Côn Luân Sơn, có hai người ngồi trong một sơn động, một tuổi trẻ, một tuổi già, người tuổi trẻ mang theo một con chó, ngoài động còn có một con giao long đang tiến vào.

"Chủ nhân, ta hóa thành tiều phu chỉ đường cho Trầm Hương, ở đây đợi các ngươi nửa ngày!"

"Bát thái tử cùng Đinh Hương còn chưa đi sao?"

"Cô nương phàm nhân kia không yên lòng, đi tìm Trầm Hương. Tên tiểu long vẫn luôn ở lại trông coi Tứ công chúa."

"Không bao lâu Thần Phủ sẽ xuất thế, Bát thái tử nhất định cũng ra ngoài giúp Trầm Hương. Tam Thủ Giao, khi đó ngươi mang Tụ Hồn Đỉnh, đến trợ Tứ công chúa hoàn dương."

"Tốt! Chủ nhân, đợi nàng tỉnh lại, ta lập tức dẫn nàng đến làm chứng cho ngươi!"

"Sư thúc tổ, Trầm Hương thế nào?"

"Ngươi không cần phải lo, hắn đang ở sau núi. Lát nữa hắn tỉnh lại, Khai Thiên Thần Phủ sẽ xuất thế." Áo đỏ đạo nhân nhướn mày, "Ta nói, cháu trai ngươi không ổn. Hắn chẳng lẽ không nghĩ tới, lỡ như đây là một cái bẫy thay vì đạo quan, hắn chết trong đó chính là chết thật, vứt xuống bọn người kia giằng co với Thiên Đình, việc này phải làm sao để kết thúc?"

Dương Tiễn tựa hồ suy tư trong chớp mắt: "Trầm Hương chưa hẳn nhấc lên được Thần Phủ. Hạo Thiên Khuyển, ngươi đến Ngọc Tuyền Sơn đi, hỏi sư phụ ta lấy củi cam hoa."

"A? Cam cái gì...... Củi cam hoa? Chủ nhân sao ngài không nói sớm nha? Nếu ta về không kịp thì phải làm sao a? Hay là ngài để Tam Thủ Giao đi đi, hắn nhanh hơn ta."

"Tứ công chúa hoàn dương không được phép sơ xuất, còn cần Tam Thủ Giao theo sát mới tốt. Nhanh đi, ngươi biết không kịp, còn ở đây chậm trễ thời gian?"

"Vâng vâng vâng......"

Hạo Thiên Khuyển nhận lệnh mà đi, Dương Tiễn nhìn theo bóng lưng của hắn, lại liếc qua Tam Thủ Giao, cuối cùng không nói một lời.

Bầu không khí trong động có chút ngượng ngùng, Thông Thiên tìm chuyện để nói: "Dương Tiễn, ngươi đừng có nói lảng sang chuyện khác. Ngươi nói xem, tiểu tử này sao lại cần có người nói cho hắn biết làm thế nào để vượt qua cửa ải? Chẳng lẽ trên chiến trường, đối phương cũng sẽ nói cho ngươi cách để đánh bại hắn?"

"Do ta quá nóng lòng. Tâm trí của đứa nhỏ này...... Thôi, tương lai đành dựa vào hắn tự mình tích luỹ kinh nghiệm đi."

"Sợ rằng trong tương lai không còn ai dám lên mặt với hắn! Cả ngươi cũng......"

Dương Tiễn vội vàng cắt ngang: "Sư thúc tổ thực có can đảm nói." Nhìn Tam Thủ Giao, ra hiệu Thông Thiên không thể lộ ra sơ hở.

Thông Thiên bỗng nhiên chớp mắt, ra vẻ nhẹ nhõm, lời nói một mạch tuôn ra: "Lão nhân gia ta hôm nay một mình đóng ba vai, không kịp thời gian hoá trang, toàn tràng nội xướng nội bạch. Cũng may đó là ta, văn hí kịch võ đều biết, sinh đán tịnh sửu cái nào cũng diễn —— A phi, không có đán, đổi thành người khác chưa chắc diễn nổi vở này đâu! Dù sao, hôm nay ta nói nhiều như vậy, ngươi nói câu nào là thực có can đảm nói?" ("Nội xướng nội bạch": phần thoại hát và thoại nói trong hí kịch; "Sinh đán tịnh sửu": Chỉ bốn loại vai diễn trong hí kịch, sinh chỉ nam tử, đán chỉ nữ tử, tịnh chỉ tính cách cương liệt hoặc thô bạo, sửu chỉ vai buồn cười, vai hề.)

