ngọc?" Tam Thánh Mẫu hỏi, "Ngươi biết các nàng sao?"

"Ta? Ta......" Tiểu Ngọc lộ vẻ khó xử, đỡ lấy đầu, "Không biết...... Ta...... Đầu ta đau......"

Trầm Hương vội nói: "Mẹ, quên đi thôi. Tiểu Ngọc nghĩ không ra thì đừng ép nàng nghĩ nữa. Bạch Quý Tử, ngươi tự nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"

Bạch Quý Tử hơi ngạc nhiên, tiểu hồ ly này tại sao nói quên liền quên? Chẳng lẽ Tam Thánh Mẫu đang cố tình thử sự thành tâm của nàng? Dù sao đã nói đến tận đây, cứ thành thật bẩm báo: "Đã đến thỉnh tội, Bạch Quý Tử cũng không dám giấu giếm. Sáu năm trước, Nhị Lang Thần binh bại Tích Lôi Sơn, chính Tiểu Thanh muội của ta đã lấy máu Tiểu Ngọc thắp sáng Bảo Liên Đăng, trợ hắn khôi phục pháp lực, đổi lấy thư đặc xá cho Bạch Quý Tử......"

"Cái gì?" Trầm Hương nóng giận, "Sao các ngươi có thể vì lợi ích riêng của mình mà gây hại đến tam giới chúng sinh?"

Bạch Quý Tử dở khóc dở cười: "Khi đó chúng ta nào biết gì đâu? Lúc ấy có người lật tung Mười Tám Tầng Địa Ngục, ba mươi vạn ác quỷ trốn chạy khắp nhân gian, Nhị Lang Thần chỉ dùng tám ngày đã bắt về toàn bộ ác quỷ. Chúng ta không rành thế sự, không biết những chuyện xấu hắn làm, chỉ hay hắn tận hết chức vụ, là một vị quan tốt......"

"Thế nhưng các ngươi cũng không thể......"

"Được rồi, Trầm Hương!" Tam Thánh Mẫu cất cao giọng nói, "Ngươi nói, Nhị ca là người đã bắt bọn ác quỷ kia trở về? Là thật sao? Ngươi chắc chắn chứ?"

"Tiểu Thanh muội đã hỏi qua một vài Thành Hoàng, bọn hắn đều nói như vậy. Hơn nữa, ngoại trừ Cửu Chuyển Huyền Công, trong tam giới còn có công pháp nào có thể phân ra vô số thân ngoại hóa thân, cách xa ngàn dặm vẫn dùng được mắt thần để tìm ra chỗ ẩn náu của ác quỷ?"

Tiểu Ngọc bỗng nhiên giật mình, cả người run bần bật: "Là hắn...... Là hắn...... Mà không lâu sau đó, không phải chính là Tích Lôi Sơn......"

Tích Lôi Sơn! Bọn hắn đã làm gì trên Tích Lôi Sơn? Dương Tiễn vừa mới dốc hết tâm huyết giữ gìn bình an của tam giới, liền sau đó lại bị một đám người tự nhận đại biểu cho tam giới chúng sinh đánh trọng thương. Tiểu Ngọc không tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, nhưng nàng lại cảm thấy có thứ gì đang sụp đổ bên trong mình, làm nàng không dám suy nghĩ tiếp.

Trên sân khấu, đán giác đỡ cờ treo xe, tiểu sinh nâng roi thúc ngựa, tiến về phía mộ phần cha mẹ. Trống nện ầm ầm, dội đến lòng người hốt hoảng.

Tam Thánh Mẫu suýt bật khóc, đỡ Bạch Quý Tử đứng dậy: "Bạch Quý Tử, ngươi đứng lên! Mau đứng lên! Ngươi nói với ta những điều này, ta cảm tạ còn không kịp, sao có thể trách tội ngươi? Ta...... Ta sớm nên nghĩ đến...... Cho dù Nhị ca làm nhiều chuyện sai, hắn vẫn là một Tư Pháp Thiên Thần tẫn chức tẫn trách! Chúng ta đi mau, chúng ta lập tức đến Đông Nhạc."

Lưu Ngạn Xương có chút mất tự nhiên: "Thôi, Tam Nương, ta không đi thì hơn. Mỗi lần ta gặp hắn đều xảy ra chuyện không hay, ta sợ ta đi lại khiến các ngươi khó hoà giải."

Tam Thánh Mẫu nắm chặt tay Lưu Ngạn Xương, dịu dàng trấn an: "Ngạn Xương, thật thiệt thòi cho ngươi."

Trầm Hương lầm bầm lầu bầu: "Tên tiểu nhân này đúng là tốt số! Làm gì đều có người chịu tha thứ cho hắn!"

Đúng lúc này, sân khấu vang lên một hồi tê biên (*), đán giác bỗng nhiên ngẩng đầu, ra vẻ đọc chữ trên mộ bia, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh, tay áo rủ xuống, đung đưa tạo thành tầng tầng sóng gợn. ((*): Một loại trống chỉ bọc một lớp da trên mặt, dùng trong hí kịch, thường dùng để đệm cho các cảnh độc thoại hoặc động tác đánh nhau, múa võ.)

Dưới đài vang vọng lời ngợi khen.

Tác giả có lời muốn nói:

1. Vở kịch này cải biên từ vở Hà Bắc Bang tử《 Trần Tam Lượng 》. Phía trước không thấy ai có ý kiến gì về việc ta đem Bình kịch vào, giờ viết luôn Hà Bắc Bang tử có gì không được? Cố sự này xảy ra ở thời Minh, người thời Tống không thể biết đến, nhưng mà ngươi cứ coi như đây là một cố sự khác có tình tiết tương tự đi, dù sao thì kết cục cũng khác nhau, kết cục của bản gốc là người chị tha thứ cho em trai. Nhân vật Trần Khuê ta lấy từ "bản sân khấu" cũng sửa đổi kết cục —— Mọi người vẫn còn nhớ "càn đán khôn sinh" ta đã viết ở phía trước chứ? Đúng vậy, ta đang bật mí ẩn ý cho mọi người. Bản cải biên của Bạch Quý Tử đã dùng phương thức xử lý của Việt kịch, để Trần Khuê trở về là vì lúc này nhất định phải có người dạy dỗ Lý Phượng Minh, giúp người xem giải toả cơn tức mới có thể chấp nhận đoạn hoà giải ở đằng sau, tựa như《 Đoạn Kiều 》nhất định phải để Tiểu Thanh cảm xúc cuộn trào hù doạ một chút Hứa Tiên rồi mới hoà giải được. ("Càn đán khôn sinh" tức là nữ diễn vai nam, nam diễn vai nữ.)

2. Đỡ cờ treo xe tức tượng trưng cho ngồi xe, nâng roi thúc ngựa tượng trưng cho cưỡi ngựa, trống nện ầm ầm biểu hiện do dự, xoắn xuýt, đau khổ, một hồi tê biên biểu hiện kinh ngạc, hoảng hốt, cường điệu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play