Dưới mặt biển, đường đá xanh kéo dài không ngừng về phía trước, giống như không có cuối.

Cột trụ xây từ san hô đỏ từ từ biến mất, biến thành cột đá hình vuông màu xanh đen. Hoa văn và đồ đằng bên trên cũng thay đổi theo, ít đi rất nhiều thành phần điểm tô cho đẹp, màu sắc đậm dần, đường vân thô kệch, càng thêm có vẻ trang nghiêm cổ xưa.

Một đường đi về phía trước, Tần Ninh chú ý quan sát cảnh vật bốn phía, trong lòng âm thầm đếm.

Đi qua đôi cột đá thứ sáu mươi sáu, đường đá đột nhiên đứt đoạn, trước mặt là một cửa đá hình vòm cao vút.

Cửa đá được tạo hình thành từ nguyên tảng đá hoa cương, chính giữa bị đào rỗng, bên rìa được mài giũa cẩn thận, trơn nhẵn như ngọc. Bên trên khắc đồ đằng tộc lông vũ, màu sắc, hình thái khác nhau.

Khoảng trống giữa đồ đằng và đồ đằng được khảm đá quý hình tròn và hình thoi. Sắp xếp theo một quy luật nhất định, tự thành một loại hoa văn.

Trải qua bao nhiêu năm tháng, màu sắc của đồ đằng vẫn rực rỡ như trước, tươi sáng như mới.

“Đây không phải đồ đằng phượng hoàng.”

Xích Hâm vô cùng tò mò, chạy lại gần quan sát.

Rất nhanh phát hiện, trên sáu phần đồ đằng đều rất xa lạ, chỉ có thể nhận ra rất ít vài loại.

“Đây là cuồng điêu, đây là kim điêu.”

“Hình vẽ này đại biểu hắc ưng?”

“Không đúng, lớn hơn đồ đằng hắc ưng, giống cự ưng hơn.”

“Đây là tộc hào.”

“Điêu hào, tuyết hào, con này giống như đang há miệng cười to, là tiếu hào.”

“Nhìn kìa, có tộc chuẩn.”

“Màu sắc thật xinh đẹp.”

Năm con phượng hoàng nhỏ tụ trước cửa đá, cẩn thận phân biệt đồ đằng nào đại biểu chủng tộc nào. Rất nhanh cho ra kết luận, những tộc lông vũ này tám chín phần mười là tộc đàn phụ thuộc phượng hoàng.

“Sắp xếp đá quý đại biểu bảo vệ.”

“Không biết cái này, có lẽ tuyệt chủng rồi.”

Thanh Tịch tổng kết.

Bất ngờ, Xích Hâm không mở miệng phản bác.

Hai chim hoàng nhỏ luôn luôn đối chọi gay gắt, rất có tư thái một đất không thể có hai chim.

Thời gian “hòa bình” như vậy thật sự hiếm thấy.

Ba con chim phượng nhỏ nhìn nhau, không giấu được vẻ mặt ngạc nhiên.

Thanh Tịch nhíu mày, tức giận nói: “Vẻ mặt này là sao?”

Xích Hâm cũng sắc mặt bất thiện, nắm tay, các đốt ngón tay kêu lên răng rắc. Rõ ràng đang tỏ vẻ: Nhìn cái gì, muốn bị đánh đúng không?

Đương nhiên không muốn!

Chim phượng nhỏ rụt rụt cổ.

Giá trị vũ lực của phượng hoàng rất mạnh, nhưng mà, hai con chim hoàng này thật sự hơn xa bình thường, mạnh đến khó tin.

Chẳng lẽ là hấp thụ nhiều năng lượng sinh vật hơn?

Nếu không, bản thân vì sao luôn luôn bị đè ra đánh?

Trong lúc các phượng hoàng nhỏ tranh chấp, Tần Ninh tỉ mỉ quan sát bốn phía cửa đá.

Đồ đằng chỉ là thứ yếu, sức mạnh như có như không trên cửa càng làm cậu lo lắng.

Tâm thần rung động, chứng minh phía sau cửa nhất định có cái gì đang hấp dẫn cậu. Nhưng lý trí lại gõ vang cảnh báo, nhắc cậu không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Phượng hoàng xây dựng nơi này tương đối ác thú vị, cơ bản không đi đường thường. Giả sử phía sau cửa lại là một “cái bẫy”, giống như sét đánh điện giật vân vân, trước khi đi qua phải chuẩn bị sẵn sàng.