"'Ngươi đã có được một trái tim bác ái, Ngọc Hoàng Đại Đế cũng từng có trái tim này, nhưng bây giờ không biết hắn vứt đi nơi nào.' Ta nhìn sắc mặt của Ngọc Đế, hình như có phần suy tư."

Thông Thiên bình dị gần gũi, ở trước mặt hắn, Dương Tiễn tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, dù sao cũng không có việc gì, tất cả quân cờ đều đã vào đúng vị trí, tuỳ ý trò chuyện một chút thì có sao?

"Lão nhân gia ta trước giờ vẫn luôn thẳng thắn. Trương Bách Nhẫn không phải từ đầu đã như vậy, hắn khi đó là trưởng giả nổi danh nhân từ trong tam giới, nếu không Phục Hi Thần Vương cũng không để hắn làm chủ nhân tam giới. Thế nhưng quyền lực khiến người ta mất kiềm chế a. Quân quyền độc đoán, không người chế hành, người bên cạnh còn nịnh nọt trái một câu thánh minh, phải một câu hiền đức, làm không tốt cũng không ai dám nói, dần dần sẽ quên hết tất cả. Rời xa phàm trần, không biết khó khăn, hưng phế tồn vong của tam giới vạn vật một mực nằm gọn trong lòng bàn tay, có thể không xảy ra vấn đề sao? Thế gian cũng có không ít đế vương có triển vọng, sau khi ngồi lên vương vị đầu óc lại trở nên mê muội, đều bởi vì vậy."

"Thiên Hành hữu thường, bất vi Nghiêu tồn, bất vi Kiệt vong. Đặt ai lên cái ghế kia, kết quả đều như thế." (Đạo trời có quy luật của nó, không thay đổi cho dù là vì đế Nghiêu hay vua Kiệt)

"Đúng vậy a, cho nên người có năng lực càng lớn, càng phải biết kiềm chế. Rời xa đám người mới có thể nhìn thấy rõ, đứng ngoài cuộc mới có thể lập lại trật tự. Một khi trở thành người trong cuộc, chuyện sẽ không còn do mình."

Dương Tiễn nhớ tới Lão Quân từng đề cập qua "đám ô hợp", thở dài một tiếng: "Không còn do mình, bọn hắn căn bản không quản được chính mình. Sư thúc tổ, lúc ngài nói Trầm Hương 'Vì lợi ích của bản thân, để nhiều người như vậy phải cùng ngươi mạo hiểm', trên Dao Trì không ai đứng ra phản bác một câu 'Sửa Thiên Điều là vì tất cả chúng ta'. Nhờ vậy ta mới biết, ta thả ra tin đồn bức phản Ngũ Đại Thánh, đều là nháy mắt với người mù, còn không hữu dụng bằng một trận kích động vô đạo lý của Trầm Hương. Lão Quân nói đúng, đám ô hợp rất dễ bị khiêu khích. Tương lai của Trầm Hương...... vẫn cần người trông nom mới tốt."

"Hừm, không ngờ một câu vô tâm của lão nhân gia ta còn có tác dụng lớn như vậy? Bất quá, lời ngươi nói cũng không đúng hoàn toàn. Bọn hắn chỉ là bị hãm sâu bên trong dung chúng, nhất thời không thể suy nghĩ quá nhiều. Nhưng như ngươi nói, những lời của ta đã đề điểm bọn hắn, bọn hắn còn không cẩn thận cân nhắc một chút sao? Nếu không có những lời đồn kia, lại thêm khoảng cách thực lực quá lớn, chỉ sợ tại chỗ đã có người muốn phản bội. Nói cho cùng, bàn tay vô hình kia vẫn là lý trí, mà không phải xung động nhất thời. Tựa như Cựu Thiên Điều này, nếu không phải bản thân nó xảy ra vấn đề, cho dù ngươi có bản lãnh lớn hơn nữa, cuối cùng cũng không động được đến nó. Thôi thôi, ngươi dù sao cũng mượn tay người khác bức thoái vị, chính mình chưởng khống đại cục, có thể nghĩ tới hay không, ngươi làm hay tất cả làm lại quan trọng gì? Đại sư huynh trước giờ vẫn luôn ẩn mình phía sau màn, không chịu nhúng tay, vì muốn nắm lại đại cục, cũng vì nắm lại chính mình —— Nếu những người như chúng ta đều tự cầm đao ra trận, tam giới chắc chắn xảy ra kiếp nạn lớn. Vì cái gọi là thánh nhân không chết, đạo tặc không hết." ("Thánh nhân bất tử, đại đạo bất chỉ" – Trang Tử "Nam Hoa Kinh")

"Đạo Hoàng Lão chỉ nói với ngươi không nên dùng 'thánh nhân' 'nhân nghĩa' để quản lý thiên hạ, nhưng lại không nói rõ phải dùng cái gì để quản lý. Không hề làm gì, thái bình còn có thể tự tới sao? Loại học thuyết chỉ nói suông, không có tính thiết thực thế này, Dương Tiễn không có hứng thú."

"Thuật hình danh tinh thông luật điển, thấu suốt quyền mưu, nó nói với ngươi hết thảy là vì cái gì sao? Loại học thuyết không có căn cứ, không đầu không đuôi như thế, lão nhân gia ta mới không thèm!"

Một câu tựa như tiếng sét, bỗng chiếu sáng trong lòng Dương Tiễn.

Vì cái gì? Vì lấy pháp trị thay thế nhân trị, lấy chế hành thay thế chuyên quyền, lấy lẽ công bằng thay thế trí tuệ cá nhân mang tính thiên vị. Đây đều là những vấn đề mà hình danh chi học chưa từng nói đến, mà thân là người đương nhậm, hắn lại lĩnh hội được thông qua sự chỉ dẫn của sư phụ.

Thế nhưng, vì sao hắn chưa từng suy nghĩ nhiều hơn về đạo Hoàng Lão? Đã không thể tin vào trí tuệ và tài ba của một cá nhân, vậy thì cái gì đáng tin đây? Đã không nên lấy những tiêu chuẩn đạo đức như nhân, nghĩa, trung, tín, hiếu, đễ làm thước đo, vậy nên lấy cái gì làm thước đo? Đó không phải là thứ mình đã suy nghĩ mấy trăm năm, phán mấy trăm năm, thậm chí đã tự tay khắc vào Bổ Thiên Thạch sao? Chỉ cần nghĩ sâu hơn một tầng, lập tức có thể hiểu rõ nửa còn lại của hai đầu Âm Dương Ngư đang cuộn vào nhau.

"Đúng là như thế...... Tuyệt thánh khí trí, dân lợi bách bội; tuyệt nhân khí nghĩa, dân phục hiếu từ......" (Vứt bỏ thông minh trí xảo, nhân dân có thể đạt được lợi ích gấp trăm lần; Vứt bỏ nhân nghĩa, nhân dân có thể khôi phục thiên tính Hiếu Từ)

Đáng tiếc hắn đau khổ tìm kiếm tám trăm năm, lo lắng hết lòng, không ngờ rốt cuộc tìm được con đường này, lại về tới bản nguyên của Đạo gia.

"Sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam. Thì ra vãn bối trước giờ đều chỉ chú trọng thuật mà xem thường đạo, thật sự không khôn ngoan." ("Thuật" là phương pháp, sách lược, "đạo" là đạo lý, lý thuyết, hệ thống tư tưởng.)

"Lão nhân gia ta vẫn luôn nói với bọn hắn, muốn học thuật hình danh, trước phải thông suốt đạo Hoàng Lão, nếu không dễ bước lên đường tà đạo, thế mà không ai tin ta, cho nên về sau ta cũng không nói nữa. Cũng may tiểu tử ngươi bản tính thuần lương, lấy thuật cầu đạo, dùng thuật mà không câu nệ ở thuật, cuối cùng có thể không mưu mà hợp với đại đạo, không dễ dàng a! Nhưng mà nói đi phải nói lại, ngươi có thể đắc đạo, là nhờ tự mình ngộ ra, không phải do người khác nhét vào tay, như thế mới đủ vững chắc. Đáng tiếc, ngươi sinh ra quá trễ! Thời đó mà có người như ngươi, có thể thấy người này ngao du tứ hải, chết cũng không hối hận!"

