Thôn Mạnh gia có phong cảnh sơn thanh thủy tú, ở nơi Giang Nam, hoàn cảnh địa lý cực kì tốt, có thể nói là đất lành. Trong thôn chỉ cần không phải là người cực kì lười biếng thì đều có thể sống được, cần mẫn chút thì không chỉ nuôi sống người một nhà mà còn có thể tiết kiệm một ít tiền, thôn dân sinh hoạt cũng coi như khấm khá.
Mạnh Võ bôn ba hơn hai tháng, từ Tây Bắc đi tới Giang Nam, trong đó gian khổ thật là một lời khó nói hết, ở cổ đại đi đường dài quả thật không phải việc người thường có thể kiên trì được, ngay cả Mạnh Võ thể chất tốt như vậy, sức chịu đựng tốt như vậy mà còn đều cảm thấy bị mài đi một tầng da, người khác liền càng không cần phải nói. Đứng ở bờ sông nơi thôn cửa, nhìn chân núi khói bếp lượn lờ hắn không khỏi cảm khái: Rốt cuộc tới rồi.
Sau khi sửa sang quần áo tử tế, Mạnh Võ nhấc chân đi vào thôn. Đi vài phút, Mạnh Võ thấy cách đó không xa có một cây cầu vòm bằng gỗ bắc qua sông rộng. Sau cây cầu ấy có thôn dân của hắn. Hắn hít một hơi dài không khí trong lành vào phổi, tâm trạng liền tốt lên, bao mệt mỏi kéo dài hơn hai tháng thoáng chốc biến mất.
Đang lúc Mạnh Võ chuẩn bị qua cầu, có một người không biết vụt ra từ chỗ nào, Mạnh Võ còn không có thấy rõ người tới là ai, hán tử hay ca nhi, chỉ biết người nọ mặc áo vải đỏ cũ. Người nọ nhảy một cũ dứt khoát từ trên cầu xuống, mạnh mẽ đến nỗi khiến người hoài nghi có bao nhiêu đau khổ mới đẩy một người vào đường cùng như vậy? Vô cớ mà khiến người khác đau lòng. Mạnh Võ tham gia quân ngũ nhiều năm, ý niệm xả thân cứu người đã khắc ghi trong xương, cho nên thân nhanh hơn não, ngay khi người nọ nhảy xuống, anh cũng nhanh chóng nhảy xuống cứu người.
Mạnh Võ cố gắng toàn lực, cứu người trong thời gian ngắn nhất. Nhưng lên bờ người đó đã mất ý thức, hắn liền thổi ngạt và ép tim cho đén khi người dó dần tỉnh lại. Mạnh Võ nâng thân y dậy, làm y dựa vào trụ cầu, lúc này, Mạnh Võ mới có thời gian quan sát y. Vừa nhấc mắt, Mạnh Võ nhìn thấy người này trên vành tai có nốt ruồi đỏ nhạt màu, sửng sốt một giây, Mạnh Võ mới ngộ người này là một ca nhi. Ý thức được quần áo ca nhi này đều đã ướt, mà đương triều lại nhiều định kiến, trinh tiết là cực kỳ quan trọng. Mạnh Võ vội vàng mặc lại áo khoác của y mà lúc nãy hắn vừa cởi ra, người nọ nắm chặt trường bào, hữu khí vô lực hỏi: "Vì cái gì...... Khụ khụ, muốn cứu ta? Vì sao không để ta chết? Mạnh Võ nhìn chằm chằm cặp mắt như đã chết lặng kia, không biết trả lời như thế nào cho phải.
Lúc này, một đám người xông đến đầu cầu, người đi đầu cũng mặc áo đỏ cũ, là một hán tử có dáng đi nghênh ngang, khuôn mặt đáng khinh. Người này thô lỗ mà duỗi tay lại muốn túm lấy ca nhi, Mạnh Võ nhìn thấy liền giấu ca nhi sau người, bắt lấy cánh tay hán tử, cau mày nói: "Ngươi muốn làm gì?" Hán tử kia rút tay trở về, lại không rút được, tức khắc giận dữ hét: "Ngươi mẹ nó buông ta ra, gian phu, vương bát đản!" Mạnh Võ nghe vậy cũng nổi giận vung tay, hán tử kia đứng không vững, lùi lại vài bước rồi ngồi sụp xuống đất.
Lúc này, ba người họ đang bị một đám người vây xung quanh. Thấy hán tử đáng khinh kia ngã xuống đất, một ca sao mập mạp chen vào trong đám người, đôi mắt to đầy ác ý và sắc bén, nâng hán tử dậy, vội vàng mà kêu to: "Xuyên Tử, ngươi không sao chứ!" Hóa ra ca sao này là cha tên hán tử Mạnh Đại Xuyên kia. Hắn thấy Mạnh Võ thân thể cường tráng, vẻ mặt uy nghiêm, khí thế sắc bén không dễ chọc liền mắng ca nhi nọ: "Hạ Hòa ngươi đúng là loại không biết xấu hổ, Xuyên Tử nhà ta tốt như vậy mà ngươi còn đào hôn, hóa ra là có tình lang. Ngươi cũng không nhìn xem mình đẹp xấu ra sao? Ngươi cũng không sợ bị chơi nát rồi bán làm tính nô."
Hạ Hòa cười khổ, sắc mặt trắng bệch đáp: Gả cho Mạnh Đại Xuyên và bị chơi phế, bị bán làm tính nô thì khác gì nhau? Xấu là lỗi của ta sao? Ông trời vì sao không mở một mắt nhắm một mắt cho ta một con đường sống?
Ca nhi nọ vừa nói xong, đám người xung quanh liền xì xào bàn tán. Trưởng thôn Lý ca sao khịt mũi khinh thường: "Lão ca sao ngươi thật không biết xấu hổi, nhà Mạnh Đại Xuyen chính là hố lửa, trong thôn làm gì có ca nhi nào muốn gả, cũng không biết xấu hổ mà còn ở đây làm nhục ca nhi này!" Một lão ca sao khác cảm thán: "Ai ~ ai bảo Hòa ca nhi có một người cha không biết điều!" một ca nhi trẻ tuổi ghét bỏ mà bĩu môi: "Lớn lên xấu như thế mà còn thông đồng tình lang, đúng là loại thiếu đức hạnh". Nghe đám người bàn tán một hồi, Mạnh Võ liền hiểu được sự tình, nhìn Hạ Hòa run rẩy, hắn cảm thấy có chút đau lòng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT