Người lớn thiên vị còn có thể hiểu, nhưng trẻ con thiên vị cái gì, mười đứa trẻ thì có chín đứa thân với mẹ hơn, nếu hai đứa cháu ngoại đều không muốn sống cùng mẹ, đều muốn ở với bố chúng, thì việc này còn phải nói gì sao?

“Con…..Con…..Con đâu làm gì bọn chúng, con không phải vẫn chăm sóc chúng sao!” Tống Hiểu Ngọc khóc nói.

“Em chăm sóc cả nhà thế nào, anh và anh hai nghe Bác Nhi nói em ở nhà không làm gì, quần áo đều là chúng tự giặt, buổi sáng Quốc Lâm dậy đi bán thịt đến cơm cũng không kịp ăn, đều là Tư Nhi nấu xong mang đến cho bố nó, căn bản không liên quan gì đến em, em lại còn chê công tác của Quốc Lâm không tốt, chê hai đứa nhỏ học không tốt khiến em mất mặt, mỗi ngày ở nhà không làm gì gây sự cãi nhau, Bác Nhi còn nói bố mẹ bạn cùng bàn nó chính là vì vậy mà ly hôn, cho nên hai anh em nó đã thương lượng xong rồi, nếu các em ly hôn thì hai đứa nó sẽ ở với bố!” Anh ba Tống nói.

“Em có làm gì đâu….Em chỉ là mong bọn nhỏ có tương lai tốt hơn thôi!” Tống Hiểu Ngọc khóc lóc nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play