"Sư thúc tổ yên tâm. Trải qua chuyện này, Dương Tiễn...... tuyệt đối không làm quan nữa."

"Ngươi vận công thử xem, vận khí của lão nhân gia ta hôm nay rất tốt, đã chỉ điểm được một cái, không chừng lại có thể chỉ điểm cái thứ hai!"

Dương Tiễn hất lên chiến bào, xoay người, xếp bằng ngồi xuống, vận công một chu thiên. Vượt hẳn dự tính, Cửu Chuyển Huyền Công đột phá tầng thứ mười ba mà không gặp trở ngại nào.

Từ khi bản Thiên Điều do hắn tự biên bị Vương Mẫu hạ lệnh thiêu huỷ năm trăm năm trước, Cửu Chuyển Huyền Công không tiến triển được dù nửa phần. Sau biến cố Hoa Sơn hai mươi mốt năm trước, hắn nhiều lần nghịch xông, nếu không nhờ tâm trí kiên định sợ đã sớm tẩu hoả nhập ma. Từ đó trở đi, hắn không dám toàn lực vận dụng Cửu Chuyển Huyền Công nữa, chỉ mạnh mẽ dùng một lần lúc bắt về ác quỷ đã không chịu nổi gánh nặng. Mấy ngàn năm, những lần hắn chân chính bị thương có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng mấy năm này hắn thụ thương lại nhiều như cơm bữa. Thần binh như Như Ý Kim Cô Bổng không nói đến, vết thương trên người hắn những năm qua đều do pháp khí loạn thất bát tao nào tạo thành?. truyện ngôn tình

Mười ba? Nhất nguyên phục thủy, vạn tượng canh tân (một năm bắt đầu, vạn vật đổi mới), số tốt a. Chỉ tiếc ngươi tới không đúng lúc, sợ rằng ta không thể hưởng chuyện tốt này.

Tam Thủ Giao cùng Dương Tiễn tâm linh tương thông, tự nhiên cũng cảm nhận được Cửu Chuyển Huyền Công biến hóa, hắn mừng rỡ nói: "Quá tốt rồi! Hôm nay thật sự là song hỉ lâm môn! Chủ nhân, ngài không làm quan nữa, chúng ta lại về Quán Giang Khẩu đi?"

Dương Tiễn chỉ nhàn nhạt nhắm mắt, Tam Thủ Giao tự cho rằng hắn đã đồng ý, vui vẻ vô hạn.

Thông Thiên cảm ứng được Trầm Hương đã tỉnh, phóng người lên kết pháp trận, đợi Trầm Hương điều tức xong, tiếng nói truyền qua pháp trận đến phía sau núi, nói cho hắn biết lực lượng trào dâng trong cơ thể hắn là lực lượng của mọi người, liếc sang Dương Tiễn, cảm xúc ngổn ngang trong lòng, lại nói: "Thế nhưng, dù đã có được lực lượng tam giới chúng sinh giao phó, ngươi chưa chắc có thể lấy đi Thần Phủ."

"Vì sao?"

"Ngươi còn cần một thứ."

"Thứ gì?"

"Trí tuệ."

"Ta không hiểu."

"Ngươi sẽ rõ."

Thông Thiên thật không biết làm cách nào để hắn hiểu được, càng không do dự, niệm lên tiên quyết. Đất rung núi chuyển, hào quang sáng loà, Khai Thiên Thần Phủ xuất thế.

Dương Tiễn đứng lên, đỡ lấy đai lưng đầu hổ, nâng thương ra cửa hang.

Tam Thủ Giao thấy Ngao Xuân đã đi ra, cầm lên Tụ Hồn Đỉnh, vòng qua vách đá, đi đến trước nhục thân của Tứ công chúa.

Tam Thủ Giao dẫn hồn phách của Tứ công chúa ra khỏi Tụ Hồn Đỉnh, đưa vào cơ thể từ cung Nê Hoàn. Hồn phách đang dung hợp với nhục thân, nàng chưa thanh tỉnh, Tam Thủ Giao buồn bực ngán ngẩm, ngồi đợi ở một bên, thỉnh thoảng kiểm tra mạch đập của nàng, sờ thử lên trán, xem nàng hồn phách phải chăng bị hao tổn, thân thể không ấm lại.

