Hiệu trưởng vì vậy liền mang theo Tiêu Nhược Trà đến phòng làm việc...  

"Hiệu trưởng...Thật ra thì tôi và cô không cùng chuyên môn, tôi có thể làm phụ tá cho cô được sao?" Tiêu Nhược Trà sợ hãi hỏi.  

"Chuyện tôi đã quyết không có nào là không thể." Lời nói thật là bá đạo mà.

Tiêu Nhược Trà sau khi xong nghe liền ngây ngẩn cả người.  

Đi đến phòng làm việc. Không phải, kia thật sự là phòng làm việc sao? Thứ nhất có ghế salon, khay trà, đại khái dùng để giáo viên và học sinh ngồi xuống nói chuyện. Thứ hai, bên cạnh bàn làm việc đặt một kệ sách bên trong đựng thật là nhiều sách về Vật Lý a, Tiêu Nhược Trà nhìn liền không khỏi sửng sốt. Bên trong có một phòng nghỉ ngơi, còn có một cái giường lớn. Ôi chao! Khi mệt mỏi là có thể nằm đây ngủ sao? Hơn nữa, còn có một dãy đồ uống. Tiêu Nhược Trà thấy thế liền sửng sốt.  

"Cô thích ngồi làm việc đối diện với tôi hay là ngồi bên cạnh tôi." Lời nói của Lãnh hiệu trưởng đem Tiêu Nhược Trà từ trong hưng phấn kéo trở về với thực tế.  

"Hả? Tôi sao cũng được"

"Vậy thì tốt, cô liền ngồi đối diện với tôi đi. Sẵn cô đi lầu hai lấy cái bàn và tất cả đồ cần dùng gì đó mang tới đây đi."

Đồ còn phải tự mình lấy sao? Tiêu Nhược Trà đáng thương nhìn Hiệu Trưởng, hy vọng có thể tránh thoát một kiếp này. Nhưng là, Hiệu Trưởng lại ngẩng đầu liếc một cái, nói: 

"Lúc nào lấy xong thì tới chừng đó mới được ăn cơm."  

Đây có thể gọi là sét đánh ngang tai được không! Đối với bạn học Tiểu Tiêu của chúng ta mà nói, ăn cơm là việc thật sự trọng đại a. Không có việc gì so với ăn cơm là quan trọng hơn. Vì vậy cô liền nhanh nhanh mang theo đôi chân ngắn của mình để đi khuân vác.

Lãnh Nhan Khanh nhìn bộ dáng kia của Tiêu Nhược Trà, khóe miệng không khỏi câu lên một nụ cười.  

"Phụ tá nhỏ này coi như cũng không tệ nha. Ừ, có thể suy nghĩ một chút bắt nàng lại."  

Coi như Lãnh hiệu trưởng muốn như vậy là lúc, Tiêu Nhược Trà đã trở lại:  

"Hiệu trưởng, thật ra thì... Tôi... Tôi không có biết đường."

Lãnh Nhan Khanh thật muốn ném quyển sách rồi đi qua đập chết cô.  

"Không tức giận! Không tức giận! Như vậy mình mới có vẻ ngây ngô đáng yêu... Không tức giận!..." Nàng cứ như vậy tự an ủi chính mình. Vì vậy nàng cùng tiểu phụ tá ngây ngô đáng yêu kia đi khuân vác...  

Lúc này Tiêu Nhược Trà mới phát hiện A Cao quả thật rất tuyệt a. Phòng hiệu trưởng ở lầu năm, hơn nữa, cả lầu năm chỉ có một phòng hiệu trưởng, Không có những người khác, cái này chẳng lẽ là từ nay mình có thể cùng hiệu trưởng một chỗ sao? "Phi, ta đang suy nghĩ cái gì vậy a..."  

"Đến rồi, cô lấy đi." Lãnh Nhan Khanh một lần nữa đem lời nói của mình kéo Tiêu Nhược Trà trở về thực tế.  

"Chờ một chút. Nhiều đồ như vậy sao. Với lại cái bàn lớn như vậy tôi làm sao có thể mang đi?"

Tiêu Nhược Trà nhỏ giọng thì thầm một tiếng. Nhưng lần này bị Lãnh Nhan Khanh nghe được.  

"Mang không nổi cũng không cần mang, theo tôi đi ăn cơm đi."  

Này TM* trêu chọc tôi sao? Vừa mới không thèm nhìn tôi. Còn cùng đi ăn cơm. Ăn cơm. Có thể được ăn cơm sao. Thật vui vẻ a, Tiêu Nhược Trà vừa nghe thấy hiệu trưởng nói  nàng liền vui vẻ nhảy cẫng lên.  

*[TM: chửi tục.]  

Lãnh Nhan Khanh nhìn bộ dáng Tiêu Nhược Trà, khóe miệng gợi lên một nụ cười, một ngày nào đó tôi sẽ bắt cô lại. Lãnh hiệu trưởng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Lãnh Nhan Duệ.  

"Một hồi đến lầu hai kho hàng giúp tôi đem đồ vật mang lên đi, ngại nhiều lời nói có thể kêu chủ nhiệm trường học nơi đó."

Lãnh Nhan Duệ còn không có phản ứng kịp, Lãnh Nhan Khanh liền cúp điện thoại, sau đó kêu Tiêu Nhược Trà đi ăn cơm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play