-----------------------------------------------------

Ngay khi Tần Chu đang định trả lời lại Tô Đường thì cậu nhóc bên cạnh đột nhiên đứng lên.

"Anh Bùi Nguyên." Cậu nhóc nhanh chân lập tức chạy tới chìa tay ra với Bùi Nguyên.

Bùi Nguyên bế cậu nhóc lên, cười hỏi: "Sao Tiểu Trình lại không đi ngủ?"

"Em ngủ không được." Tiểu Trình lắc lắc đầu.

Tần Chu cũng đứng dậy, lên tiếng chào hỏi: "Bùi lão sư."

Bùi Nguyên gật đầu với Tần Chu, nói: "Tôi đưa thằng bé đi ngủ trưa một chút."

Tiểu Trình nghe vậy, giọng nói ngọt ngào còn vương mùi sữa phát ra: "Anh Tần Chu cũng ngủ với em nha."

Tần Chu cười đáp ứng: "Được."

Bùi Nguyên ôm Tiểu Trình đến phòng nghỉ, Tần Chu cũng cùng đi theo. Tiểu Trình ngủ ở trên giường, còn không quên kéo theo Bùi Nguyên muốn ngủ cùng nhau. Tần Chu thì ngồi bên cạnh giường, cầm cuốn truyện cổ tích kia kể cho Tiểu Trình nghe.


"Ngày xửa ngày xưa, quốc vương có một cô con gái nhỏ rất được sủng ái..."

Giọng nói Tần Chu rất nhẹ, tốc độ kể chuyện cũng rất chậm. Đang khi kể được một nửa, Tần Chu nhìn về phía trên giường liền thấy Tiểu Trình đã ngủ say rồi. Mà bên cạnh Tiểu Trình, Bùi Nguyên cũng đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Tần Chu không quấy rầy nữa, để cuốn truyện cổ tích sang một bên rồi đứng dậy đi ra ngoài. Mãi cho đến khi đoàn phim chuẩn bị bắt đầu tiếp tục làm việc, Tần Chu mới trở lại phòng nghỉ gọi một lớn một nhỏ trên giường tỉnh lại.

Buổi chiều có một cảnh quay rơi xuống nước. Nhân viên công tác đã sắp đặt xong thiết bị ở bên hồ, Tiểu Trình cũng cầm theo một cái ghế đẩu nhỏ ngồi bên cạnh vây xem. 

Trong cảnh này, nam chính và vũ công bị thích khách truy đuổi, trong lúc đánh nhau thì vũ công vô tình bị rơi xuống nước. Tần Chu làm tốt tạo hình xong xuôi liền đến bên hồ chuẩn bị quay phim.


Khi mới bắt đầu quay cảnh rơi xuống nước, hết thảy mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ. Nhưng khi quay đến cảnh vũ công ngoi lên khỏi mặt nước thì xảy ra một chút vấn đề nhỏ. Đạo diễn Hà chăm chú quan sát hình ảnh trên màn hình, dù nhìn thế nào cũng không hài lòng lắm, thế là bảo Tần Chu quay đi quay lại cảnh này. 

Đúng lúc nhiệt độ hai ngày gần đây tương đối thấp, Tần Chu ở trong nước đã lâu liền cảm thấy có chút lạnh. Cho đến khi cảnh này cuối cùng cũng được quay xong, Tần Chu vội vàng trở lại bờ hồ, trợ lý liền cầm khăn lông tới cho cậu. Tần Chu đi thay quần áo trước, xong việc liền chuẩn bị trở về.

Trở lại khách sạn, Tần Chu đi thẳng một mạch vào phòng rồi nằm xuống sô pha mệt mỏi mà ngủ thϊếp đi. Đến tận tối mịt, Tần Chu mới tỉnh lại. Căn phòng vẫn là một mảnh tối đen, Tần Chu vừa mở mắt ra liền cảm thấy đầu có chút choáng váng, cổ họng cũng thấy hơi đau, giống như bị cảm lạnh rồi vậy.


Tần Chu lấy điện thoại qua xem thời gian, thấy là đã hơn tám giờ tối. Tần Chu đứng dậy bật đèn lên, lục lọi tìm hòm thuốc trong phòng ra. Sau khi uống thuốc cảm xong, Tần Chu lấy chăn đắp lên người rồi tiếp tục lười biếng nằm xuống, theo thói quen đăng nhập vào weibo xem hot search.