Chủ nhân đúng là chuyện bé xé ra to mà! Làm sao có thể có vấn đề đây? Hắn không yên lòng về Lão Quân, không yên lòng về giáo chủ hay không yên lòng về mình?

Tim bỗng nhiên nhảy loạn, Tam Thủ Giao đứng phắt dậy, không khỏi thất kinh: "Chủ nhân bị thương! Chuyện gì xảy ra? Không phải Cửu Chuyển Huyền Công đã không thành vấn đề sao?"

"Tam Thủ Giao, ngươi đến đây." Thông Thiên tại phía sau vách đá gọi hắn.

Tam Thủ Giao vòng qua vách đá, đi vào hang động, đi chưa được mấy bước, đột nhiên cảm giác được đầu vai trĩu nặng, dưới chân mềm nhũn, ngã xuống tại chỗ, tứ chi như đeo ngàn cân, không thể cử động dù chỉ một chút. Giãy giụa ngẩng đầu lên, chỉ thấy phía trên đầu có một thanh Trảm Long Kiếm treo ngược, trên đỉnh lởm chởm những khối đá hình thù kỳ dị, cao thấp không đều, lặp lại tám cửa, vô hình trung kết thành độn giáp, kết hợp với Trảm Long Kiếm càng tăng thêm sức mạnh, tạo thành thế huyền kiếm kiều (cầu treo kiếm) chuyên khắc giao long.

"Giáo chủ! Ngài muốn làm gì?!"

"Đừng nhìn ta như vậy, đây là chủ ý của Dương Tiễn."

"Không! Không được! Giáo chủ, ngài thả ta ra ngoài!"

Thông Thiên không trả lời, phất tay bày ra kết giới, ngăn trở thần thức, dù là ai cũng không thể điều tra được tình hình bên trong huyệt động này.

"Bọn hắn đang đánh chủ nhân ta! Rất nhiều loại binh khí...... Định Hải Thần Châm! Tôn Ngộ Không muốn làm gì?! Giáo chủ ta van xin ngài! Ta là giao, cảm giác không thể sai được! Như Ý Kim Cô Bổng không phải nói đùa! Chủ nhân cầm thương bằng sắt thường không chống được, ta phải lập tức trở về bên cạnh hắn!"

Tam Thủ Giao nghiến răng nghiến lợi, gánh áp lực cực lớn, nghiêng người muốn hóa thành nguyên hình thần giao. Thông Thiên đã dự liệu từ trước, rút ra một đạo ấn phù từ trong tay áo, đánh vào cơ thể Tam Thủ Giao. Cái bóng của Tam Thủ Thần Giao như ẩn như hiện, nhưng từ đầu đến cuối không thể thành hình.

"Đừng vùng vẫy nữa. Ta biết, ngươi từng trốn được khỏi Lăng Tiêu Bảo Điện lẫn phong ấn của Nguyên Thủy sư huynh. Thế nhưng ngươi cũng nên biết, thứ xảy ra một lần không thể xảy ra ba lần. Ta có chuẩn bị trước mới ra tay, ngươi thì phải làm sao đây?"

"Lại thụ thương...... Chủ nhân, tại sao ngươi không dốc toàn lực!...... Giáo chủ, ta van xin ngài, thả ta đi tìm hắn đi! Mấy ngàn năm trước hắn đã từng muốn chết, thậm chí không chỉ một lần, lần này sợ là hắn lại nghĩ quẩn!"

"Dương Tiễn sẽ không từ bỏ chính mình, chẳng qua trên con đường này, cần có người ngã xuống trước."

"Được...... Đã như thế, Tam Thủ Giao đành phải đắc tội!" Vận khởi toàn bộ pháp lực, tay phải hóa thành ưng trảo, đánh vào ngực trái của chính mình!

Lồng ngực trở nên gần như trong suốt, quả tim ánh vàng ầm ầm đập loạn, xương cốt, lá phổi, mạch máu và kinh mạch hiện lên rõ ràng. Tam Thủ Giao vốn là hoá thân của dục vọng, bỏ đi quả tim này, không một loại rào cản nào có thể ngăn hắn lại!

Pháp lực của Thông Thiên kháng cự với hắn, Tam Thủ Giao muốn rách cả mí mắt, máu tươi nhỏ xuống từ trong miệng mũi.

Thông Thiên không đành lòng nhìn nhiều: "Đây là số kiếp Dương Tiễn phải trải qua, ngươi có đi cũng không làm được gì."