“Tần Ninh, anh đang nghĩ cái gì, có phải phát hiện chỗ nào không đúng không?”

Lên tiếng hỏi chính là Xích Giảo.

Trong mấy con phượng hoàng nhỏ, Xích Giảo thường dính Tần Ninh nhất. So với đồng bạn, tính cách tinh tế hơn, gặp chuyện cũng nghiêm túc hơn.

“Em cảm nhận được không?”

Tần Ninh ra hiệu Xích Giảo tiến lên, lòng bàn tay đặt lên khung cửa.

“Có một loại sức mạnh kỳ quái.”

Chỉ chốc lát, Xích Giảo hơi nhíu mày. Xác nhận không phải là ảo giác, lập tức quay đầu, nói với đồng bạn: “Mau qua đây, cửa đá này có không bình thường!”

Nghe vậy, bốn con chim non lập tức ngừng “cãi vã”.

“Chỗ nào không bình thường?”

“Đi qua xem xem.”

Hai chim hoàng dẫn đầu tiến lên, làm theo Xích Giảo, một tay đặt lên cửa đá, cảm nhận sức mạnh cuồn cuộn không ngừng.

“Đúng vậy.”

“Đây là cái gì?”

Thanh Tịch tò mò chọc vào trung tâm cửa đá.

Nham thạch bị đào rỗng, trung tâm nhìn như trong suốt, thực ra có một tầng màn chắn. Đầu ngón tay chạm vào, lập tức bị bắn ngược lại. Hơi dùng sức một chút, bề mặt màn chắn xuất hiện gợn sóng lan ra.

“Rốt cuộc là gì đây?”

Năm con phượng hoàng nhỏ cùng sán lại, giống như phát hiện món đồ chơi thú vị, một người tiếp một người nếm thử.

“Tôi không được, Xích Hâm cũng không được, chứng minh không phải do nguyên nhân tộc đàn.”

“Giống màn chắn bảo vệ không?”

“Có chút tương tự, lại không hoàn toàn giống.”

Các phượng hoàng nhỏ khoanh tay, bắt đầu vắt óc suy nghĩ. Vừa nghĩ vừa đi qua cột đá, cố gắng đi vòng qua sau cửa.

Đáng tiếc, một khi rời khỏi đường đá xanh, ra đến ngoài cột đá, lập tức gặp phải dòng chảy mạnh. Đừng nói vòng qua cửa đá phát hiện bí mật gì phía sau, thiếu chút nữa đã bị cuốn đi không về được.

“Xuyên không xuyên qua được, vòng cũng vòng không ra, rốt cuộc nên làm sao đây?”

Nếu muốn tiến lên, phải đi qua cửa đá.

Với tình huống trước mắt, nhiệm vụ này rất khó hoàn thành.

Phượng hoàng nhỏ phồng quai hàm, không hẹn mà cùng quay vào cửa đá vận khí.

Tần Ninh không nói chuyện, cất bước đi về phía trước, nhẹ nhàng chạm vào màn chắn trên cửa. Nghĩ nghĩ một lát, bảo phượng hoàng nhỏ lui ra phía sau, rạch đầu ngón tay, đặt lên trung tâm cửa đá.

Chớp mắt giọt máu nhỏ xuống, cửa đá chợt nổi cộng hưởng.

Màn chắn trong suốt ngưng thành ảnh thật, là một con phượng hoàng vỗ cánh muốn bay!

Giọt máu kéo dài thành sợi dây mảnh, nhuộm đỏ đường viền hình vẽ. Bóng sáng màu trắng hơi phiếm hồng, giống như có sinh mệnh.

Bốn phía cửa đá sinh ra biến hóa rất nhỏ.

Cát đá phiêu tán như sương, cửa đá bắt đầu chuyển động.

Đá quý lấp lánh rực rỡ, đồ đằng càng thêm tươi đẹp, đồng thời phát sáng. Đầu chim quay về phía trung tâm ánh sáng, tựa như đang quỳ lại phượng hoàng vỗ cánh, túc mục trang nghiêm.