Lướt lướt xem danh sách hot search, đột nhiên Tần Chu nhìn thấy tên đoàn phim của bọn họ ở phía dưới, vì thế liền bấm vào xem thử. 

【# Giang hồ # Hai anh trai cùng nhau dỗ dành em trai, thật quá hâm mộ đi!!! 】

Hình ảnh kèm theo trên bài viết weibo là một vài bức ảnh do đoàn phim chụp lén, nam nhân cao lớn ôm một cậu nhóc tầm năm sáu tuổi trong tay, bên cạnh còn có một thiếu niên tựa hồ như đang cùng cậu nhóc trò chuyện cái gì đó. 

【 Tui cũng muốn có được một người anh trai như vậy a!!! Tui không tham lam đâu, chỉ cần một người là tốt rồi, người nào cũng được!】
【 Giống một nhà ba người quá đi, một người bố ôn nhu cùng một daddy cao lãnh lại thêm một bánh bao nhỏ đáng yêu nữa, quá hoàn mỹ!】

【 Xong rồi, tui bị lầu trên làm cho lú luôn rồi, nhìn bọn họ giống một nhà ba người thật sự ấy! 】

Các bình luận trên cùng đều là người qua đường hoặc fan CP tỏ ra thích thú với hot search này, nhưng xuống phía dưới lại có không ít anti-fan góp mặt vào. 

【 Lại tới lại tới, (*) gà mờ tuyến mười tám lại mua hot search nữa đây mà!】

【 Cười chết mất thôi ha ha ha, tôi biết ngay mỗi lần Tần Chu mua hot search đều sẽ kéo theo Bùi Nguyên vào mà.】

【 Bùi Nguyên thảm quá đi, thương thật ấy! Mỗi lần đều bị cái tên tuyến mười tám kia cọ nhiệt, giống như trùng hút máu vậy, chạy mau đi!!! 】

Khi Tần Chu nhìn thấy mấy bình luận của các anti-fan này lần nữa, tâm tình đã rất bình tĩnh. Tần Chu share link hot search này sang cho người đại diện, giao cho người đại diện xử lý. Rõ ràng cậu và Bùi Nguyên chỉ là đồng nghiệp làm việc chung với nhau bình thường mà thôi, cũng không biết ở đâu ra nhiều fan CP như vậy nữa.
Tần Chu tiếp tục lướt weibo thêm một lúc, sau đó bấm vào mục tin nhắn xem. Nhìn lướt qua thì có không ít tin nhắn thổ lộ tình cảm yêu mến của fan, nhưng cũng có cả anti-fan hoặc là fan của Bùi Nguyên vào chửi cậu. 

【 Mỗi ngày đều mua hot search phiền chết đi được, chúc you flop cả đời!】

【 Làm ơn đừng lôi kéo Bùi Nguyên vào hút máu nữa được không? Dẫm lên vị trí của Bùi Nguyên thấy vui vẻ lắm à? 】

【 Gà mờ tuyến mười tám như cậu sao vẫn chưa c.h.ế.t vậy?】

Phía dưới còn có rất nhiều lời khó nghe hơn nữa. Tần Chu mặc kệ thoát khỏi weibo, không quan tâm.

Sáng hôm sau, người đại diện đến đón Tần Chu. Tần Chu bị cảm mạo còn chưa khỏi, không có tinh thần gì, tựa lưng vào ghế ngồi mơ màng ngủ thϊếp đi.

Người đại diện chú ý tới, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"

"Em bị cảm mạo." Giọng nói Tần Chu có chút mệt mỏi.
"Uống thuốc chưa? Có nghiêm trọng không?"

"Không sao." Tần Chu nhắm mắt lại: "Em nghỉ ngơi một chút là tốt thôi."

Cũng may hôm nay cậu không có nhiều cảnh quay, nội dung cũng tương đối nhẹ nhàng, vì vậy sẽ không ảnh hưởng đến việc quay phim. Sau khi đến phim trường, Tần Chu đi hoá trang trước rồi đi quay phim. Tuy nhiên sau khi kết thúc cảnh quay buổi sáng, Tần Chu phát hiện đầu mình càng thêm choáng váng, trong người cũng rất khó chịu.

Người đại diện đi tới hỏi: "Muốn xin nghỉ hay không?"

Tần Chu lắc đầu: "Không cần đâu, em ngủ một giấc là được rồi."

Người đại diện nghĩ nghĩ rồi bảo: "Lên tầng ba nghỉ ngơi đi, trên đó có giường đấy."

"Được." Tần Chu đáp ứng, đi lên phòng nghỉ tầng ba.

Mà bởi vì bị cảm mạo nên không có tâm tư ăn uống gì, Tần Chu cũng không định ăn trưa, vừa cởϊ áσ khoác xong liền chui vào trong chăn bông chuẩn bị ngủ.
Người đại diện ở bên cạnh quan tâm hỏi han: "Có muốn ăn chút gì đó không?"

Tần Chu suy nghĩ một chút mới nói: "Mua ít trái cây đi ạ, dâu tây hay gì đó..." Giọng Tần Chu càng ngày càng nhẹ, có vẻ như đã mệt rã rời lắm rồi.

"Vậy cậu trước tiên cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, khi nào bắt đầu quay phim thì tôi sẽ gọi cậu."

Nói xong, người đại diện liền đứng dậy rời khỏi phòng nghỉ. Sau khi ra bên ngoài, người đại diện lấy điện thoại ra rồi gửi đi một tin nhắn. Không lâu sau người đại diện liền nhận được phản hồi, sau đó nhanh chân cất bước đi về hướng bên ngoài phim trường.

Lúc người đại diện vừa đi ra đến cửa phim trường liền thấy chiếc siêu xe màu đen với biển số bắt mắt kia đã đậu ở bên ngoài, thế là anh ta vội vàng đi tới.

Cửa sổ phía sau từ từ được hạ xuống, nam nhân ngồi trong xe ngẩng đầu lên nhìn qua nhíu mày hỏi: "Sao em ấy lại bị cảm?"
"Chắc là do hôm qua lúc cậu ấy quay cảnh rơi xuống nước đã vô tình bị cảm mạo, lần sau tôi sẽ chú ý nhiều hơn!"

Hạ Dương vẫn cau mày, không nói gì. Tài xế ngồi phía trước xe bước xuống đưa túi trái cây đã mua cho người đại diện.

Người đại diện cầm lấy túi trái cây, lại nhìn phía Hạ Dương hỏi: "Hạ tổng, ngài muốn vào gặp cậu ấy không?"

Hạ Dương: "Không."

"Được." Người đại diện gật đầu: "Vậy tôi về trước đây."

Người đại diện cầm theo túi dâu tây trở lại phim trường. Tuy nhiên, khi anh ta vừa vào liền thấy bên khu nghỉ ngơi đang hỗn loạn cả lên.

"Cháy rồi! Chạy mau chạy mau đi!"

"Báo động báo động! Mọi người mau tránh ra!"

Mà bên cạnh đó, một ngôi nhà nhỏ phía trước bốc khói nghi ngút, có vẻ đã cháy từ bên trong. Người đại diện nhìn thấy đám cháy liền nhanh chóng lùi lại phía sau.
Bên trong tòa nhà, lục tục có người chạy thoát ra ngoài. Ngọn lửa bùng cháy rất nhanh, đám cháy ở tầng ba là nghiêm trọng nhất, còn dưới tầng một thì tình huống khả quan hơn một chút. Một số nhân viên công tác vội vàng chạy đến cứu người, Bùi Nguyên cũng đến hỗ trợ.

Đạo diễn Hà ra mặt duy trì trật tự, kiểm kê nhân số một chút rồi hỏi: "Mọi người đều đủ cả rồi chưa?"

"Viên Viên vẫn còn ở trong đó!"

"Tiểu Nguyệt đâu! Hình như Tiểu Nguyệt vẫn chưa chạy ra ngoài!"

Người đại diện nhanh chóng nhìn quanh một vòng nhưng lại không thấy Tần Chu đâu, tức khắc hoảng loạn cả lên, vội vàng hét to: "Còn Tần Chu! Tần Chu còn ở tầng ba!"

Trên tầng ba, trong phòng nghỉ. 

Tần Chu nghẹn ngào bị khói làm sặc tỉnh lại, có chút khó thở. Nhiệt độ xung quanh càng ngày càng cao hơn, Tần Chu cố gắng mở to mắt ra nhưng hai mắt đã chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ nên căn bản không thể mở ra được.
Tần Chu lóng ngóng bò dậy từ trên giường, lại bởi vì cảm mạo mà đầu càng thêm nặng nề. Chung quanh cái gì cũng không thấy rõ nữa, Tần Chu dựa vào trong trí nhớ mà loạng choạng chạy về phía cầu thang.

Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên dữ dội. Tần Chu chạy về phía cầu thang, nhưng bởi vì chạy quá nhanh mà một chân dẫm hụt vào không khí rồi cả cơ thể nặng nề ngã xuống. Tuy nhiên, đau đớn như trong tưởng tượng của cậu lại không thấy gì cả, cơ thể rơi vào một cái ôm ấm áp. 

Tần Chu thử mở mắt ra nhưng mắt lại đau đến mức không hé ra được chút gì. Ngay sau đó, người nọ giơ tay ra đưa Tần Chu chạy trốn ra bên ngoài. Bất quá vận khí cả hai không được may mắn lắm, khi đang chạy thoát đến tầng hai thì bất ngờ trên trần nhà có một thanh gỗ rơi xuống. 

Người nọ phản ứng rất nhanh, nhanh chóng nghiêng người che chở thiếu niên trong lòng ngực, dùng tấm lưng của mình chặn thanh gỗ kia. Thanh gỗ đập thật mạnh xuống lưng người nọ, nam nhân liền đau đớn đến mức bật ra một tiếng rêи ɾỉ.
Tần Chu được nam nhân bảo vệ ở trong ngực, lúc giơ tay lên vô tình chạm vào chiếc đồng hồ trên cổ tay người nọ. Tần Chu theo bản năng đưa tay sờ sờ nhưng còn chưa kịp cẩn thận sờ bên sườn đồng hồ thì đột nhiên thắt lưng bị người nọ ôm lên. 

Xung quanh ngập tràn tiếng gỗ cháy lách tách. Mà bởi vì lúc nãy ở trong phòng đã hít nhiều khói nên ý thức Tần Chu càng ngày càng nhẹ, đại não cũng có chút đờ đẫn không có phản ứng  gì.

Hạ Dương ôm Tần Chu chạy ra bên ngoài, lối ra ở phía trước cách đó không xa, trước mặt cũng có mấy nhân viên công tác cầm khăn ướt vẫy vẫy tay.

"Đây đây, ở đây!"

Một số nhân viên công tác vội vã chạy đến đỡ lấy hai người họ. Đám cháy ở tầng một tương đối nhỏ, vừa vặn Bùi Nguyên cũng đang giúp cứu những người gần đó, sau khi chú ý thấy động tĩnh bên phía Hạ Dương liền nhanh chóng chạy lại.
Trong ngực Hạ Dương còn ôm theo một người nữa, trên người cả hai đều có chút chật vật. Vì thế Bùi Nguyên thuận thế bế Tần Chu từ trong tay đối phương, một nhân viên bên cạnh liến đỡ Hạ Dương đi ra bên ngoài.

Bùi Nguyên ôm Tần Chu đến một nơi an toàn bên ngoài, sau đó lấy khăn ướt lau mắt cho Tần Chu. Tần Chu còn đang hôn mê, ý thức cũng không rõ ràng lắm.

Mãi cho đến khi Tần Chu từ từ khôi phục lại, cậu cảm giác được trên mắt mình có thứ gì đó ẩm ướt chạm vào, có người đang lau mắt giúp cậu. Tần Chu mở mắt ra, trong tầm nhìn mơ hồ loáng thoáng nhìn thấy một bóng người.

Trên tay Bùi Nguyên còn cầm khăn ướt, hơi cúi người xuống dùng khăn ướt lau mặt cho Tần Chu. Mà lại bởi vì đã quay xong nên trên người Bùi Nguyên đã thay lại quần áo bình thường, tay áo sơ mi được cuốn lên để lộ ra một chiếc đồng hồ trên tay trái của anh.  
Tần Chu vươn tay ra chạm vào cổ tay của đối phương, sờ sờ mặt đồng hồ. Tần Chu chớp chớp mắt, sau khi đôi mắt thích ứng được với ánh sáng thì người đầu tiên cậu nhìn thấy chính là Bùi Nguyên.

-----------------------------------------------------

- (*) Qt là "hồ già"(糊咖) : chỉ những diễn viên/ca sĩ mờ nhạt, hoặc đã từng nổi tiếng nhưng danh tiếng hiện tại đang đi xuống, hết thời, thậm chí là bị ghét. Khúc này mình edit phía trên là gà mờ cho dễ hiểu nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play