Tam Thủ Giao bỗng nhiên dừng tay, mặt lộ vẻ vui mừng: "Chủ nhân dẫn lực lượng của một kiện Thượng Cổ Thần Khí bảo vệ mình! Quá tốt rồi! Tốt, lần này hắn không sao cả!"

Thông Thiên lại nhíu mày. Chuyện gì? Chỉ một lát không đủ sao? Có nữ tử phàm nhân kia hoá thân vào Thần Phủ, tên tiểu tử ấy hẳn có thể nhấc Thần Phủ lên đi? Khai Thiên Thần Phủ cũng không làm gì được Tư Mệnh Thiên Nhất Đỉnh? Không có khả năng. Thôi, chuyện tới nước này, nói không chừng, đành phải để hắn lại chịu tổn thương một lần.

Tam Thủ Giao vui mừng không được bao lâu, lại mạnh mẽ ngẩng đầu: "Tại sao lại thụ thương? Nguyên Thần? Không được!" Cảm xúc thay đổi chóng mặt, khiến hắn hoàn toàn không còn sức để suy nghĩ, lấy bản mệnh chân nguyên mạnh mẽ chống cự thế huyền kiếm kiều, lung la lung lay chống người lên, chưa đi được hai bước, đã ngã xuống một lần nữa.

Không đứng dậy nổi? Không quan hệ, có phải bò cũng muốn rời khỏi đây. Chỉ cần thoát được huyền kiếm kiều, hắn lập tức có thể trở lại bên cạnh chủ nhân...... Mặc kệ như thế nào, phải cùng tiến cùng lui với chủ nhân.

Thông Thiên chỉ nhìn xem hắn giãy dụa, không còn ra tay ngăn cản.

Ánh sáng ngoài cửa hang đang ở trước mắt, Tam Thủ Giao đột nhiên cảm nhận được tim mình mãnh liệt nhảy loạn, cơn đau bộc phát từ tận linh hồn, chạy dọc kinh mạch càn quét toàn thân. Hắn kêu thảm một tiếng, đập đầu xuống đất, cứ như vậy hôn mê.

Thông Thiên bước lại gần, xoa nhẹ vết thương rỉ máu trên đầu Tam Thủ Giao, ngoại thương biến mất như vô hình. Lại đặt tay lên mạch môn, đưa một đạo pháp lực đi vào thăm dò, sửa chữa kinh mạch của hắn, điều trị nội thương.

Hắn chỉ là Nguyên Thần, Nguyên Thần không có nước mắt.

Ngoài động, dưới bầu trời sáng sủa, nước vẫn sắc lục, núi vẫn thanh tuyền, thỏ chạy quạ bay, hoa tươi lá tốt, không chút nào bởi vì mảnh hỗn độn trong sơn động u ám kia mà thay đổi.

Tác giả có lời muốn nói:

1. Tiêu đề này biến tấu từ "Dạ dạ Long Tuyền bích thượng minh" (Hàng đêm Long Tuyền trên vách phát ra tiếng kêu) —— Tam Thủ Giao cũng là vũ khí giống như Long Tuyền đúng không?

2. Côn Luân Thần là Thông Thiên giáo chủ tham khảo thiết lập của 《 Tiêu Dao Du 》.

3. Học thuyết của Đạo gia là triết học chính trị, dù người đời sau gói gọn lại thành thanh đạm vô vi, cũng không cải biến được bản chất vì chính trị mà sinh của nó.

4. Trong Phong Thần, đến cả Phiên Thiên Ấn cũng không đánh nổi Dương Tiễn, trong Bảo chính thế mà thường xuyên bị thương hộc máu, cái này thật không khoa học, mặc dù Tiêu thúc thổ huyết rất đẹp, thế nhưng ta thật sự cảm thấy...... Dù sao cũng phải tìm lý do chứ? Pháp gia công thành bỏ mình, Đạo gia công thành lui thân, hiện tại Nhị ca ca đả thông mấu chốt của Đạo gia, không cần làm Thương Ưởng có thể làm Trương Lương.

5. Huyền kiếm kiều chuyên khắc giao long, đó là dân tục. (Đại khái là treo Trảm Long Kiếm bên dưới cầu để tránh bị giao long húc gãy cầu)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play