Bách điểu triều phượng?

Không biết tại sao, trong lòng Tần Ninh đột nhiên xuất hiện bốn chữ này.

Vết thương khép lại rất nhanh, lòng bàn tay lại không thể rời khỏi luồng sáng.

Sáng tối biến hóa, ngón tay rơi vào bên trong, sau đó là cổ tay, cẳng tay. Cả người bị cố định ở trước cửa, căn bản không tránh thoát.

Các phượng hoàng nhỏ phát hiện tình huống, lập tức lao lên, nắm chặt lấy nhau, bất luận thế nào cũng không thể tách khỏi Tần Ninh.

“Nắm chặt!”

Nửa người rơi vào ánh sáng, cảm nhận được sức kéo đến từ sau cửa, Tần Ninh chỉ kịp quay đầu, nói ra một câu, đã bị kéo vào trong ánh sáng, không thấy bóng dáng.

“Tần Ninh!”

Phượng hoàng nhỏ cắn chặt răng, nhớ kỹ lời Tần Ninh, nhất định không buông tay, lần lượt biến mất trước cửa.

Một con phượng hoàng nhỏ cuối cùng đi qua cửa đá, ánh sáng đột nhiên tối đi, đá quý trên cửa không tiếp tục phát sáng, đồ đằng không còn tươi mới, một lần nữa hóa thành khắc đá cổ xưa.

Màn chắn trở nên trong suốt, cửa đá ngừng chuyển động.

Sương cát phiêu tán, bốn phía khôi phục yên tĩnh, tất cả mọi thứ, đều như chưa từng xảy ra.

Đi qua cửa đá, Tần Ninh và năm con phượng hoàng nhỏ lập tức bị cuốn vào một vòng xoáy.

Giống như rơi vào đường hầm thời gian, bốn phía lóe lên vô số hình ảnh sáng tối, nhanh không bắt kịp. Chỉ có thể mơ hồ nhận ra, là một chiến dịch thảm thiết, cùng với hơn ức năm tháng hòa bình sau chiến tranh.

“Nắm chặt, tuyệt đối không được buông tay!”

Bị lực hút kinh khủng trói chặt, ép buộc đi về phía trước, mở cánh ánh sáng cũng không được tích sự gì.

Sáu người chỉ có thể cầm tay, hết sức ôm đoàn, cùng nhau bay về phía sâu trong vòng xoáy.

Phượng hoàng nhỏ lần đầu tiên trải qua cảnh này, mặc dù có vài phần sợ hãi, tò mò và hưng phấn vẫn chiếm đa số.

Tần Ninh thì lại nơm nớp lo sợ, hai tay giữ chặt hai phượng hoàng nhỏ. Thấy đối phương vẻ mặt hưng phấn, thật sự có chút cạn lời.

Vô tư như vậy, nên nói là ưu điểm sao?

Không biết qua bao lâu, sáu người rốt cuộc đến gần cuối đường hầm.

Lực hút chợt mạnh lên, tần suất hình ảnh xuất hiện tăng nhanh mấy lần.

Gió mạnh cuộn qua tất cả, cảm giác bị ép buộc lôi kéo bay ngược hướng gió, vừa ngạt vừa khó chịu muốn chết. Đừng nói năm con phượng hoàng nhỏ, Tần Ninh cũng muốn dựng thẳng ngón giữa với vị tổ tiên nào đó kia.

Hố con cháu đến mức này, còn có thể vui vẻ truyền thừa học tập nữa không!

Sức gió quá mạnh, hoàn toàn nói không ra lời.

Việc duy nhất Tần Ninh có thể làm, chính là xoay người ôm lấy phượng hoàng nhỏ, cố gắng mở cánh ánh sáng, ngăn chặn cuồng phong cho cả đám.

Cánh ánh sáng màu đen bị gió kéo đi, phượng hoàng nhỏ cắn chặt răng, không muốn chỉ được Tần Ninh bảo vệ, muốn thử hỗ trợ. Nhưng mỗi lần mở cánh, đều sẽ bị Tần Ninh ấn lại.

Không thể nói chuyện, chỉ có thể trừng mắt.

Đàng hoàng một chút, đừng thêm phiền!

Con ngươi đen quét qua, ký ức bị nắm cổ chân sống lại, phượng hoàng nhỏ lập tức im, ngoan ngoãn nhận bảo vệ.

Chớp mắt đi qua cuối đường hầm, sức gió đạt đến mạnh nhất.

Tần Ninh gần như không chống nổi.

Loại cảm giác này đúng là không xong.

Giống như trước mặt có một tấm hợp kim, lại không thể không xông lên phía trước, còn phải đâm xuyên.

“Không được buông tay!”

Chuyện đến bây giờ, đã không còn đường lui.

Tần Ninh nghiến răng, nhắm mắt, mặc cho gió to lôi kéo, mượn lực hút, đột nhiên lao về phía trước.

Ra khỏi cửa đường hầm, gió to chợt biến mất.

Một giây trước như đang ở địa ngục, một giây sau lại như đặt mình trong thiên đường.

Dưới tác dụng của quán tính, sáu người bay về phía trước một khoản tương đối xa, mới miễn cưỡng đứng vững lại.

Trải qua thử thách lần này, bất luận Tần Ninh hay năm con phượng hoàng nhỏ, đều đã là tình trạng kiệt sức.

Phát hiện bên dưới là một biển hoa, cũng bất chấp gì khác, đều hạ xuống đất, dang tay dang chân, cố sức thở dốc.

“Tuyệt đối đừng thêm một lần nữa…”

Cảm giác sống sót sau tai nạn thật sự khó có thể hình dung, một chút cảm giác thành tựu rất nhanh bị uể oải thay thế.

Một tay khoát lên trán, Tần Ninh nhắm mắt, lúc hô hấp như có lưỡi dao cọ qua cổ họng, màng nhĩ vang ông ông.

Không muốn động, một chút cũng không muốn.

Trước đây đi vào di tích cổ của thanh loan, thăm dò lòng núi lửa, bên cạnh luôn luôn có Bạch Hử. Gặp phải khó khăn, xoay người là có chỗ dựa.

Hiện tại, chính như Xích Quân nói, tất cả đều dựa vào bản thân.

Cảm giác tuy rằng mới lạ, gặp phải nguy hiểm lại thật sẽ mất mạng.

“Quả nhiên mọi việc cần so sánh.”

Lẩm bẩm một câu, Tần Ninh ngồi dậy, xoa xoa vai, vung cánh tay mấy lần.

Nghiêng đầu nhìn ra sau vai, cánh ánh sáng coi như hoàn hảo.

Nếu là cánh thật, gặp phải gió to như vậy, có khi đã trụi sạch lông.

Các phượng hoàng nhỏ khôi phục nhanh hơn.

Ở trong đường hầm, cả năm được Tần Ninh bảo vệ, rất ít chính diện gió mạnh.

Thấy Tần Ninh xoa vai, nhíu mày, hai thanh loan tiến lên, một trái một phải, mỗi người ôm lấy một bên cánh.

“Làm sao?”

Tần Ninh ngạc nhiên nâng mi.

Ll nhỏ không nói chuyện, tập trung lực chú ý, ánh sáng xanh từ đầu ngón tay lan ra, kéo thành vô số sợi dây nhỏ, quấn quanh nửa người Tần Ninh.

Ánh sáng xanh chảy qua, uể oải và đau xót bị quét sạch, sức mạnh lại tràn đầy tứ chi bách hải.

“Đây là năng lực của thanh loan.” Thanh Không giải thích.

“Trước thái cổ, năm tộc phượng hoàng chưa phân hóa, hoặc nhiều hoặc ít đều có năng lực tương tự. Sau đó, theo năm tộc tiến hóa, dần dần trọng điểm một loại năng lực nào đó, những phương diện khác cũng thoái hóa đi.”

“Thanh loan thích khai khoáng, càng thích xây dựng thành thị ngầm. Loại năng lực nhanh chóng tiêu trừ mệt mỏi, giúp thể lực khôi phục này vô cùng quan trọng.”

“Thật là lợi hại.” Xích Thần lại gần, nhìn một hồi, tiếc hận nói, “Đáng tiếc mình không được.”

“Đây là ký ức có được ở trên đảo sau khi đi vào nơi truyền thừa.” Thanh Không gõ gõ trán, nâng mi nhìn Xích Thần. Rất giống đang nói, mọi người cùng bị sét đánh như nhau, đừng nói cậu không nhận được truyền thừa.

“Có thì cũng có.” Xích Thần cào cào mái tóc đỏ, “Phun lửa tính không?”

“Phun lửa?”

Tần Ninh ngạc nhiên quay đầu.

Để chứng minh lời nói không giả, Xích Thần há miệng, thật sự phun ra một quả cầu lửa.

Cầu lửa màu cam, lớn cỡ hạt đào, trung tâm có ánh xanh lam lấp lóe. Chợt nhìn qua, rất giống tia chớp bị ngọn lửa bao bọc.

“Năng lực này không tệ đúng không?” Xích Hâm tiến lên, kiêu ngạo hất cằm, “Sau này có đói bụng, tùy tiện bắt một con dị thú là có thể nướng!”

Tần Ninh: “…”

Với hình tượng cao đoan đại khí đẳng cấp cao của phượng hoàng, phun lửa nướng thịt và vân vân, thật lòng không thể tưởng tượng nổi.

Kết hợp với các loại biểu hiện của Xích Quân, lại cảm thấy không phải không có khả năng.

Tưởng tượng một chút, một con chu tước lông vũ lóa mắt, khốc suất cuồng bá duệ đủ kiểu, đang bay lượn giữa không trung, nhận các loài chim khác kính ngưỡng, đột nhiên hạ cánh, túm lấy một con dị thú, hai ba cái xử lý sạch sẽ, miệng phun cầu lửa, nướng xong bắt đầu ăn… Hình ảnh quá đẹp, thật sự không đành lòng nhìn thẳng.

Dưới sự trợ giúp của thanh loan, Tần Ninh nhanh chóng khôi phục thể lực.

Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, sáu người bay lên giữa không trung, quan sát biển hoa, cố gắng tìm kiếm đường ra.

Biển hoa lớn hơn so với tưởng tượng.

Các loài hoa không biết tên đua nhau nở rộ, đủ mọi màu sắc, hương thơm thấm vào ruột gan.

Trong biển hoa vừa không có đàn ong lấy mật, cũng không có cánh bướm rực rỡ bay múa. Mới nhìn thì đẹp không tả nổi, nhìn kỹ lại, lại mơ hồ lộ ra vẻ quỷ dị.

“Nhìn bên kia!”

Xích Hâm mở cánh, đứng giữa không trung, chỉ về phía tây biển hoa.

Mấy ngọn núi cao vút sừng sững, bên trên đầy đá đen, không có một gốc cây ngọn cỏ, trái ngược rõ ràng với muôn hồng nghìn tía bên này.

“Đi qua xem thử xem.”

Tần Ninh bay ra trước, năm con phượng hoàng nhỏ nhanh chóng đuổi theo.

“Các em ở lại đây.” Tần Ninh chỉ vào giữa không trung.

“Được.” phượng hoàng nhỏ gật đầu.

Sau đó, Tần Ninh tiếp tục bay, phượng hoàng nhỏ tiếp tục theo.

Tần Ninh dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc, nhíu mày lại chỉ, phượng hoàng nhỏ tiếp tục gật đầu. Chờ Tần Ninh xoay người đi, lại theo như thường.

Thật sự không có cách nào, bạn Tần nào đó chỉ có thể thỏa hiệp.

Sáu người bay đến trước sườn núi, nhìn gò núi rải rác lộn xộn, thái dương Tần Ninh đột nhiên giật một cái.

Đây nào có phải đá đen, rõ ràng là quặng năng lượng! Hơn nữa còn là quặng năng lượng cao cấp nhất, có thể so với quặng năng lượng trong vỏ sò!

“Sao lại có nhiều quặng như vậy?”

Không xác định có nguy hiểm hay không, Tần Ninh muốn bảo các phượng hoàng nhỏ lui về phía sau.

Ai biết, quay đầu mới phát hiện, sau lưng trống không, chỉ còn lại không khí. Nhìn bốn phía, năm con phượng hoàng nhỏ đã bay lên gò núi từ lâu, trong tay cầm gậy nanh sói, bắt đầu gõ gõ đánh đánh.

“Mấy đứa đang làm gì?”

“Đây là quặng năng lượng!”

“Cho nên?”

“Đều là tiền á!” Xích Hâm hai mắt tỏa sáng, vừa vung gậy nanh sói vừa nói, “Gõ mấy cục mang về, thịt dị thú đổi được có thể ăn ít nhất mười năm!”

Tần Ninh: “…”

Sau khi vào tháp nhọn, đây là lần thứ mấy cạn lời?

Yên lặng che mặt, cậu cự tuyệt suy nghĩ.

Gõ vụn vặt rõ ràng không thể thỏa mãn nhu cầu của phượng hoàng nhỏ.

“Lui ra sau, để tôi!”

Thanh Tịch bay lên đỉnh núi, gậy nanh sói vác lên trên vay, vẫy tay bảo ba con chu tước lui ra. Đồng thời chỉ vào Thanh Không, nói: “Qua hỗ trợ!”

Kỹ xảo khai khoáng đã khắc ở trong xương thanh loan, hai người hợp tác, có hiệu suất hơn xa năm người gõ gõ đánh đánh lung tung.

Xích Hâm không cãi lại, kéo hai chim phượng nhỏ rút lui.

Tần Ninh muốn nói, nhắc nhở hai thanh loan nhỏ chú ý an toàn. Hai phượng hoàng nhỏ căn bản không kịp nghe, nắm chặt nắm tay, tìm đúng vị trí xuống tay, vung gậy nanh sói, hung hăng đập xuống.

Rầm!

Đá vụn đều lăn xuống!

Rầm!

Tảng đá lớn nứt từ trên đỉnh.

Rầm! Rầm! Rầm!

Đỉnh núi bị san bằng.

Ầm ầm!

Sườn núi bị đập thủng, vết nứt hình mạng nhện lan tràn, nhanh chóng phủ đầy cả gò núi.

Ầm ầm!

Vài tiếng vang liên tục, gò núi gần trăm mét ầm ầm sụp xuống.

Quặng năng lượng đủ loại hình dạng lăn xuống, lớn đường kính nửa mét, nhỏ không bằng nắm tay.

Hai thanh loan nhỏ vung gậy nanh sói, nói với chu tước nhỏ tùy tiện nhặt, bản thân ngược lại chạy xuống dưới một gò núi bắt đầu khởi công.

Tiếng va chạm rung trời không ngừng vang vọng trong biển hoa.

Chỉ chớp mắt, lại có từng mảng lớn quặng năng lượng lả tả rơi xuống.

Chu tước nhỏ chơi trò nhặt kho báu, lục tục để đầy thiết bị chứa vật mang theo trên người.

Theo khoáng thạch được dọn sạch, mặt đất trụi lủi hiện ra, vẫn cứ không có một ngọn cỏ, màu sắc xám nhạt, cực kỳ không hợp với hoàn cảnh chung quanh.

“Cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.”

Dựa vào trực giác, Tần Ninh ngồi xổm xuống, đào một mảnh đất phủ lên.

Tầng đất xốp, gần như không có đá vụn lớn. Không cần bất cứ công cụ gì, chỉ dùng hai tay đã có thể đào bới dễ dàng.

Đào liền mấy cái, trước mắt dường như có ánh vàng hiện lên.

Trong lòng chợt sáng ra, Tần Ninh ngưng tụ tên ánh sáng, nhắm thẳng vào hố đất vừa đào ra, trực tiếp nổ tung.

Chớp mắt, bùn đất bắn lên.

Sau vụ nổ, hố sâu gần hai mét, ánh vàng hấp dẫn sự chú ý của Tần Ninh, rốt cuộc lộ ra.

Đồ đằng, đồ đằng phượng hoàng!

Hình vẽ cũng không phải hoàn toàn  màu vàng kim, mà là vàng nhạt chồng chất, phủ trên tấm kim loại xám bạc.

Tiếp tục đào bới, tầng đất không ngừng chất cao.

Mảng lớn đồ đằng hiện ra, Tần Ninh gần như khẳng định tại chỗ, đây là vỏ ngoài tinh hạm.

Bên dưới biển hoa lại giấu một chiếc tinh hạm?

Kinh người hơn chính là, nếu đoán không nhầm, đồ đằng màu vàng nhạt này, đại biểu một chi phượng hoàng cuối cùng, uyên sồ!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play